Trong văn phòng.

Hai ly café tỏa hương nồng nàn, hương thơm tràn đầy cả căn phòng.

Chàng trai ngồi ở trước máy tính tựa hồ có chút không kiên nhẫn, ánh mắt quét khắp xung quanh.

Người ngồi đối diện không biết đi đâu, bộ dáng đúng lý hợp tình phải xen vào chuyện của người khác.

“Tôi nói cậu, tốt xấu gì cũng nói với chúng tôi một tiếng chứ, quen cô ta cũng không thèm nói tiếng nào.”

Xương Mân rất hiểu Duẫn Hạo, biết mình không mở miệng thì tên kia tuyệt đối không đời nào mở miệng trước.

“…”

Không phải người, không phải người a… Phải bình tĩnh, bình tĩnh! Xương Mân hít sâu một hơi, nói tiếp, “Bây giờ Tại Trung đã trở lại, cậu định kết thúc thế nào đây?”

“Tôi và cậu ta đã chấm dứt rồi.” Duẫn Hạo nói rõ ràng.

Xương Mân khinh miệt cười, “Chấm dứt? Hừ, chẳng lẽ cậu không thích cậu ta?”

“Thế thì đã sao? Không quan trọng nữa. Tôi không quan tâm.” Duẫn Hạo nói, “Tôi đã chờ lâu lắm rồi, bây giờ không muốn đợi nữa, chẳng lẽ đó không phải tự do của tôi?”

“Vâng vâng vâng, ngài lớn nhất,” Xương Mân lên tiếng, ra vẻ tùy ý nói, “Lâm Hiền Trân theo đuổi cậu lâu như vậy, hẳn là cậu muốn để cô ta nếm chút vị ngọt chứ nhỉ.”

Duẫn Hạo mặt nhăn mày nhíu, không mở miệng.

“Dù sao cậu và Tại Trung đều đã thông suốt rồi, đơn giản là hai người thích nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng không có được kết thúc viên mãn mà thôi, không sao cả…” Xương Mân tiếp tục lải nhải không thôi.

“Uống café của cậu đi!” Duẫn Hạo thiếu gia đen mặt.

Xương Mân nói, “Nhưng sau này mỗi ngày đều phải gặp mặt Tại Trung, không vấn đề gì chứ? Ai mà chả biết trong lòng hai người còn có người kia.’

Duẫn Hạo trầm giọng nói, “Tôi đã hứa với Hiền Trân là sẽ đối xử tốt với cô ấy rồi. Tôi đã quyết định như vậy, sẽ không thay đổi vì bất cứ thứ gì.”

Xương Mân nhún nhún vai, cũng không có vẻ bất ngờ, “Cậu sẵn sàng duy trì mối quan hệ yêu đương đó thì đó là tự do của cậu, đương nhiên tôi không có quyền can thiệp. Nhưng Tại Trung thì…”

“Tôi nghĩ tôi đã quá chiều theo cậu ta rồi, Xương Mân.” Duẫn Hạo bình tĩnh nói, “Tôi tự đến Paris gặp cậu ta, nhưng đổi lại chỉ nhận được sự cự tuyệt – Cậu ta là người đầu tiên, và cũng là người cuối cùng.”

“Tóm lại là cậu không muốn cho cậu ta cơ hội nữa chứ gì.” Xương Mân chậm rãi, “Nếu Tại Trung bây giờ đã đổi ý, lại muốn sống chung với cậu thì sao?”

Duẫn Hạo cứng ngắc hai giây, lập tức dịu đi, “Nhưng tôi đã…”

“Hiểu, hiểu, tôi cũng chỉ đặt giả thiết thế thôi. Hi vọng cậu có thể khống chế được, đừng để cuối cùng lại làm cả hai người bị thương tổn.”

Nói xong Xương Mân đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Đi tới cửa, chàng trai phía sau lại chậm rãi mở miệng, “Hiền Trân tốt lắm, lại luôn thích tôi. Nếu bắt buộc phải chọn một người trong cô ấy và Lâm Khả Khả, nếu là cậu thì cậu cũng sẽ chọn cô ấy thôi.”

Xương Mân thở dài, rời khỏi.

Kỳ thật y hiểu ý Duẫn Hạo.

Tại Trung hết lần này đến lần khác cự tuyệt, dù cho là có tính tình tốt thế nào đi nữa cũng mất kiên nhẫn, huống chi là Trịnh đại thiếu gia. Huống hồ hắn đã cố gắng lần cuối cùng, tâm tàn ý lạnh mới chấp nhận mối tình mới. Trịnh Duẫn Hạo như vậy cũng coi như đã chung thủy lắm rồi, cũng coi như tận tâm tận lực với tình cảm đó, Chỉ trách Tại Trung nhận ra quá muộn. Chờ đến khi cậu ta quay đầu thì Duẫn Hạo đã rời khỏi đó từ lúc nào rồi.

Lâm Hiền Trân đúng là người tốt. Không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, năng lực cũng là chọn một trong cả trăm người. Từ nhỏ đã nhận được nền giáo dục nghiêm khắc trong trường quý tộc của Anh, bởi vậy là người rất trọng nguyên tắc; bây giờ lại là trụ cột của tập đoàn Lâm thị. Cô ta quen biết Duẫn Hạo qua một bữa tiệc làm ăn*, sau đó vẫn duy trì liên lạc. Nhưng Xương Mân nghĩ bọn họ căn bản không có kết quả.

(*nguyên văn là ‘thương nghiệp tụ hội’ (商业聚会): nghĩa là bữa tiệc mà các nhà thương nghiệp lớn tham gia để bàn chuyện làm ăn. Ta không tìm được từ nào khác hay hơn nên để là ‘bữa tiệc làm ăn’. Nếu ai có thể xin chỉ bào thêm để ta sửa lại)

Xương Mân hiểu ý nghĩa trong câu nói cuối cùng kia của Duẫn Hạo. Lại là quan hệ thông gia trên thương trường** thôi. Vì sao Duẫn Hạo lại chịu để người khác dắt mũi như thế?

(**: các tập đoàn lớn hợp nhất/hợp tác với nhau thông qua chuyện cưới hỏi, đảm bảo quyền lợi của đôi bên)

Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, Duẫn Hạo vì chờ Tại Trung cũng đã kiên trì rất lâu, khoảng thời gian đó hẳn là hắn rất thống khổ.

Nhưng bây giờ buông tay rồi, liệu có thật sự thoải mái không?

Lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ cứ giữ bí mật chuyện Tại Trung hồi tâm chuyển ý (thay đổi thái độ -> ý là quyết định ‘truy’ lại Hạo ca ^^) mới là tốt nhất. Thậm chí y còn có ý nghĩ là nên ‘ở lại Paris mà phát triển mới là tốt nhất’.

Ai… tội lỗi tội lỗi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play