Phong tục kết hôn của thành đông và thanh nam là trước hôn lễ một ngày, cô dâu chú rể không được gặp nhau.

Có câu nói thế này, trước hôn lễ gặp nhau, sau hôn lễ không gặp lại.

Buổi tối trước hôn lễ hai ngày, Ngu Thần đưa Dương Đào đến chỗ Dương Liễu.

Dương Liễu đang làm cơm tối, mở cửa thấy hai người, chân chó gọi Ngu Thần một tiếng anh rể, mời anh ở lại ăn cơm rồi lại chui vào bếp.

Chờ đến khi Dương Liễu dọn cơm canh nóng hổi lên bàn ăn, hai người kia vẫn đứng ở ban công thầm thì chưa xong, hai bàn tay còn đan chặt lấy nhau.

Thật ngọt ngào.

Dương Đào sẽ ở nhà Dương Liễu đến ngày kết hôn, chờ Ngu Thần tới đón.

Đêm mai Ngu Thần có một bữa tiệc độc thân, cô nghĩ rằng anh với mấy người bạn sẽ uống đến bất tỉnh, lại không ngờ đồng đội ở đội tuyển lại chuẩn bị cho anh trò khác.

Dương Đào không sợ anh sẽ làm bậy, kết hôn là chuyện cả đời, chút tự tin này vẫn phải có.

Nhưng thật ra người không yên tâm là Ngu Thần, anh dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt, ăn cơm đúng giờ, còn dặn cô đừng kẹp chăn, đợi đến đêm tân hôn anh sẽ làm cô dục tiên dục tử.

Dương Đào lườm anh một cái.

Vì để Dương Đào được nghỉ ngơi thật tốt trước ngày kết hôn, các bạn của cô đều ăn ý chuyển tiệc độc thân sau ngày hôn lễ, gọi một cách hoa mỹ là bữa tiệc của thiếu phụ.

Để chúc mừng cô đã như ý nguyện gả cho chàng cún con của mình, trở thành phụ nữ có chồng.

Trước đêm hôn lễ, ngoài cửa sổ là cảnh đêm lộng lẫy của thành đông, sông nước liên miên, mặt kính trong ảnh phản chiếu lại ánh đèn xập xình, trong không khí đầy mùi rượu, người đi qua lại rất nhộn nhịp.

Ngu Thần uống chút rượu, dựa vào sô pha thưởng thức ly rượu, vận động viên của đội bóng rổ ngồi cạnh vừa uống rượu vừa giễu cợt anh, “Hồi trước cuối tuần còn hẹn được cậu đi chơi bóng, từ lúc cậu yêu đương vào cái là gặp nhau một lần cũng khó. Kết hôn xong có khi không thể gặp được cậu mất.”

Còn nói anh bị vợ quản chặt.

Ngu Thần bỗng cảm thấy cảm giác người khác nói mình bị vợ quản cũng không tệ lắm.

Cũng không trách được anh không đi với bọn họ, cứ đến cuối tuần, anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với Dương Đào.

Hôn chỗ này sờ chỗ kia, nhất là lúc ôm Dương Đào vào lòng, anh luôn trở nên lười biếng, chỉ muốn cứ ôm cô mãi như vậy.

Có đồng đội thò qua đây bát quái, “Bọn tôi còn tưởng cậu với cô phóng viên lúc trước ở bên nhau chứ, hóa ra lại là một chị gái à? Chị gái kia tốt thế sao?”

Qua ảnh chụp thì thấy dáng người cao gầy, lần trước gặp ở tiệc Halloween vừa nhìn đã thấy là loại vận động viên sẽ thích, hoạt bát đầy sức sống, dáng người còn ngọt nước nữa.

Ngu Thần căn chỉnh gậy, chuẩn xác mà tàn nhẫn đẩy gậy, một viên bi chui vào lỗ, có người đến khoác vai anh, “Vừa nhìn là biết, chị gái kia ăn cậu đến gắt gao đấy. Các cậu chưa thấy bộ dáng thủ thân như ngọc của cậu ta đâu.”

Ngu Thần hơi say, thuận tay nhét gậy bida vào tay người vừa nói, “Tôi đi WC chút, cậu đánh giúp tôi.”

Tiếng nước rầm rầm.

Ngu Thần hắt nước lên rửa mặt, quan sát bản thân trong gương một chút.

Đều nói người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, anh bây giờ khóe mắt đuôi lông mày đều mang vẻ xuân phong đắc ý, hứng trí bừng bừng.

Nhưng cuộc đời mà, luôn có người sẽ giội một gáo nước lạnh vào chuyện vui của bạn.

Giọng nói truyền ra từ mấy gian phòng WC bên trong, có vẻ là vừa kéo quần vừa bát quái với người ở gian bên cạnh, “Tiệc Halloween lần trước, cái cô kia còn ôm tôi, cũng không phải mặt hàng tốt đẹp gì. Cậu biết cô ta nói gì với tôi không?”

Gian bên cạnh hứng thú hỏi, “Nói gì?”

Người bên này khó nén được đắc chí, bắt đầu chém gió, “Cô ta hỏi tôi có muốn cùng Ngu Thần ‘thượng’ cô ta không, có thể chơi ba người đó.”

“Thật á?”

“Đúng vậy. Cho nên tôi nói cô ta không phải loại…”

Lời còn chưa dứt, có người ở ngoài gõ cửa.

“Ai thế?”

Ngu Thần lại gõ gõ, không nhanh không chậm, lực tay vừa phải.

Bên trong vang tiếng lách cách của thắt lưng, sau đó người ở bên trong mở cửa, giọng điệu bực bội, “Ai đấy… có bệnh…”

Mắt vừa nhấc lên thấy người ngoài cửa là chú rể của “không phải loại tốt đẹp gì”, người kia yên lặng nuốt bản ‘Tam Tự Kinh’* đang ở đầu môi trở về.

*Không phải là Tam Tự Kinh thật mà kiểu ẩn dụ cho bài chửi rủa đó =))))))))

Ngu Thần chen vào trong, nhấc chân đá người kia nửa quỳ trên mặt đất, anh giật tóc hắn ta ấn đầu vào bồn cầu.

Nước bẩn văng khắp nơi.

Lặp lại mấy lần như thế, người kia mềm nhũn quy dưới đất, đau khổ ho khan, Ngu Thần nửa ngồi xổm xuống, nhìn mặt hắn ta, “Lần trước chắc cậu uống say nhỉ? Tôi lại hỏi cậu một lần, bà xã tôi đã từng nói những lời này với cậu sao?”

Trong yết hầu người kia tưởng chừng như có mùi vị của cứ* đ*i, hắn ta nôn khan mấy tiếng, run run rẩy rẩy đáp, “Không… không có… Tôi nhớ nhầm.”

Ngu Thần đứng lên, vỗ vỗ bụi dính trên tây trang, hài lòng cười, “Thế là tốt rồi. Miệng rửa sạch chút, tôi không ngại giúp cậu rửa lại lần nữa đâu.”

Sập lại cửa, lúc Ngu Thần đến gian bên cạnh, người bát quái cùng kia đang thấp thỏm nhìn anh.

Vẻ mặt Ngu Thần bình thản, đứng ở bồn rửa tay thong thả nói, “Uống say nên nói lời bậy bạ, tôi giúp cậu ta tỉnh rượu thôi.”

Trợ lý Đặng đợi đến 11 giờ tới đón ông chủ về nhà, Ngu Thần ngồi ở ghế sau ánh mắt trầm tĩnh, nhìn ánh đèn đường vút qua bên ngoài cửa sổ.

Trợ lý Đặng vừa biết chuyện anh đánh người, liền quay ra khen anh đánh rất đẹp.

Ông chủ men lỳ của anh ta đã trở lại hức hức hức.

Ngu Thần không muốn về nhà, dặn trợ lý Đặng đến tiểu khu của Dương Liễu, ngửa đầu nhìn lên, căn phòng đó vẫn chưa tắt đèn.

Ngu Thần gọi điện cho Dương Đào, tút tút mấy tiếng nhưng cô không trả lời.

Ngu Thần đành đến ghế đá ngồi, trầm mặc nhìn thời gian trên điện thoại.

Trợ lý Đặng nhận ra cảm xúc của anh bây giờ không ổn lắm, tiến lên hỏi anh làm sao vậy.

Một lát sau Ngu Thần mới trả lời, âm thanh rơi rụng trong gió, “Tôi muốn nhìn cô ấy một chút.”

“Trước đến nay chắc cô ấy vất vả lắm.”

“Vì tôi mà trả giá nhiều như vậy, còn bị tủi thân không ít lần.”

Ngu Thần cười khổ, “Công việc không còn, tôi còn vì chuyện đâu đâu mà cãi nhau với cô ấy.”

Trợ lý Đặng lần đầu tiên thấy ông chủ của mình như vậy, giật giật môi, “Thế nên là… Sau này, cậu phải đối xử tốt với bà chủ hơn nữa.”

Dương Đào đứng trong bóng tối nghe được những lời này, cô chỉ xuống tầng vứt rác…

Cô đang muốn trốn vào bóng cây, thì bị mèo hoang trốn sau đó meo một tiếng dọa giật mình.

Ngu Thần nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy bóng dáng quen thuộc, “Dương Đào?”

Dương Đào đứng yên, trong tay còn xách một túi rác.

Thấy anh định đi đến trước mặt mình, cô vội vàng bụm mặt xoay người sang chỗ khác.

Ngu Thần kéo tay cô, “Đằng nào anh cũng đến rồi.”

Dương Đào vẫn che mặt, “Không được không được. Anh không được nhìn em.”

Trước khi kết hôn gặp mặt, sau này không gặp lại, cái này là nói chơi sao?!

Ngu Thần đứng phía sau, duỗi tay ôm lấy cô.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Ngu Thần ôm chặt Dương Đào trong ngực, mặt dán lên hõm vai cô.

Dương Đào cảm thấy thế này cũng không tệ lắm.

Hai người cứ đứng như vậy một lát, Dương Đào nghe thấy giọng nói của Ngu Thần, trầm thấp vừa dịu dàng, “Cảm ơn em đã đồng ý gả cho anh.”

“Dương Đào, anh yêu em.”

“Luôn yêu em.”

Nước mắt Dương Đào không kịp ngăn lại rơi xuống, giống như một chiếc vòng cổ bằng trân châu đứt dây, một viên lại một viên rơi xuống.

Cảm nhận được sự nghẹn ngào của Dương Đào, Ngu Thần muốn xoay người cô lại.

Dương Đào nhất định không chịu, Ngu Thần thở dài bất đắc dĩ, đứng sau lưng cô, duỗi tay che mắt cô, lau nước mắt.

Anh dỗ dành, “Đừng khóc nữa được không? Mai em còn phải trang điểm nữa.”

Đèn đường trước mặt vì nước mắt của cô mà trở nên mơ hồ, Dương Đào cười thật tươi, “Được.”

Hoa hồng được trang hoàng ở hai bên lối đi đang nở rộ.

Gió nhẹ nhàng thôi khăn voan đội đầu, bầu trời trong xanh.

Dương Đào mặc váy cưới trắng tinh từng bước từng bước đi về phía Ngu Thần mặc tây trang phẳng phiu, anh tuấn phi phàm.

“Em có còn nhớ em vẫn nợ anh một điều ước cuối cùng không? Anh ước rằng chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”

【Hoàn chính văn 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play