Hứa Thất An nhìn thành Bạch Đế nguy nga cao lớn, cười hỏi lại: "Vậy truyền thuyết là thật hay giả?"

Trương Tuần Phủ vén màn nhìn Bạch Đế thành ở xa xa, kể lại đoạn điển cố này, gật gật đầu:

"Hẳn là sự thật, bằng không sách sử sẽ không ghi lại. Đại hạn lũ lụt là hiện tượng tự nhiên, bình thường quan viết sử sẽ không ghi chép một cách cường điệu như vậy. Chẳng qua từ đó về sau, không còn người nào gặp thụy thú Bạch Đế nữa."

Người ta rõ ràng là yêu thú nước ngoài, thậm chí là động vật biển, nói không chừng chỉ là du lịch các nơi, thấy Vân Châu gặp đại hạn, trong lòng không vui, liền ra tay thay đổi hoàn cảnh.... Hứa Thất An vừa "phân tích theo góc độ khoa học", vừa nói:

"Đại nhân thật có cao kiến."

Nói xong, hắn tiếp tục nhìn ra tường thành xa xa, trong lòng hiện lên một bài thơ: Triêu từ bạch đế thải vân gian, thiên lý giang lăng nhất nhật hoàn, lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ, khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn. (Sáng rời Bạch đế rực ngàn mây; Nghìn dặm Giang Lăng, tới một ngày; Vượn hót bên sông nghe rỉ rả; Thuyền qua muôn núi vượt như bay. Bài Há Giang Lăng - Tảo phát Bạch Đế thành của Lý Bạch).

"Thiên lý giang lăng nhất nhật hoàn.... cái này quá đáng rồi, đổi lại là ta, khẳng định là từ hôm nay trở đi, một tháng ba mươi mốt ngày, mới có thể trở lại được." Hứa Thất An nói trong lòng.

Hắn không khỏi nhớ tới trước kia xem quảng cáo du lịch, dụ cho thành phần tri thức cao cấp sau khi tan làm bay thẳng tới Thái Lan, phong lưu tiêu sái một ngày, chủ nhật về nước.

Mỗi người đều làm Lý Thái Bạch phiên bản hiện đại.

Thủ vệ Bạch Đế thành ngăn cản mọi người, sau khi nhìn thấy văn thư triều đình hạ xuống, cung kính cho đi.

Vào thành rồi, Hứa Thất An nhìn chung quanh, ở trong dòng người rộn ràng nhốn nháo, thấy rất nhiều người qua đường dắt lưng đao kiếm sắc bén.

Đại Phụng quản lý binh khí phi thường nghiêm khắc, từ châu phủ, cho tới quận huyện, ở trong thành đều không thể hành tẩu mà mang vũ khí. Trừ khi là nghề nghiệp đặc thù, ví dụ như người làm nghề bảo vệ chuyến đi các thương đội, hay còn gọi là tiêu sư.

Nhưng cho dù là tiêu sư, cũng chỉ có thể ở thời điểm đang làm nhiệm vụ mới có thể trang bị vũ khí.

"Cái này xem như đặc sắc của Vân Châu sao?" Hứa Thất An hỏi thầm trong lòng.

Lúc này, Trương Tuần phủ lại nhấc lên bức màn, nói với Hứa Thất An: "Trữ Yến, ngươi cho người đưa các thương nhân về nhà, hàng hóa tạm thời cứ mang theo. Để ngày mai các thương nhân cầm sổ sách đến dịch trạm thẩm tra, nhận lại hàng hóa."

Hứa Thất An giật mình, "Vậy hàng hóa của Triệu Long thì sao?"

Trương Tuần phủ nói: "Tự nhiên là cho người đưa trở về nhà hắn, Triệu Long cùng toàn bị tiêu sư bị giết, người nhà bọn hắn khẳng định cần trợ cấp. Mà nay Triệu Long đã chết, trả hàng về cũng coi như bù lại một chút tổn thất."

Hứa Thất An giơ ngón tay cái lên: "Đại nhân thật sự là một người lương thiện."

Trương Tuần phủ nghe vậy nhíu mày: "Vì sao nói lời ấy?"

"Không có gì không có gì." Hứa Thất An quay đầu đi tìm Tống Đình Phong, thông báo việc này, dặn dò để hắn đi làm.

"Dựa vào cái gì mà bắt ta làm chân chạy vặt?" Tống Đình Phong không phục: "Giống như ta là cấp dưới của ngươi vậy, chúng ta rõ ràng là cùng cấp."

Hứa Thất An quay đầu hô lên: "Tuần Phủ đại nhân, Tống Đình Phong đùn đẩy trách nhiệm, ngài phải khấu trừ bổng lộc của hắn."

Tống Đình Phong vội nói: "Ta đi ta đi."

Cuối cùng hắn quay đầu đi tìm Chu Quảng Hiếu, dặn dò Chu Quảng Hiếu đi làm.

Chu Quảng Hiếu buồn bực nói: "Trữ Yến không phải bảo ngươi làm sao?"

Tống Đình Phong đáp: "Hứa Trữ Yến, Chu Quảng Hiếu đùn đẩy trách nhiệm."

"...." Chu Quảng Hiếu không thèm hé răng quay ngựa lại đi kêu vài tên Hổ Bí vệ làm việc này.

Hai tên tiện nhân đứng cùng một chỗ, cảm khái nói:

"Quảng Hiếu quả là một người thành thật luôn vùi đầu tìm mệt nhọc."

"Đúng vậy đúng vậy, mặc kệ là ở trên giường hay là chuyện công."

.....

Đô Chỉ Huy Sứ ti.

Dương Xuyên Nam năm nay tuổi hơn bốn mươi, là một người đọc sách có tính cách công chính, hắn còn có một thân phận khác, võ giả ngũ phẩm.

Dương Xuyên Nam sinh ra trong thế gia võ tướng, thiên phú thông minh, hắn thích tập võ lẫn đọc sách, năm Nguyên Cảnh 12 đã thành tiến sĩ, một bụng học thức, đọc nhiều binh thư, thường bày mưu tính kế giúp Binh bộ.

Năm Nguyên Cảnh 16 được cử đến Vân Châu, vì có công tiêu diệt thổ phỉ, một hơi bước lên vị trí Đô Chỉ Huy Sứ. Trở thành một trong ba người có quyền thế lớn nhất ở Vân Châu.

Dương Xuyên Nam đang ngồi trên công đường xử án để xử lý công vụ bỗng nhiên ngẩng đầu, vài giây sau, tiếng bước chân truyền đến, một cô gái mặc bộ giáp nhẹ bước đến, trên đường không bị lại viên ngăn cản.

Nàng có dáng người cao gầy, lưng đeo bội kiếm, ngoài ra còn đeo một cây thương bạc. Mặt hình trái xoan, rõ ràng khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, nhưng lại không lộ vẻ nhu nhược yếu ớt, ngược lại anh khí bừng bừng.

Nàng để tóc đuôi ngựa, lộ ra cái trán trơn bóng xinh đẹp.

"Tuần phủ vào thành." Nàng vào cửa liền nói câu này đầu tiên, chỉ thẳng vấn đề, rõ ràng lưu loát.

Vẻ mặt Dương Xuyên Nam hơi dừng một chút, sau đó gật đầu, "Đã biết."

"Nguyên Cảnh Đế đáng chém ngàn đao kia suốt ngày tu tiên, làm đế vương nhân gian còn muốn trường sinh, mơ tưởng hão huyền." Cái miệng đẹp mở ra nói một tràng dài: "@#@#*...."

"Diệu Chân!" Dương Xuyên Nam nhíu mày.

Lý Diệu Chân cười lạnh một tiếng, "Ta không làm công ăn lương."

Nàng mang thương bạc tựa vào tường, ngồi ở vị trí trước bàn tiếp khách, bội kiếm được đặt xuống trên đầu gối, rồi hỏi:

"Nếu Tuần Phủ đến, ngươi phải giao ra binh quyền, đây là quy củ Đại Phụng. Ngươi định làm sao bây giờ?"

"Nếu là quy củ, đương nhiên chỉ có thể làm theo." Dương Xuyên Nam đáp.

Lý Diệu Chân gật gật đầu: "Ta sẽ giúp ngươi."

Dương Xuyên Nam liếc nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thảo nào trên giang hồ có nhiều người nguyện ý cống hiến làm việc cho ngươi như vậy. Phi Yến nữ hiệp, bản quan xin nhận món nợ ân tình này, nhưng ngươi phải chú ý đúng mực, trong đội ngũ kia có Kim la, đường đường tứ phẩm, bước vào giang hồ cũng là kiêu hùng một phương."

Lý Diệu Chân lơ đễnh: "Sợ cái gì, chưa đến tam phẩm, thì còn chưa đánh lại chiến thuật biển người."

....

"Đồ ăn Vân Châu thật chẳng ra làm sao cả, quá cay, còn thích tăng thêm mùi hương, ta không thích thức ăn nơi này.... Ăn cay nhiều như vậy mà không sợ bị trĩ sao?"

Trong dịch trạm, Hứa Thất An vừa ăn vừa điên cuồng mắng trong lòng.

Trong đại sảnh tụ tập đầy Đả Canh Nhân cùng Hổ Bí vệ, một bàn ngồi bảy tám người, miễn cưỡng đủ cất chứa.

Thành Bạch Đế có bốn tòa dịch trạm, chỗ này là lớn nhất, có một đại viện, hai tòa nhà lầu cao ba tầng đặt cạnh nhau. Một gã dịch thừa, bảy tên dịch tốt.

Vì lý do an toàn, Dương Oanh Oanh cũng phải ở trong dịch trạm, nàng ngồi một mình một bàn, yên tĩnh cúi đầu ăn cơm.

Dáng người đẫy đà của thiếu phụ rất mê người, lúc ngồi quần áo kề sát mông, đường cong rất nổi bật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play