Ngu Thần không định để chuyện này trôi qua dễ dàng như vậy.

Dương Đào làm nũng không được, lại đổi cách đe dọa, dụ dỗ nhưng anh vẫn lạnh nhạt.

Vừa vào cửa, Ngu Thần nhận được cuộc gọi của huấn luyện viên, Dương Đào ôm ý nghĩ ngày mai tên cún con này sẽ bình thường trở lại, dù sao thì cô cũng dỗ dành đến miệng khô lưỡi khô rồi, nên đi đến quyết định: mặc kệ anh!

Cô về phòng, vừa đi vừa cởi quần áo rải khắp đường đi, tháo trang sức rồi đi tắm rửa tẩy trang, xong xuôi mới được ngã xuống giường, mà không đến một phút tên nhóc khó chịu kia đã vào phòng rồi.

Ngu Thần vén chăn lên nằm xuống, duỗi tay ôm lấy Dương Đào.

Cô xoay người lại đối mặt với anh, đôi mắt trong phòng tối lấp lánh, thanh âm mềm nhẹ, “Đừng giận nữa được không?”

Ngu Thần không tiếp lời mà kéo dây váy cô xuống, đỡ một bên nhũ hoa cô, há mồm liếm cắn.

Cảm nhận được động tác của anh ở ngực mình vừa hung vừa mãnh, cô đẩy anh, “Anh làm gì mà như con cún vậy!”

Ngu Thần kéo tay cô giữ trên đỉnh đầu, xoay người cưỡi lên người Dương Đào, thở hổn hển, “Còn làm gì nữa? 'Làm' cho em biết ai là người đàn ông của em!”

Dương Đào bị anh đè dưới thân vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, nhưng tay vẫn bị anh giữ không thể động đậy, “Còn ai nữa, chỉ có anh thôi mà. Tối nay em uống nhiều mà ~”

Ngu Thần hừ một tiếng tỏ vẻ không tin, cúi đầu lấp miệng cô, còn kịp lầu bầu, “Đừng nói lời vô nghĩa.”

Hơi thở đàn ông mát lạnh ập đến, Dương Đào bị anh bóp má, nước miếng chảy ra không kiểm soát được, rên rỉ nghiêng đầu muốn né.

Tay kia Ngu Thần đã cởi xong quần, ngón tay thon dài trêu đùa vài cái ở cửa động khép kín, tiểu huyệt thiếu nghị lực chảy nước ròng ròng, cô còn chủ động nâng mông muốn anh đi vào.

Bên này ngứa ngáy khó nhịn, bên kia lại không chút hoang mang.

Anh đùa bỡn nơi riêng tư của cô, mặc cho mật dịch chảy tràn lan, bắt cô nói ra điều mình muốn.

Dương Đào trợn trừng mắt, “Làm gì có ai như anh chứ?!”

“Nói!”

“Không nói!”

Ngu Thần bình thản đáp trả, “Thế chịu đi.”

Bị ngón tay anh nhẹ nhàng trêu chọc, xoa nắn hời hợt ở vùng cấm địa thế thì đến Thánh Nữ cũng không nhịn được đâu!

Một phen thiên nhân giao chiến*.

*giằng co

Theo như yêu cầu của anh, Dương Đào chậm chạp mở đùi ra, lộ ra chân tâm hồng hào lóng lánh ánh nước, làn da dưới ánh đèn bàn ửng hồng.

“… Được chưa?”

Ngu Thần yêu nhất vẻ hiền lành ngoan ngoãn của cô, “Còn lời nói thì sao?”

Dương Đào ai oán nhìn anh, dùng âm thanh như muỗi nói, “Xin anh hung hăng… chiếm hữu em.”

Ngu Thần vẫn không chịu bỏ qua.

“Xin ai?”

Nước mắt Dương Đào muốn rớt ra ngoài rồi, đành nói lời cợt nhả mà anh thích nghe, “… Xin ông xã hãy hung hăng chiếm lấy em đi.”

Lúc này Ngu Thần mới chịu theo ý cô, đè lên người Dương Đào hung hăng thao tiểu huyệt cô.

Dương Đào ưỡn ngực ngửa cổ nhận lấy sự chiếm đóng của anh, lại nghe anh nói, “Ôm anh.”

Dương Đào chủ động ôm lấy eo anh, nửa người trên cũng dán lên bờ ngực trần trụi của anh, nơi đó của cô còn đang bị anh thẳng lưng kịch liệt va chạm, vừa đau vừa s͙ư͙ớ͙n͙g͙.

Cuối cùng Dương Đào không nhịn được, ôm lấy anh không chút e dè mà tiết ra.

Nói thế nào nhỉ…

Cảm giác khi ôm anh đúng là khác với những người khác.

. . . . .

Mọi người nghĩ như vậy là đã dỗ dành được Ngu Thần rồi sao?

Sai rồi.

Sáng hôm sau, trên bàn ăn sáng, người nào đó làm mình làm mẩy đẩy đĩa bánh sandwich trước mặt, “Không ăn.”

Dương Đào kéo phần của anh về phía mình, “Vậy em không khách khí nhé ~”

Mặt Ngu Thần càng đen hơn.

Lại thấy anh kéo đĩa về, cắn một miếng bánh cho hả giận thì tâm trạng của Dương Đào rất tốt, “Em đi làm đây.”

**

Sáng sớm nhận được thông báo.

Đan quế phiêu hương*, thời tiết thích hợp để đi leo núi.

*đan quế phiêu hương: ngọn gió mang theo hương đan quế. Đan quế là hoa quế màu đỏ.

Trường Lục Trung thành đông tổ chức hoạt động leo núi Hạc cho công nhân viên chức trong trường, có thể mang người nhà.

Vừa nhận được thông báo thì chủ nhiệm đã tìm tới cửa, “Bảo vị kia nhà cô đi cùng.”

Dương Đào không biết lịch trình hôm đó của Ngu Thần thế nào nên cũng không dám tùy tiện đáp ứng, dù vậy thì chủ nhiệm cũng đã nhét thư mời vào tay cô rồi.

Sau đó còn làm mặt quỷ với cô, thở dài một tiếng, “Cũng chỉ có vị kia nhà cô có loại đãi ngộ này thôi đó ~”

Dương Đào về nhà khó chịu kể lại cho Ngu Thần việc này.

Thưởng thức tấm thiệp mời kia, Ngu Thần gật đầu, “Anh đi được. Nếu lúc ấy em hết hơi anh còn có thể cõng em xuống núi.”

Dương Đào đá anh, “Anh mới hết hơi.”

Ngu Thần dựa lưng vào sô pha, lười biếng đáp trả, “Anh sợ em leo đến đầu choáng mắt hoa rồi leo lên sai người thôi.”

Dương Đào nghe vậy thì xù lông, “Còn chưa xong sao? Em cũng nhận sai rồi.”

Ngu Thần đứng lên từ sô pha, “Với anh thì không xong được.”

Dương Đào nhìn bóng dáng anh trợn mắt, “Quỷ ấu trĩ!”

Cuối tuần xuất phát.

Dương Đào đứng ở huyền quan thay giày, còn không quên gào về phía phòng khách, “Em không đưa anh đi cùng đâu!”

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Ngu Thần đã sắp xếp balo xong, ngồi xuống ghế nhỏ cạnh Dương Đào.

Cô thấy anh muốn ngồi xuống thì nghiêng người né đi.

Cô nhấn mạnh, “Em không đưa anh đi cùng!”

Ngu Thần khí định thần nhàn* thay giày thể thao, cúi đầu buộc dây, “Không sao, chúng ta cùng đường.”

*khí định thần nhàn: dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã.

Anh rút tấm thiệp mới hồng rực rỡ kia ra, “Đi thôi. Đằng nào cũng tiện đường.”

Ngay lúc ấy Dương Đào thật sự hận chết chủ nhiệm mà, đang yên đang lành gửi thư mời làm gì?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play