Một khắc kia, toàn bộ trường quay đều sôi trào, ánh đèn flash đều chộp ngay đứa bé trai xinh đẹp tuấn mỹ, chớp lên không ngừng. Tuấn Tú kích động xông lên bục nhận giải ôm chặt lấy Tại Trung, hoan hô nhảy nhót. Nhưng Tại Trung lại không phản ứng như bình thường, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm mặt đất.
Dù thế nào thì… cuộc thi này cũng làm cậu thỏa mãn phần nào.
Hoa tươi, tán thưởng, ôm hôn, xa hoa.
Thằng nhóc từ nông thôn lần đầu tiên cảm thấy, thì ra mình cũng có thể thành công, Cậu như con quay đi theo hết người này đến người khác, hoàn toàn không ý thức được mình đã là nhân vật chính rồi. Giờ phút này, cậu rất muốn được an ổn nhủ một giấc, sau đó sẽ suy nghĩ con đường sau này của mình.
Cuộc sống quá trót lọt, cửa này đánh chết boss, cửa sau liền mở ra.
Nhưng trùm Boss làm sao có thể dễ dàng cho ngươi thấy được. Ngươi nói đúng không, Trịnh Duẫn Hạo?
**************************
“Chúc mừng cậu, Tại Trung tiên sinh.” Người tổ chức cuộc thi – cũng là người quản lý nhà hàng ‘đệ nhất mì’ – mỉm cười chúc mừng cậu. Tại Trung tập trung nhìn lại, thì ra là người đàn ông đã dùng cơm với Tuấn Tú lúc trước.
Hiển nhiên Tuấn Tú cũng nhận ra, trốn trốn tránh tránh sau lưng bác trai, không nói được một lời.
“Cám ơn…”
“Tôi tên Phác Hữu Thiên, hợp đồng một năm giữa cậu và nhà hàng ‘đệ nhất mì; sẽ do tôi phụ trách.” Hữu Thiên vươn tay ra, “Trù nghệ của cậu rất tốt, tôi rất thích.”
Tại Trung bắt tay với hắn, thấy thế nào cũng cảm thấy người đàn ông này không tồi.
Nhìn nhìn lại Tuấn Tú, thấy y bày ra vẻ mặt như đề phòng trộm cướp vậy, cậu nhịn không được nở nụ cười.
“Sáng mai tôi sẽ đến đón cậu, hợp đồng tôi sẽ chuẩn bị trước.” Hữu Thiên vẫn như cũ duy trì phong độ, mỉm cười, “Hi vọng chúng ta hợp tác thật tốt.”
“Phác Hữu Thiên!!!”
Hữu Thiên xoay người nhìn Tuấn Tú đang chạy đến phía mình, nói đôi ba cậu với người bên cạnh rồi khoanh tay nhìn y.
“Tiểu mỹ nhân.”
Tuấn Tú nắm lấy áo Hữu Thiên, hung tợn nói, “Anh nghe đây, hôm đó tôi thất lễ, coi như tôi xin lỗi anh, nhưng anh không được phép làm phiền đến Tại Trung ca!!”
Hữu Thiên cũng không né tránh mà là ái muội cúi đầu, kéo gần lại khoảng cách với Tuấn Tú, “Đây là thái độ xin lỗi của em sao?”
“…” Tuấn Tú nghĩ nghĩ, không cam lòng buông hắn ra.
“Tôi cũng không để trong lòng đâu, đơn giản là tôi dùng cơm một mình thôi mà. Hơn nữa tôi sẽ không lấy chuyện này ra mà đùa giỡn,” Hữu Thiên mỉm cười nói, “Sao em lại nghĩ nhiều như vậy?”
Tuấn Tú phẫn hận trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người muốn đi.
“Tiểu mỹ nhân, em không muốn làm bạn với tôi sao?” Hữu Thiên quẳng cho y một cái liếc mắt tình tứ.
“Cái loại bạn bè anh nói, tôi khinh!”
Bị ném lại một câu như thế, nhìn bóng lưng gầy yếu, Hữu Thiên thu lại nụ cười, thâm tình nhìn người đã quay lưng đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT