Tháng tám, nhiệt độ cao đến đáng sợ, cho dù dùng quạt điện, Tại Trung vẫn nóng đến không ngủ nổi. Cậu lấy tờ báo gấp thành quạt, nhét xuống tấm màn mỏng, nhưng lại chậm chạp đợi đến khi không có động tĩnh.
“Mẹ? Mẹ đã ngủ chưa?”
“…”
“Hôm nay… Con có đến phòng bếp với dì Lệ. Đây là lần đầu tiên con đến đó… Phòng bếp thật lớn thật lớn…”
“Tao hỏi mày, mày đã nói gì với phu nhân?”
“Dạ?”
“Vậy sao bà ấy lại muốn cho mày đến trường?”
Tại Trung lập tức theo ngồi thẳng dậy, tốc màn ra, hỏi, “Đến trường?!”
Mẹ cậu nằm cạnh cửa sổ, chán ghét cau mày. “Không phải mày yêu cầu sao?” Cô quay đầu, trừng mắt nhìn Tại Trung, “Mày không thể an phận chút sao?! Thành thành thật thật sống ở đây có lẽ là tốt nhất rồi! Bây giờ có lẽ mày không hiểu tao nói cái gì, chỉ cần nhớ kĩ, đừng có nhiều chuyện như vậy là được rồi!”
“Con không có…”
“Ngày mai mày đi nói với phu nhân, nói mày không muốn đến trường! Tao không có nhiều tiền cho mày như vậy, cũng sẽ không giống mấy bà mẹ khác mua túi sách gì gì đó đâu!”
“…”
“Không còn sớm, ngủ đi.”
Màn vải chậm rãi buông, Tại Trung ngồi yên ở trên giường, thật lâu không thể bình tĩnh.
Nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, lặng yên không một tiếng động.
Nhưng cậu cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng.
Cậu chưa bao giờ khóc trước mặt mẹ, mà cậu cũng không muốn để mẹ thấy những giọt nước mắt của mình.
Không thể nói là vì sao, chỉ là không muốn.
Hi Triệt ca đã dạy cậu, nước mắt nhất định phải rơi chỗ nên rơi. Cậu đã tìm được chỗ đó rồi, chính là góc tường nhỏ phía sau biệt thự. Đúng rồi, hẳn là nên gọi điện thoại cho Hi Triệt ca mới được…
Thời gian dài như vậy, cậu gần như đã quên nơi mình sinh sống hơn mười năm.
*******************************
Tại Trung đứng trước cánh cửa lớn màu café, nội tâm vô cùng lo lắng thắc thỏm. Cậu không biết mình có được cho phép hay không, bởi nơi này không phải chỗ của cậu, ngay cả khi cậu trên bãi cỏ đã có nỗi lo không thể hiểu. Lời mẹ nói luôn vang lên bên tai cậu, mỗi lời đều như lưỡi dao sắc bén cắt vào tâm hồn cậu. Cậu không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu, vì sao hai người thân nhất luôn bất hòa với mình.
Nhưng ba ba hẳn là vẫn thương cậu. Khi ông không uống say thì sẽ mua kẹo cho cậu, còn dẫn cậu đi câu cá.
Không phải cuộc sống bên ông hoàn toàn là ác mộng.
Nhưng mẹ lại chưa bao giờ tỏ ra chút quan tâm đến cậu; biểu hiện của bà như một người giám hộ. Tại Trung chỉ nghĩ đơn giản rằng, chỉ cần mình ngoan một chút, nghe lời một chút là có thể được mẹ thừa nhận.
…
Vừa mới chuẩn bị nhấn chuông, cửa đột nhiên mở ra. Duẫn Hạo mặc một bộ áo đen xuất hiện ở ngay cả, đưa mắt nhìn cậu.
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy Duẫn Hạo, trong lòng Tại Trung đột nhiên thấy khẩn trương. Cậu cố lấy thêm can đảm, ngẩng đầu nói, “Thiếu gia, xin cho tôi mượn điện thoại một chút.”
“…”
“Tôi chỉ gọi một chút.”
Duẫn Hạo không nói gì, chỉ tránh ra nhường chỗ cho Tại Trung. Tại Trung giống một con cá, lập tức đi vào.
Ngồi xuống sofa, Tại Trung nhấn một dãy số. Nhưng điều làm cậu khó hiểu là, Duẫn Hạo vốn như muốn ra ngoài, nhưng lúc này lại không hiểu sao mà ngồi đối diện cậu trên sofa, hơn nữa đôi mắt không e dè nhìn mình.
Tại Trung bị nhìn đến không được tự nhiên, nhưng khó mà nói lại cái gì được, chỉ đành nắm chặt điện thoại trong tay.
Cậu vẫn luôn cảm thấy Duẫn Hạo là người thực kì lạ.
“Ai vậy?!” Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm vừa ngang ngược vừa tùy tiện. Vừa nghe thanh âm quen thuộc của Hi Triệt, nước mắt Tại Trung khống chế không được chảy xuống. Vốn nghĩ muốn báo tin vui, nhưng một câu cũng không nói được, chỉ còn lại nghẹn ngào.
“Hi Triệt ca…”
“…”
“Ô ô ô…”
Không để ý tới đứa bé trai ngồi đối diện đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mình, Tại Trung coi điện thoại như Hi Triệt, khóc rối tinh rối mù, “Hi Triệt ca, em rất nhớ anh a…”
“Thằng nhóc thối này…”
“Hi Triệt ca…”
“Khóc cái gì mà khóc?! Không thèm nghe nhóc nói nữa bây giờ! Đừng có động một tí là khóc thế! Thực mất mặt!… Ai khi dễ nhóc?”
“Không có… Không có…”
“Không có thế thì sao nhóc khóc?”
“Em nhớ anh…”
“Gặp được mẹ chưa?”
“Ân…”
“Gặp được thật?! Nhóc rất giỏi a, Tại Trung! Tau muốn nói với tất cả mọi người trong thôn! Ha ha ha!”
Tại Trung vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên một chiếc khăn tay thơm lừng xuất hiện trước mặt. Cậu kinh ngạc ngước nhìn khuôn mặt vẫn không có bất cứ biểu tình gì, sau đó lại tiếp tục khóc lóc kể lể.
“Bây giờ em tốt lắm… Mọi người đừng lo lắng cho em, thật đấy… Em không sao.”
“Bọn tau biết nhóc không sao mà! Ha ha, Tại Trung của chúng ta là do một tay tau dạy dỗ mà, sao có thể có gì được! Nhóc cứ ở đó, hảo hảo mà sống cho tốt, chờ đến khi tau lớn lên, buôn bán có lời sẽ đến gặp nhóc sau! Nhóc nói sao hả?!”
“… Vâng…”
Tại Trung đã quên mình gác điện thoại lúc nào, tóm lại là cậu cảm thấy nếu nói quá lâu sẽ làm người ta bực mình, cho nên nói được hai ba câu gì đó liền gác máy. Nhưng cậu lại bắt đầu cuộc nói chuyện mới với Duẫn Hạo.
“Ta không phải nói rồi sao, cứ khóc như vậy không tốt đâu.”
“Ta biết rồi, thiếu gia.”
“… Ta không phải giáo huấn ngươi.”
“Nga.”
Tại Trung cũng không phải cố ý nói chuyện với Duẫn Hạo như vậy, bởi cậu không quen đối mặt với một đứa bạn cùng tuổi, lại nhiều lần thấy mình khóc, huống chi cậu ta lại luôn mang theo vẻ lạnh lùng hà khắc.
“Đúng rồi, dì Mỹ Thục có nói với ngươi, sau này ngươi cùng ta đến trường không?”
“Vì sao ta phải đi học? Ta không muốn!” Tại Trung vốn đã muốn quên chuyện này, giờ lại bị Duẫn Hạo nhắc tới như vậy lại làm cậu như một con gà chọi hung hăng. Thét to, “Ta cũng không phải thiếu gia, có học nữa cũng làm người ta chê cười mà thôi! Ta không muốn học!”
Duẫn Hạo không ngờ cậu bài xích như vậy, cũng phát hỏa, “Vì sao không muốn? Người khác có muốn cũng không có cơ hội!”
“Vậy thì cứ để bọn họ học đi! Ta thích chơi a! Ta không muốn đi học a!” Tại Trung trừng mắt nhìn Duẫn Hạo, khí thế như giương cung bạt kiếm, “Ta chỉ là một người giúp việc, cần gì phải học?”
“Ngươi…!”
“Hừ!” Tại Trung lắc lắc đầu, chạy như bay ra khỏi cửa lớn.
Đến khi chạy về căn gác xép, Tại Trung mới ý thức được chính mình vừa rồi đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng. Dĩ hạ phạm thượng*, cãi nhau với thiếu gia?
(*dĩ hạ phạm thượng (以下犯上): người dưới/ người ở tầng lớp thấp hơn mạo phạm đến người trên/ người ở tầng lớp cao hơn)
Lần này vấn đề thật đúng là nghiêm trọng…
Vài ngày sau đó, Tại Trung không dám xuất hiện trong biệt thự nữa, cũng không nói cho bất cứ ai chuyện mình dám cãi nhau với Duẫn Hạo. Nhưng không phải chuyện này rất kì lạ sao? Bình thường cậu nói chuyện với thiếu gia không được quá hai ba câu, lần này vừa nói lại ầm ĩ cãi nhau. Dù ai có nghe được cũng sẽ không bênh cậu. Tại Trung rất sợ Duẫn Hạo đuổi mình đi; mà cậu lại vừa mới tìm được mẹ…
Nhưng tất cả đều rất bình thường, bình thường đến có chút kì quái. Qua vài ngày lo lắng đề phòng, Tại Trung rốt cục yên lòng, lại dám lớn tiếng nói chuyện, lớn tiếng cười đùa.
Bởi vì cậu cảm thấy, hình như tòa băng sơn kia không để bụng chuyện cãi nhau với mình khi ấy.
Nhưng sau đó không lâu, Tại Trung lại được cho biết rằng tên của mình đã xuất hiện trong danh sách của trường tiểu học quý tộc Hoa Dương rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT