Phòng bệnh tư nhân, Dương Đào vừa tỉnh lại, bị ánh nắng chói mắt bên ngoài hắt vào vội giơ tay lên che mắt.

“Liễu Liễu!”

Dương Liễu buông rèm xuống, hỏi cô, “Chị muốn ở lại bệnh viện đến khi nào?”

Mấy hôm nay, cô toàn phải tranh thủ giờ nghỉ trưa đến đưa cơm cho Dương Đào.

Dương Đào từ tốn rút đũa từ bao nilon ra, “Chắc mấy hôm nữa.”

Ba hôm nay Dương Đào ở trong bệnh viện ăn ngon ngủ ngon, chơi điện tử cả ngày hoặc đọc tiểu thuyết đến khóc thút thít.

Tối qua Dương Liễu tình cờ liếc qua điện thoại của cô, nhìn ứng dụng hiển thị số đơn hàng chuẩn bị giao mà rợn người.

Mấy hôm nay cô còn ra sức mua đồ cho hả giận, dù sao cũng quẹt thẻ của Ngu Thần.

“Mấy ngày nay anh ấy cứ đứng dưới lầu chờ chị đó. Mùa giải mới sắp bắt đầu rồi mà giờ lại như vậy…”

Dương Đào chọn chọn thức ăn trong hộp cơm, “Hỏi em câu này. Trong rạp chiếu phim, con voi gọi hươu cao cổ ngồi bên cạnh mình, ‘Cậu có thể đổi chỗ cho tôi không? Hai bạn voi của tôi ở bên kia.’ Hươu cao cổ đồng ý. Nhưng vừa mới đổi chỗ xong, con voi ngồi xuống liền biến mất. Tại sao?”

Chuyện này thì liên quan gì?!

Dương Liễu tức giận, “Không biết.”

Dương Đào cười nghiêng ngả, đôi mắt híp lại thành một đường, “Vì nó là hươu cao cổ ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“…..”

*Mình đoán là vì hươu cao cổ cao nên con voi ngồi xuống rồi, nó không thấy con voi nữa đó =)))) cứ nằm riết rồi bị nhạt nha chị

Dương Liễu còn một tiếng nghỉ trưa, cô nằm xuống sô pha, “Có thể nói chuyện chính được chưa?”

Tối qua Dương Liễu khuyên cô, Ngu Thần là một người đàn ông thành đạt, tất nhiên làm người phụ nữ sau lưng anh cũng sẽ rất vất vả. Nếu Dương Đào thấy vô vọng thì không bằng cứ từ chức đi. Thất nghiệp thì thất nghiệp, cũng không phải là không thể tìm được việc khác.

Cô nói tiếp, “Bây giờ chị khỏe mạnh, nằm trong đây một ngày cũng mấy hơn ngàn tệ cũng không phải cách hay. Cũng chỉ có Ngu Thần mới chịu được cách làm này của chị.”

Dương Đào cắn đũa, nhắc lại câu hôm qua cô nói với Dương Liễu, “Dù sao thì anh ấy cũng là người thành đạt mà.”

Dương Liễu nghe vậy thì tức giận, “Chiều nay em sẽ nói cho anh ấy chị ở đây.”

Dương Đào rụt người, “Em không thể để chị yên tĩnh được sao?”

“Không thương lượng.”

. . . . .

Dù vậy, Dương Đào vẫn cho là Dương Liễu đang nói giỡn.

Liễu Liễu về đơn vị, trước khi ngủ trưa Dương Đào còn đọc truyện tranh một lúc, truyện tranh được vẽ rất đẹp, nhưng xem nhiều lại thấy hương vị thay đổi.

Trong đầu cũng không nhớ rõ tình tiết thế nào, chỉ nhớ rõ nam nữ chính ở các địa điểm khác nhau play các tư thế xấu hổ.

Khi đó cô còn nghĩ thầm, cô với Ngu Thần cũng từng thử qua tư thế kia, anh quá cao làm cô không thoải mái. Tư thế này không tồi, lúc ấy cô bị ‘làm’ một lúc đã lên đỉnh.

Xem đi xem lại, cuối cùng thì chỉ còn mấy lời thoại d͙â͙m͙ đãng của nữ chính còn đọng lại trong đầu cô.

Ngoài cửa sổ mặt trời lên đến đỉnh, Dương Đào mông lung ngủ một giấc, chợt cảm thấy có bóng người mơ hồ ở đầu giường.

Dương Đào mở bừng mắt, thấy rõ người kia là Ngu Thần.

Liễu Liễu thật đáng ghét!

. . . . .

Ánh mắt Ngu Thần đảo qua nửa người dưới của cô, giọng nhàn nhạt, “Đừng kẹp chăn, sẽ động đến chỗ đó.”

Đây là câu nói đầu tiên sau khi hay người cãi nhau.

Cô vốn vì chỗ đó bị thương mới phải đến bệnh viện

Dương Đào nghe vậy mặt đỏ lên, vừa rồi ngủ, hai chân theo bản năng kẹp chặt chăn, váy ngủ bị tốc lên trên, lộ ra đùi bóng loáng với cái mông vểnh.

Nói đến kẹp chăn, đây là một chuyện xưa.

Hồi trước, Ngu Âm mời Dương Đào đến nhà mình, lúc ấy Ngu Thần không có nhà.

Khi ấy hai người mới phát sinh quan hệ, Dương Đào có chút thèm khát anh, lẻn vào phòng anh, d͙â͙m͙ đãng cưỡi lên gối đầu anh rồi cọ xát, cuối cùng còn giấu quần lo̶t̶"̶ ướt đẫm dâm dịch dưới gối.

Còn nói là cho anh điều ngạc nhiên.

Vì hành vi phóng đãng thời niên thiếu nên có chuyện sau này.

Một ngày nọ, Dương Đào cả người trần trụi bị Ngu Thần trói hai tay ra sau, hai nhũ hoa run rẩy bị ép cưỡi lên gối đầu.

Cô vặn vẹo muốn cởi dây thừng, “Ngu Thần, đừng như vậy mà.”

Ngu Thần nằm bên cạnh cô dù bận vẫn ung dung, bẻ đùi cô ra làm cho tiểu huyệt có thể trực tiếp dán lên gối đầu, yết hầu vì hành vi phóng đãng của cô mà kích động, “Không phải em thích làm thế sao? Cọ mấy cái cho anh xem.”

Bàn tay to chát một tiếng đánh lên mông cô, anh ra lệnh, “Vặn eo!”

Bị anh nhìn chằm chằm, mật dịch trong tiêu huyệt Dương Đào chảy ra thấm ướt mặt gối, cô kẹp chặt lấy nó bắt đầu vặn eo, cự nhũ trước ngực nhảy tới nhảy lui, tiểu huyệt bị cọ xát, chân tâm ngứa ngáy lợi hại.

Chuyện kẹp gối qua đi, bây giờ lại đến kẹp chăn.

Dương Đào kéo lại váy, “Anh tới làm gì?”

Ngu Thần kéo ghế dựa ngồi xuống mép giường, rót một cốc nước đưa đến bên môi cô, nhìn cái miệng nhỏ cô uống từng chút, nhìn một lúc tâm trạng anh bỗng tốt lên nhiều.

“Sao bị thương cũng không nói với anh?” Còn làm anh biết chuyện này qua người khác.

Dương Đào không muốn nhắc lại, lớn tiếng át, “Khỏe rồi khỏe rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play