Hắn hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, ánh mắt trở nên kiên định.

- Bạo!

Kỷ Linh cảm giác toàn thân như vỡ nát, bên tai ù vang, đầu óc như muốn nổ tung. Ơn trời là hắn thu được đầy đủ nhị thập bát tú, lực lượng đặc thù của chúng đều được phát huy đến cực hạn giảm bớt ba phần mười áp lực, cộng thêm ba phần nữa từ chính bản thân hắn được rèn luyện qua.

Như vậy chỉ còn bốn phần dựa vào nghị lực để vượt ải, thăng lên Khai Khiếu đỉnh phong.

Hắn cũng khiếp sợ đám người có thể đạt được đến Thanh Thiên cảnh vì mỗi lần đều phải phá đi lập lại. Hay là do bản thân hắn ngốc, đi ngược đường so với đám bọn họ.

Hắn cảm thấy mình vẫn rất đúng, vẫn kiên định trên con đường này.

Kỷ Linh cắn răng chịu đựng đợt trùng kích đáng sợ này. Trận này qua đi, hắn thề không thể để chết thêm lần nào nữa. Mà hắn cũng chẳng biết được liệu mình chết có bị mất hết tu vi linh hồn hay không.

Như vậy, hắn chỉ biết suy nghĩ lung tung để quên đi cái đau đớn. Nhiều lần suy nghĩ, đầu tóc hắn như muốn bạc bảy phần, nhưng hắn cũng không để ý, vì hắn đang bận suy tính về chuyện mai sau.

- Ở vũ trụ này, ta hẳn là có cơ hội trở về Địa Cầu.

Hắn cũng không rõ được liệu Địa Cầu có nằm trong vũ trụ này hay không. Nhưng hắn từng thấy qua người của hệ Ngân Hà, nên chắc Địa Cầu nằm ở một chỗ nào đó.

Thương chủ bên ngoài cảm nhận được khí tức gì đó cũng không khỏi nhíu mày, hắn nhìn về phía trước, một bức chắn vô hình xuất hiện trước mặt, nhưng đối với hắn mà nói thì chút này cũng không đủ để cản bước chân của mình.

Chiến thuyền theo tâm niêm của Thương chủ, không thèm để ý tới bức chắn, trực tiếp xuyên qua, không phá vỡ tầng bình chướng, cũng không kinh động đến chủ nhân tạo ra nó.

- Tinh hệ này… chắc phải có thứ gì đó mới khiến cho đám người này che chắn nó lại.

Thương chủ suy nghĩ một lúc cũng không để ý tới, dù sao cũng không liên quan tới chuyện của mình, không cần xen vào chuyện nhà người khác làm gì cả.

Bản thân hắn cũng không sinh ra tại tinh hệ này, dù tinh hệ có bị phá hủy thì hắn cũng không quan tâm.

Thương chủ chỉ liếc qua xung quanh một chút, cũng hơi xác định được hoàn cảnh tinh hệ này.

Nơi đây cằn cỗi, nguyên khí thưa thớt, khác xa so với bên ngoài, khó trách bọn hắn phải phong bế tinh hệ. Hoặc suy nghĩ của hắn là ngược lại, bọn hắn phong bế mới khiến tinh hệ thưa thớt nguyên khí.

Thương chủ cũng không để ý cho lắm, nơi đây linh khí thưa thớt, xác thực là nơi ẩn giấu rất tốt. Cũng khá ổn để bản thân hạ trại dừng lại cho mọi người nghỉ ngơi, đồng thời cũng tu sửa lại chiến thuyền tinh không này.

Trong thức hải của mình, Kỷ Linh bỗng cảm nhận được lực trùng kích đáng sợ ập đến hồn thể, tinh thần lẫn ý thức của hắn khiến hắn vô cùng đau đớn, nó thậm chí ngày càng mãnh liệt, không có chút tư thái giảm xuống.

Áp lực bốn phần tăng lên năm phần, sáu phần rồi mười phần.

Lúc đó, hắn cảm nhận được đau đớn như từng sợi cơ, từng tế bào nổ tung, như có hàng vạn quả bom nguyên tử nổ đùng đùng trong người. Hắn thực sự không nhịn nổi, hét lên một tiếng thê thảm đầy đau đớn.

- GAAAAAAAA…!!!!

Nhận thấy chủ nhân chịu đau đớn, nhị thập bát tú liên tục lóe sáng chói mắt, lực lượng phòng hộ lẫn chữa trị trùng trùng điệp điệp gia trì lên thân hắn. Nhưng tất cả đều vô dụng, cơn đau này từ bên trong hắn phát ra nên khó mà có thể giảm bớt áp lực.

Kỷ Linh bỗng nhận ra một điều là bất cứ lực lượng nào được gia trì lên hắn, áp lực muốn xé rách hắn thành vô số mảnh nhỏ kia sẽ càng gia tăng.

Quá đau đớn, hắn cũng chẳng thể nói ra thành lời để chúng có thể dừng lại. Chỉ có thể để chúng tự hiểu ra mà dừng.

Kỷ Linh điên cuồng gào thét trong thức hải, thanh âm hắn vang vọng không gian hắc ám, nếu có sinh linh sống tại đây, không thấy được bản thân Kỷ Linh hét ra sẽ còn tưởng là Hoang Cổ Cự Thú gào thét.

Ầm!! Ầm!!!

Hai tiếng nổ vang, toàn thân hắn nổ tung, hồn thể hắn vỡ thành từng mảnh nhỏ, khí thể thành vô số khí vụ dung nhập vào bên trong không gian này.

Kỷ Linh sợ hãi, bản thân mình dung hợp vào bên trong thế giới thức hải của mình?

- Nếu ta biết từ sớm thì đã buông bỏ, trực tiếp để nó phá nát thân thể, dung nhập vào thế giới.

Hắn thầm than, mình chịu đau khổ cực nhọc như vậy, hóa ra chỉ công cốc. Kỷ Linh tâm thần ngưng tụ, đem bản thân mình lần nữa hiện ra, có một loại thần uy bá đạo, làm chủ vũ trụ thương khung trên người hắn mãnh liệt tỏa ra. Hắn như biến thành người khác.

Kỷ Linh cảm nhận một chút biên giới thức hải trở nên vô biên vô tận, kéo dài không dứt. Dù hắn làm chủ cả thế giới này nhưng vẫn không nhìn thấy cuối đường.

Hắn rất vui mừng, điều đó chứng tỏ hắn có thể chứa được nhiều tinh lực hơn. Nếu có thể thì hắn cũng muốn thế giới của mình có sinh vật, có thể tu luyện.

Đồng thời cũng rất tò mò xem hạt giống kia là cái gì.

Thương chủ bên ngoài nhận ra được Kỷ Linh biến hóa, trong mắt cũng không có bao nhiêu hứng thú, giống như bản thân hắn từng trải qua. Hắn tìm một tinh cầu cũng kha khá được dừng chân, để mọi người trên thuyền hạ xuống tinh cầu này nghỉ ngơi.

Chiến thuyền tinh không này liền để đó, hắn cũng không sợ có người dám đánh chủ ý lên nó.

Kỷ Linh đang bất tỉnh cũng được Thương chủ sai người khiêng hắn xuống. An nhàn mãi trên thuyền cũng rất là nhàm chán, đi vào trong mấy cái tinh cầu trải nghiệm cũng xem như là một thú vui của hắn cũng mấy binh lính trên thuyền.

Thương chủ tản ra thần thức bao phủ toàn bộ tinh cầu, biết được từ trong miệng người bản địa nơi đây gọi nó là Lôi Hoan. Hắn lấy ra một tấm da dê ghi lại nơi này, bao gồm tọa độ cùng đặc điểm.

Lôi Hoan Tinh này là tinh cầu có thể tu luyện, nhưng cảnh giới cao nhất của bọn họ còn chưa bằng một phần ngàn của một binh linh cao cấp trên chiến thuyền, nên hắn ở đây cùng đám binh lính buộc phải hạ thấp cảnh giới.

Nếu để lộ ra khí tức, sợ là tinh hồn cho rằng hắn là kẻ địch, trục xuất hắn khỏi nơi đây.

Tu vi của hắn đúng là cao thật, nhưng so với tinh hồn dù đã bị phong bế cũng không thể chống lại, ở trong đất người ta, chỉ có thể tuân thủ luật nhà người. Thương chủ hắn mà đặt chân ở bên ngoài tinh không, một bàn tay có thể bóp chết chục khỏa tinh cầu phong bế như này.

Kỷ Linh trong thức hải của mình bỗng cảm nhận được một loại ý vị kỳ lạ làm hắn nhớ về quê hương, nhớ Địa Cầu thân thuộc. Cũng nhớ tới câu ca dao liên quan thần trụ trời.

Nhất ông đếm cát

Nhì ông tát biển

Ba ông kể sao

Bốn ông đào sông

Năm ông trồng cây

Sáu ông xây núi

Bảy ông trụ trời

Tâm hắn niệm một tiếng, bảy người với tướng mạo khác nhau đứng trước mặt hắn, hắn cũng không biết diện mạo ra sao, chỉ có thể tùy theo ý mình phác họa ra. Nhưng điểm chung đều là già nua.

Nghĩ một hồi, hắn vẫn là dựa một phần vào tích kia, còn lại đều tự mình sáng tạo ra. Dù sao thì tích trên chỉ là khai thiên lập địa, hắn muốn là khai vũ trụ.

Cũng là bảy người, phân biệt là Hỗn Độn đen kịt, Thời Gian màu trắng, Không Gian xanh thẳm biển sâu, Ngũ Hành năm màu, Sinh Tử Luân Hồi xanh lục với tím đen, Tứ Pháp bốn đầu cùng bốn ký hiệu như lôi, phong, vân, vũ.

Cuối cùng là Quang Ám.

Phân biệt xong bảy người này, hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, nhưng tạm thời như vậy cũng được.

Mà hạt giống kia có thể dựa vào tinh lực hắn cấp cho mà sinh trưởng, hắn dám chắc chắn có sinh vật sống có thể tồn tại trong thức hải của hắn. Mà tu vi của bọn hắn, hắn chỉ để cấp cao nhất là Thượng Tôn Thần.

Những đẳng cấp phía dưới thì để sinh linh trong thế giới hắn tự sáng tạo ra.

Hắn cũng đẩy bảy chòm sao mỗi hướng ra xa, để chúng tự xếp thành tứ Thánh Thú, Đông Thanh Long, Tây Bạch Hổ, Nam Chu Tước, Bắc Huyền Vũ. Hắn làm chủ nhân của thế giới thức hải này, tự nhiên sẽ đem sáng tạo ra Trung Kỳ Lân.

Năm khu đều tượng chưng cho một loại thuộc tính về Ngũ Hành, đồng sinh cộng tử với Ngũ Hành Thượng Tôn hay Ngũ Hành Tôn Thần.

Hắn cũng phân ra vạn cái phân thân giống hắn y đúc du tẩu khắp nơi trong thức hải, tìm kiếm xem giới hạn của nó nằm ở đâu. Hoặc tìm xem liệu có sinh vật nào khác hay không.

Kỷ Linh làm xong tất cả thứ này, hắn dẫn động tinh lực vào bên trong để năm con Thánh Thú này cùng nhau theo Tinh Luân Đại Pháp sinh ra tinh lực vô tận. Xem nó như động cơ thôi thúc toàn bộ thế giới vận chuyển.

Mà Kỷ Linh lúc này tu vi mới chỉ dừng tại Khai Khiếu đỉnh phong, muốn tiến lên cũng không biết cách nào. Chẳng nhẽ để tinh cầu sinh ra rồi đạt đến những cảnh giới cao hơn?

Kỷ Linh chỉ biết lắc đầu, ý thức trở về thân thể, hắn mở mắt ra, thấy mình nằm trong một căn phòng màu tím bằng gỗ, trên tường, cột, trần và cả sàn đều có những đường cháy xém đen xì.

Ngay cả đồ dùng đều mang màu tím, một nơi tràn đầy thần bí.

Kỷ Linh nhìn quanh, lại thử xem bản thân mình có thần thức hay không. Dù sao bản thân cũng đã có tu vi linh hồn ở Khai Khiếu đỉnh phong, cũng nên có chút thần thức bao phủ căn phòng cũng được.

Thần thức của hắn tản ra, hắn cảm nhận được toàn bộ căn nhà hắn đang ở đều là màu tím, hoa văn trên đó đơn giản là lôi điện cháy đen loạn trên tường. Khách sạn này cao năm tầng, chủ yếu đều là gỗ đơn giản, rộng khoảng ngàn mét vuông.

Đám binh lính trên thuyền đều ở tầng một, hắn cùng thiếu niên thuyền trưởng kia ở tầng hai, đều tại phòng riêng biệt.

Tiểu nhị phía dưới cũng vô cùng kỳ lạ, da tím sậm, đầu trọc lóc, lông mày là hai đạo lôi điện cắt ngang, mắt híp thành một khe hẹp, hai tai nhọn chĩa lên trên như ăng ten. Còn lại thì đều giống người thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play