Dương Đào là người thành nam, bây giờ đi làm ở Lục Trung ở thành đông, cách nhà 3 tiếng đi xe.
Tuy chỉ là giáo viên thực tập môn Hóa nhưng Dương Đào vẫn tin rằng mình có
thể thuận lợi vượt qua kỳ thực tập, sau đó từ chức về nhà.
Vì một cảm xúc mờ mịt nào đó với một bóng người mờ ảo mà quyết định ở lại thành đông thật ngu ngốc.
Trở lại căn hộ ở thành đông, Dương Đào dựa vào tường cởi giày cao gót, nghe thấy tiếng máy hút mùi trong bếp thì biết Dương Liễu làm việc ở cục Lâm nghiệp đã trở lại.
Hôm nay đến lượt Dương Liễu đi chợ nấu cơm.
Dương Đào về phòng thay đồ, mặc một bộ quần áo thoải mái đi ra thì thấy trên
bàn cơm chỉ toàn màu xanh, thái dương giật giật, “Liễu Liễu, chị muốn ăn thịt. Thịt thịt thịt!”
Dương Liễu cởi tạp dề, nén tức giận, “Không có thịt, không ăn thì thôi.”
Dương Đào nhìn đĩa khoai tây xào tỏi, rau cải xào xì dầu cùng với một bó rau
cải bẹ vừa lấy từ trong túi hút chân không ra, biết ngay Dương Liễu lại
lười biếng không đi siêu thị.
Dương Đào đứng cạnh lấy cơm, “Chị nhớ trong tủ lạnh còn thịt mà, có thể làm khoai tây xào thịt.”
Dương Liễu gặp một đũa thức ăn vào bát cơm, “Thịt chạy rồi, hôm nay chỉ có tỏi chịu xào cùng khoai tây thôi, được không?”
Bấy giờ Dương Đào mới thấy Dương Liễu là lạ, hỏi cô, “Liễu Liễu em sao thế? Công việc có vấn đề gì sao?”
Dương Liễu nhìn cô một lúc mới hỏi, “Chị vẫn chưa quên được cậu ta đấy à?”
Dương Đào ngẩn ra trong chốc lát, sau đó đôi mắt sáng trong nhìn Dương Liễu, nói một cách nghiêm túc, “Quên rồi.”
Dương Liễu cầm đũa chọc chọc vào bát cơm mấy cái, “Hôm nay chị làm gì trên mạng, em thấy hết rồi.”
Dương Đào nghe xong thì ngớ người, mở điện thoại lên, trên đường về cô không xem di động, nên nó vẫn đang mở giao diện lúc nãy.
Kéo xuống một chút, vô số câu trả lời mới.
Lầu 90: @Lầu 89: vậy thì bạn gái năm nhất của Ngu Thần là tôi đấy ~
Lầu 91: @Lầu 90: Bạn gái năm hai của Ngu Thần chính là tôi!
Lầu 95: @Lầu 91: Bạn gái năm ba của Ngu Thần chính là tôi, bên dưới bảo trì đội hình 2333
*2333: hahahaha
… .
Lầu 103: @Lầu 95: Vậy bạn gái theo luật pháp của Ngu Thần chính là tôi!
Lầu 106: @Lầu 66: nói vớ vẩn. Nam thần của cô chưa từng yêu đương bao giờ?
Sao cô không nói thẳng là cậu ấy đến bây giờ vẫn là xử nam đi! Đường
đường chính chính là một bạch liên boy luôn đi. Thỏa mãn tất cả các ảo
tưởng của cô, chờ cô đến cướp thân thể xử nam của cậu ấy, cô vừa lòng
chưa?
Lầu 112: @Lầu 106: Nam thần của tôi chưa yêu đương ai đấy, cậu ấy là xử nam chân chính đấy thì sao. Tức chết cậu đi!
…..
Sau đó là vô số lần cãi nhau qua lại xem Ngu Thần có phải chưa từng yêu đương không, có phải còn là xử nam không ╮(╯_╰)╭
Tối qua Dương Đào mượn điện thoại của Dương Liễu để tham gia nhóm mua
chung, sau đó quên không thoát tài khoản, hôm nay bình luận như vậy,
đúng lúc bị Dương Liễu bắt gặp.
Dương Đào còn đang hối hận, Dương Liễu lại nói, “Chỉ cái hình xăm nhỏ mà cũng trêu chọc chị đến mức đứng ngồi không yên.”
Cái này lại là một câu chuyện từ tháng năm năm ngoái.
Lúc ấy Ngu Thần đang huấn luyện ở câu lạc bộ tennis quốc gia, không ngờ bị phóng viên trà trộn vào chụp trộm.
Mấy hôm sau thì hình ảnh được đăng tải, sân tập rộng lớn, ở khu nghỉ ngơi
Ngu Thần đang trần nửa người trên ngồi nghỉ, cơ bụng tám múi rắn chắc,
đường nhân ngư tiêu chuẩn hiện ra dưới ánh mặt trời lấp lánh làm người
ta không thể rời mắt.
Dương Đào lúc ấy còn nghĩ, cái tính thích mát mẻ của người này vẫn không sửa.
Phóng viên kia cũng thật có năng lực, chụp lén mà còn hơn xa những ảnh chụp tử tế.
Cơ bắp với ánh mặt trời phối hợp với nhau gãi đúng chỗ ngứa, làm cho Ngu Thần gợi cảm đến bùng nổ hormone.
Ở dưới có người mắt sắc bình luận: Ôi trời ơi! Trên eo Ngu Thần có phải
có hình xăm không?! A a a a a!! Quá kích thích! Mọi người nhìn mà xem!!
Có đúng không!”
— Đúng a. Phóng to lên trông giống cái mông!
— Lầu trên nhìn kiểu gì vậy, là quả đào đó! Quả đào đó! Lá cũng vẽ ra kia kìa!
— Ngao ngao ngao! Cơ thể cao lớn cân xứng của nam thần với quả đảo mọng nước quả nhiên là hài hòa a [im lặng lau nước miếng.jpg]
— Đúng là quả đào. Không hiểu sao lại nhớ đến Nam Cực Tiên Ông, có phải ông ấy cũng có quả đào không?
(Nam Cực Tiên Ông là vị tiên hạnh phúc và trường thọ, người ta cũng hay nói
'đào trường thọ', có phải có liên quan đến nhau không nhỉ?)
— A a a a. Quả đào a ~~ thật xứng với cảm giác gợi cảm tự nhiên của Ngu Thần là sao nhỉ… Muốn đẩy ngã.
Khi ấy Dương Đào nhớ đến hình xăm trên hông của Ngu Thần, ban đêm trằn trọc không thể ngủ ngon.
Có phải cậu ấy chưa quên mình không nhỉ?
**
Năm ấy đến gần lễ Giáng Sinh, nơi nơi giăng đèn kết hoa.
Ở Nam đại, Dương Đào dành rất nhiều tâm huyết cho “thị trường” Nhị Trung, hơn nữa có rất nhiều cô gái muốn ra ngoài với bạn trai vào đêm Giáng
Sinh, nên số lượng đơn đặt hàng không dưới một trăm.
Tin nhắn trên điện thoại Dương Đào đến không ngừng.
Dương Đào thỏa mãn nhìn số tiền trong tài khoản mình tăng lên không ít, lại
có động lực mang nội y ra đóng gói, lại tặng thêm chút quà nhỏ, sau đó
dán đơn chuyển phát nhanh rồi gửi đi.
Dán dán, Dương Đào thấy một đơn chuyển phát nhanh, người nhận là Trần Mỹ Khê.
Trần Mỹ Khê.
Đến buổi chiều ngày Giáng Sinh, vẫn có bốn tiết học.
Dương Đào cầm điện thoại nhắn tin, là nhóm bạn cùng phòng.
— Đợi tí nữa phải đi sớm một chút để lấy số nếu không là hết đấy.
— Tôi còn định tan học về tắm rửa đã.
— Các cậu có chắc chắn mình không cần đi cùng bạn trai không đấy? Nếu
không lát nữa gọi phần cơm bốn người mình mình không ăn hết đâu.
— Không cần!
— …. Không cần.
Trong cả đám thì Sở Mông trả lời chậm nhất, tính chiếm hữu của bạn trai cô
nàng rất nổi tiếng, không ngờ rằng anh ta sẽ để cho cô ấy ra ngoài chơi
vào lễ Giáng Sinh, quả là ký tích.
— Không có đâu.
Lúc Dương Đào nhắn trả lời, vẫn có chút chột dạ.
Hôm đó, sau khi Ngu Thần thành công nhận được hai điều ước, lập tức dùng
một cái, “Chị gái nhỏ, Giáng Sinh đi cùng tôi lên núi Đàm đi, nghe nói
có mưa sao băng đó.”
So với việc ra ngoài với Ngu Thần thì ăn thịt nướng uống bia với các bạn cùng phòng hấp dẫn Dương Đào hơn.
“Tối hôm ấy tôi ra ngoài với bạn cùng phòng rồi.” Dương Đào an ủi cậu, “Trên núi chắc chắn sẽ rất lạnh lại còn nhiều người, họ đều đợi ở đấy để xem
mưa sao băng giống cậu đấy.”
Ngu Thần ở đầu dây bên kia không nói chuyện.
Dương Đào lại nói tiếp, “Nếu đã vậy thì còn không bằng ngày thường cậu hẹn
tôi lên núi đâu? Chí ít thì người cũng không nhiều, ngắm sao càng rõ hơn ấy.”
Ngu Thần cầm điện thoại, nhớ đến lý luận của Kiến Hoành về
mưa sao băng, vẫn bướng bỉnh, “Không phải nhất định phải lên núi. Chỉ là muốn xem mưa sao băng với chị thôi.”
Dương Đào a một tiếng, sau
đó nhẹ nhàng nhíu mi, “Chị đây không hứng thú với mưa sao băng mà.
Thường xuyên có mưa sao băng mà, chờ lần sau chúng ta cùng xem được
không?”
Ngu Thần ở đầu kia còn đang muốn nói tiếp, thì Dương Đào
trốn ở ban công gọi điện thoại bị dì quản lý ký túc phát hiện, chiều đèn cảnh cáo cô, nếu không đi ngủ sẽ báo cho nhà trường, Dương Đào vội vàng tắt máy chạy vào phòng.
…..
Chậc chậc chậc.
Phụ nữ a phụ nữ.
Dương Đào nhìn thịt nướng còn đang lách tách trên vỉ, rất không vui, “Thịt còn chưa chín mà cậu đã đi à?”
Bạn học mặt quả táo cười tủm tỉm. “Cậu ta cũng không phải bạn trai mình mà. Là bạn cấp ba, đến thành nam chơi nên muốn hẹn mình ra ngoài ăn cơm.”
Bạn học mặt trái xoan cầm rau xà lách nhét vào miệng vừa nói, “Tí nữa chúng ta cũng đi. Hôm nay có thi đấu Nông Dược online đó, mình cũng muốn tham gia.”
Sở Mông gắp cho cố ấy một ít thịt nướng ướp tỏi ớt, “Thi đấu thì cũng phải ăn một chút đi chứ.”
Thấy bạn học né thịt nướng tỏi, chỉ gắp thịt nướng không ăn, Dương Đào cũng hiểu.
Dương Đào với Sở Mông ăn qua loa một ít, còn mua trà sữa định mang về ký túc
xá, kết quả là đến cổng phụ của trường đã gặp bạn trai Sở Mông đang chờ.
Dương Đào một mình trở về ký túc xá, nghĩ thầm phải chăng ký túc xá đêm nay chỉ có một mình cô a…
Đến dưới ký túc xá, Dương Đào thấy người đang ngồi trên băng ghế kia trông thật quen mắt, “Ngu Thần?”
Ngu Thần thấy Dương Đào mặc áo lông màu xanh lục kết hợp với váy ngắn màu đỏ, khỏe miệng nhếch lên, “Cây thông Noel sao?”
Rốt cuộc cũng có người phát hiện ra rồi!
Dương Đào rất vui vẻ.
“Đúng rồi!” Dương Đào còn hất tóc ra sau tai để khoe với Ngu Thần đôi khuyên
tai, “Tôi mua khuyên tai ông già Noel đó. Đẹp không?”
Vành tai
trắng hồng treo lủng lẳng một hình ông già nhỏ mặc đồ đỏ, bên kia đeo
hình con tuần lộc, Ngu Thần ừ một tiếng, thật thà khen, “Đẹp.”
“Chờ lâu chưa?”
“Không lâu, vừa đến thôi.” Ngu Thần hít hít mũi, cầm tay Dương Đào nhét vào
túi áo khoác của mình, “Chị gái nhỏ, chúng ta đi dạo đi.”
“Cậu ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Vậy tôi đưa cậu đi ăn.”
**
Tầng cao nhất của khu giảng đường rất yên tĩnh, Ngu Thần kéo tay Dương Đào tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Có lẽ vì lạnh nên bầu trời tối đen, nhưng cũng vì thế mà ngôi sao càng sáng hơn.
Ngu Thần nhìn Dương Đào liếm kem ốc quế, sau đó dụ dỗ cô, “Cho tôi một miếng.”
Dương Đào nhìn kem ốc quế chỉ còn lại 1 đoạn ngắn, “Chỉ một miếng thôi đấy,
miếng nhỏ thôi.” Đoạn còn lại là socola, ăn rất ngon.
“Được. Không lừa chị.”
Dương Đào nghe lời đưa kem ra cho cậu, kết quả là Ngu Thần cắn một miếng, ăn hết!
Dương Đào tức giận đến mức trợn mắt, chỗ ngon nhất đấy!
Thấy vậy Ngu Thần thò mặt qua, “Chị gái nhỏ, còn một ít đấy, chị muốn thử không?”
Dương Đào giận dỗi không chịu, bị Ngu Thần giữ cằm, môi hai người dán bên nhau…
Lúc vị ngọt của socola truyền đến, Dương Đào có chút lâng lâng.
Dương Đào bị ấn vào tường, cô ôm cổ Ngu Thần, tiếp nhận môi lưỡi nóng bỏng
của cậu, Ngu Thần mút hôn cánh môi cô sau đó quấn lấy đầu lưỡi cô đảo
quanh.
Còn có bàn tay đang sờ loạn khắp nơi…
Dương Đào thở hồng hộc bắt cậu dừng lại, không ngờ Ngu Thần không chịu, mặt cậu dán ở cần cổ cô, thở gấp, “Chị gái nhỏ, điều ước thứ hai, cho tôi đi.”
Dương Đào biết nếu làm bạn gái cậu, khó tránh khỏi sẽ có một ngày cô sẽ ăn
cậu, nhưng bạch bạch bạch với em trai của đàn em thì thật sự cần phải
chuẩn bị tâm lý rất lâu a.
Dương Đào do dự hết sức, hơi xoay người sang chỗ khác, không dám nhìn Ngu Thần, “Chỉ có thể sờ ngực, cậu chịu không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT