Đặc biệt ở nhà bếp làm bánh mì tỏi mà Tuấn Tú thích ăn, Tại Trung bưng một ly sữa lên lầu. Đẩy cửa ra, lại nhìn thấy Tuấn Tú ở đối diện đang lau nước mắt.

Tại Trung hoảng sợ, chạy tới kéo y, “Tuấn Tú? Em sao vậy?! Phát sinh chuyện gì?”

Tuấn Tú hai mắt sưng đỏ, bổ nhào vào lòng Tại Trung, lớn tiếng khóc, “Anh… Anh em sao lại biến thành như vậy… Ô ô…”

Tim Tại Trung như xoắn lại.

“Trước kia dù tâm trạng anh ấy có không tốt cũng không bao giờ hung dữ với em… Vừa rồi anh ấy lại mắng em…” Tuấn Tú khản giọng khóc, nhưng nhanh chóng lại nín, “Bánh mì tỏi?”

Tại Trung có chút mê muôi, nhìn Tuấn Tú máy móc đi đến cạnh bàn, cầm lấy một miếng bỏ vào miệng.

“…”

Tuấn Tú ngượng ngùng xem hắn, xấu hổ nói, “Vốn em cũng chẳng muốn khóc đâu… Nhưng anh em bây giờ rất kì quái…”

Tại Trung cười khổ hai tiếng, đem sữa đưa cho y.

“Tại Trung ca, anh hòa hảo với anh em được không a? Hai người không hòa hảo, tất cả mọi người bọn em đều bị vạ lây.”

“Tuấn Tú…”

“Chẳng lẽ anh không biết sao?! Tính tình anh em biến đổi thế con không phải vì anh sao?!” Tuấn Tú nhét bánh vào miệng, nhai nhai một hồi, ngữ khí mang theo chút oán hận, “Nói thật đi, cứ thế bỏ lại anh em như vậy không phải rất kém cỏi sao?!”

Tại Trung vừa nghe, mũi liền chua chua. Tuấn Tú chú ý, vội vàng giải thích, “Tại Trung ca… Em không phải có ý đó, anh cũng biết em nói chuyện chưa bao giờ chú ý mà… Em…”

“Không sao, Tuấn Tú, em nói đối.” Tại Trung cúi đầu, cả người như bị nhốt vào hầm băng.

Tuấn Tú ảo não nhìn cậu.

“Anh cũng không biết mình thế nào nữa, vốn anh cũng cho rằng mình đã có thể hạ quyết tâm rồi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Duẫn Hạo là lại thấy khổ sở đến khó chịu.” Tại Trung ủ rũ nói, “Bây giờ hắn biến thành như vậy, anh cũng không biết nên làm sao bây giờ.”

Tuấn Tú nghĩ nghĩ, nói, “Anh… có muốn gọi điện cho anh em không?”

****************************

Nằm trên giường, Tại Trung lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Bây giờ hẳn là Duẫn Hạo vừa mới rời giường thôi, không biết tối qua hắn ngủ có ngon không.

Hai giờ sáng, tâm tình Tại Trung phức tạp khó chịu.

Đến Paris đã nửa năm, nhưng ngay cả một chút tin tức của Duẫn Hạo cũng không có. Bây giờ ngay cả chính bản thân cậu cũng thấy khó hiểu. Thời gian dài như vậy, mình đã sống thế nào mà trải qua được?

Nhớ đến bộ dáng bác trai thở dài cùng với khuôn mặt phiền muộn của Tuấn Tú, Tại Trung lại không yên. Không biết vì sao, đêm nay lại đặc biệt nhớ đến Duẫn Hạo.

Nhưng cuối cùng, Tại Trung vẫn không thể đuổi dãy số kia ra khỏi đầu.

Thời gian cứ như vậy, từng ngày từng ngày trôi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play