Nửa đêm ngủ mơ mơ màng màng, di động của Tại Trung đột nhiên vang lên không ngừng. Cậu rất hối hận, tại sao lúc đi ngủ lại không tắt máy. Nhìn thấy mẹ vẫn còn ngủ say, vì vậy đàng phải dậy mà nghe điện thoại.

“Ai…”

“Tại Trung, tạm thởi đừng liên lạc với Kim Hi Triệt, nghe không?”

Lời nói trầm thấp làm Tại Trung thanh tỉnh hơn phân nửa. Cậu đứng bật dậy, tức giận hỏi, “làm gì vậy, thiếu gia? Ta quen ai còn phải được sự đồng ý của thiếu gia cậu nữa chắc?”

“Cái khác ta không quan tâm, nhưng ngươi tránh xa Kim Hi Triệt một chút!”

“Ngươi thần kinh a?! Ta đã không còn là người Trịnh gia nữa, ngươi không có quyền can thiệp a!”

Ách… Sao những lời này sao lại kì cục thế này chứ?… Chẳng lẽ mình là đứa con dâu bị đuổi khỏi nhà chắc? Tại Trung hung hăng nhéo mình mấy cái, lại lo sẽ đánh thức mẹ nên lập tức xuống giường, chạy ra ngoài.

Không ngờ đứng ở cửa, trên ban công phía đối diện kia lại là Duẫn Hạo. Tay cầm điện thoại, ánh mắt sáng quắc.

Tại Trung xấu hổ nhìn hắn, cúi đầu nhìn mình: trên chân chỉ là dép lê. Ngẩng đầu hỏi, “Ngươi mộng du hả? Nhàm chán!”

“Ta chỉ là không muốn ngươi bị lây nhiễm.” Thanh âm của Duẫn Hạo truyền đến từ di động, trong đó có sự phiền muộn không nói nên lời.

“Vậy thì không nhọc ngài lo lắng! Bạn bè bên cạnh ta đều là cái dạng quái đản thế đấy, có sao không? Nhưng bọn họ đều rất tốt với ta! Ngươi có ghen tị không?”

“Đúng, ta ghen tị.” Duẫn Hạo bình tĩnh nói.

Tại Trung kinh ngạc đứng đó.

Cách đó không xa, Duẫn Hạo lại lộ ra biểu tình làm cậu khó có thể kháng cự.

Không, không thể, không được nhìn!!

Tại Trung lại cúi đầu.

“Ngươi ghen tị không nổi, bởi đó là bạn bè của ta.” Tuy đã nói là phải nhẫn tâm, nhưng câu này vẫn rất mềm dịu.

“Không phải là cái ghen tị mà ngươi nói.” Duẫn Hạo tựa hồ hít vào một hơi, sau đó thanh âm càng trầm thấp, “Quên đi, coi như là ta xen vào việc của người khác. Ngủ ngon, về ngủ đi.”

Tại Trung cơ hồ là chạy trối chết.

Trịnh Duẫn Hạo, không phải đã kết thúc rồi sao? Tại sao ngươi vẫn muốn làm chuyện ái muội như thế? Thế giới như chỉ tồn tại vì các ngươi; các ngươi muốn người khác thế nào, chỉ cần nói một câu là có thể được. Buồn cười, quá bất công rồi đấy!!!

Tại Trung ta sao có thể để ngươi đùa bỡn mà vây quanh ngươi mãi được?!

Ta muốn sống thật tốt, ăn ngon ngủ yên, ta nhất định sẽ hạnh phúc cho ngươi xem!

Nhưng nói tới nói lui, cả tối đó Tại Trung mất ngủ.

Cậu gọi điện cho Xương Mân, không ngờ tên kia cũng không tắt máy. Đang ở cao hứng, nhạc chờ di động của Xương Mân truyền đến âm thanh rõ ràng:

“Nếu bạn đã không thể khống chế mà mỗi ngày đều nghĩ đến tôi một lần

Nếu bạn vì tôi mà trở nên thành thật

Nếu bạn xem phim tôi thích, nghe đĩa CD mà tôi yêu

Nếu bạn có thể cùng tôi đi đến bất cứ đâu

Nếu bạn quyết định nghe theo con tim mà dũng cảm yêu một lần

Nếu bạn nói chúng ta có nhau

Nếu bạn bắt đàu tin tưởng câu chuyện tình yêu

Nếu bạn có thể kể mọi chuyện cho tôi…”

(chuyện nếu như – Phạm Vĩ Kì)

Vẫn không có người tiếp điện. Tại Trung ngây ngốc nghe một hồi, cuối cùng căm giận bất bình mắng, “Một đám không có lương ta,a!!!”

Tất cả đều muốn nhìn trò hay.

Nhưng tiết mục của chúng ta không phải đã kết thúc rồi sao? Chẳng lẽ ta hiểu lầm?

——————————-

Chuyện nếu như – ver Yoosu =>mời bà con qua nhà bạn cún tròn tròn để xem và cảm nhận ^^

Rất tiếc là bản mv gốc với vietsub đã bị xóa TT^TT, ai muốn xem MV gốc thì gg cái này nhá: 范瑋琪 – 如果的事. tiếng bông ạ >_<

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play