Nàng không phát ra âm thanh, lặng lẽ tiến vào lương đình, đứng xem hai cung nữ chơi.

Các cung nữ thanh tú hồn nhiên tập trung toàn bộ lực chú ý vào bàn cờ, không chú ý chủ tử đã tới gần.

Các nàng chơi cờ không hề có kết cấu, không có bố cục, không tranh đoạt vị trí, thả cờ như bay, tiếng lạch cạch lạch cạch rất nhanh vang lên, tựa như không cần suy nghĩ sâu xa.

Khuôn mặt Hoài Khánh càng nhăn sâu lại, loại đánh cờ này cứ như trò đùa, đối với người thuộc cao thủ tầm quốc gia như nàng mà nói thì phi thường khó chịu. Nhưng nhìn một lát, nàng đã hiểu được.

Loại cờ này rất đơn giản, chỉ cần xếp thành một hàng năm quân liền nhau trước là chiến thắng, còn lại không có quy tắc gì nữa.

Nhịn không được hỏi: "Đây là cờ gì?"

Hai cung nữ bị dọa run lên, hoảng sợ đứng dậy, nhỏ giọng trả lời: "Là cờ năm quân."

Cờ năm quân? Đây là cái gì?

Hoài Khánh học năm xe sách ngẩn người.

Một cung nữ khác giải thích: "Truyền ra từ chỗ Lâm An công chúa, trước mắt đã lan truyền khắp trong cung, mọi người đều đang chơi nó."

Mọi người trong miệng nàng là chỉ thái giám cùng các cung nữ.

"Nghe nói ngay cả Trần Quý Phi cũng khen rất thú vị." Một cung nữ khác mở miệng.

Lâm An? Nàng chỉ là một nha đầu ngốc.... Hoài Khánh gật gật đầu, nói: "Bản cung muốn đi tắm, nói đầu bếp ngọ thiện phòng không cần chuẩn bị."

Sáng hôm nay Nguyên Cảnh Đế muốn mở bữa ăn gia đình, các hoàng tử hoàng nữ được đến cung Càn Thanh dùng bữa.

Tắm rửa xong, Hoài Khánh công chúa rời khỏi uyển tử, tới cung Càn Thanh.

Ở đại sảnh tráng lệ nàng gặp được đám huynh đệ tỷ muội, ở nơi không có nàng, Lâm An thích mặc váy đỏ, đeo trang sức hoa mỹ phức tạp chính là đề tài trung tâm.

Hôm nay có chút khác biệt, các hoàng huynh hoàng muội chỉ là gật đầu chào hỏi Hoài Khánh, sau đó liền tiếp tục đề vừa nói.

"Lâm An khai sáng một con đường mới, quy tắc cờ năm quân thông tục dễ hiểu, lại càng thêm thú vị, ngay cả đám đương soa trong cung ta cũng dễ dàng chơi được."

"Đại danh của Lâm An công chúa chúng ta cũng vì vậy mà truyền bá rộng rãi."

Phiếu Phiếu với khuôn mặt mượt mà, ánh mắt hoa đào quyến rũ rất hưởng thụ được cá huynh đệ muội muội thổi phồng, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười ngọt ngào, miệng lại rụt rè khiêm tốn đáp vài câu.

Giống như một con gà mái nhỏ muốn khoe khoang lại cố nén kiêu ngạo.

Nhìn thấy Hoài Khánh tiến vào, nàng hơi ngẩng lên cái cằm tuyết trắng, bày ra tư thái kiêu ngạo.

Mau ghen tị ta, mau ghen tị ta... Trong lòng Phiếu Phiếu liên tục hô lên, khóe mắt khẽ liếc Hoài Khánh.

Nhưng Hoài Khánh lạnh lùng chỉ là ngồi xuống uống mấy ngụm trà, không quan tâm muội muội ngu xuẩn.

Hừ... Hoài Khánh quả nhiên là ghen tị mình. Phiếu Phiếu thầm tự an ủi bản thân.

Hoài Khánh công chúa là một hoàng nữ đặc biệt, không giống số đông, cái này không chỉ vì nàng kiêu ngạo, càng là vì lý tưởng của nàng các hoàng tử hoàng nữ không thể đo lường được, chủ đề các công chúa thảo luận đều là quần áo đẹp và son bột nước, nàng lại cảm thấy hứng thú với tứ thư ngũ kinh.

Các hoàng tử thảo luận tình hình chính trị đương thời, nàng lại hỏi: Làm thế nào để giải quyết lũ lụt, nên cải tổ bộ máy chính trị quan lại như thế nào?

Các hoàng tử rất khó chịu, cái này ai mà biết được? Chúng ta thảo luận là cái nhìn đại cục, là vấn đề đại cục, ngươi làm vậy không phải là cố tình tranh cãi sao?

Tới gần buổi trưa, thái giám trong cung Nguyên Cảnh Đế tới đây mới các vị hoàng tử công chúa đi tới.

Phiếu Phiếu vui vẻ đi theo phía sau Thái tử ca ca, làn váy dập dờn, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm của Hoài Khánh: "Lâm An."

Phiếu Phiếu cười hắc hắc mấy tiếng, hoàn toàn khống chế không nổi vẻ mặt của mình, kiêu ngạo hỏi: "Có chuyện gì?!"

Chờ các hoàng tử khác đi xa, Hoài Khánh thản nhiên hỏi: "Cờ năm quân là do ai dạy ngươi?"

"Ta tự nghĩ ra." Lâm An thật ra rất rối rắm, bởi vì cái này là Hứa Thất An dạy nàng, nàng không nên che giấu lương tâm lừa mọi người, nhưng các ca ca nói chuyện rất dễ nghe, nàng có chút muốn ngừng mà không được.

Chờ thêm một thời gian mình sẽ nói là Hứa Trữ Yến dạy mình... Nàng nghĩ như vậy.

"Nếu như phụ hoàng hỏi, ngươi tốt nhất là cũng nói như vậy." Hoài Khánh đi ra bên ngoài trước, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe phát ra:

"Phụ hoàng không thích tên kia, lúc nói chuyện phải biết động não."

Nói xong, Hoài Khánh lại bổ sung một câu: "Nếu ngươi có nói."

Hai chữ "vì sao" bị Phiếu Phiếu cứng rắn nuốt vào bụng, nàng giống như một sư tử cái giương nanh múa vuốt, vừa đuổi theo Hoài Khánh, vừa cả giận nói:

"Ngươi mới không có đầu óc, ngươi mới không có đầu óc!"

"Ta xinh đẹp hơn ngươi, thông minh hơn ngươi, ngươi nhìn xem, Hứa Trữ Yến thà cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ta, cũng không thèm ngươi."

Hoài Khánh mạnh mẽ dừng lại bước chân, nghiêm khắc liếc mắt một cái.

Phiếu Phiếu giống giật nảy mình, nội tâm sợ hãi nhưng lại cảm thấy mất mặt, cặp mắt hoa đào quật cường trợn lên lườm ngược lại.

Hoài Khánh công chúa giơ bàn tay.

"Thái tử ca ca, Hoài Khánh muốn đánh ta." Phiếu Phiếu kêu sợ hãi đào tẩu.

Trong yến hội, Nguyên Cảnh Đế quả nhiên hỏi việc này.

Tại sao Hoài Khánh biết được phụ hoàng muốn hỏi... Lâm An thấy kinh hãi trong lòng, theo bản năng nhìn Hoài Khánh đáng ghét, khuôn mặt thanh lệ kia không có chút biểu tình gì, thản nhiên tiếp tục dùng bữa.

Phiếu Phiếu chuyển động ánh mắt, cười hì hì làm nũng: "Bởi vì Lâm An là con gái phụ hoàng, mà phụ hoàng là người thông minh nhất trên đời."

Nguyên Cảnh Đế thoải mái cười to.

Phụ hoàng quả nhiên luôn luôn chú ý tình huống trong cung, tựa như hắn yên lặng theo dõi triều đình... Hoài Khánh mặt không đổi sắc ngồi đó ăn cơm.

Nàng không bồi dưỡng thân tín của mình ở trong cung, cũng không tích cực tìm hiểu tin tức hoàng cung, nên ngay cả cờ năm quân truyền lưu gần đây nàng cũng không biết.

Không phải Hoài Khánh không biết, mà là nàng không muốn biết.

Hoài Khánh công chúa không thể không thừa nhận, người muội muội Lâm An này tuy rằng cực kì ngu xuẩn, nhưng cho dù là phế thải cũng có tác dụng của phế thải, tất cả phải xem ngươi sử dụng nàng như thế nào.

Ít nhất ở việc làm cho phụ hoàng vui mừng, trong hoàng cung không người có thể vượt qua Lâm An, phương diện này bao gồm các phi tử không được sủng ái hoặc từng được sủng ái.

....

Xuyên qua hai châu, ba huyện, đội ngũ Tuần Phủ dẫn đầu rốt cuộc đến chủ thành Vân Châu —— thành Bạch Đế.

Cái tên thành Bạch Đế xuất hiện là do một điển cố lịch sử, đó là chuyện từ thời tiền triều. Đại khái vào khoảng hơn 1.300 năm trước, Vân Châu gặp phải trận hạn hán lớn, đất khô cằn kéo dài ngàn dặm.

Dân chúng không thể nuôi trồng nông sản, cuộc sống bấp bênh khổ cực.

Vào một năm nọ, có một loại thú lạ đến từ nước ngoài, toàn thân giống như hươu, vảy như tuyết trắng, đầu mọc một cặp sừng, vó ngựa, đuôi rắn.

Nơi nó đi qua, mây đen dầy đặc, mưa to không dứt, con thú này ở Vân Châu hơn một tháng, làm tràn đầy các đập chứa nước Vân Châu, những con sông hồ nước không còn khô cạn, giải quyết được nạn hạn hán ở Vân Châu.

Triều đình cho rằng nó là thụy thú, phong nó làm Bạch Đế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play