Tại Trung yên lặng nhìn Duẫn Hạo, nói không rõ là tư vị gì. Duẫn Hạo tựa hồ có chút khẩn trương, thật cẩn thận dựa theo chỉ dẫn của Tại Trung, chuẩn bị tốt từng loại từng loại nguyên liệu, sau đó cẩn cẩn dực dực làm thành từng món từng món. Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu lại nhìn cậu, khi nhận được ánh mắt tán thành sẽ lại tiếp tục bận rộn.
Bộ dáng thực anh tuấn, thật sự rất được.
Hắn là thiên tài, thể hiện ở tất cả các phương diện, đương nhiên nấu nướng cũng không thành vấn đề.
Tại Trung khen không dứt miệng, Duẫn Hạo chỉ mỉm cười nhìn Tại Trung lang thôn hổ yết, sau đó nói, “Bây giờ ta đã hiểu tại sao ngươi lại thích nấu ăn.”
“Hở?” Tại Trung mê mang nhìn hắn.
“Nhìn người trong lòng ăn là việc hạnh phúc nhất.” Duẫn Hạo thản nhiên mỉm cười.
Mà Tại Trung thì không thể chuyên tâm ăn được nữa.
Hòa hợp ăn cơm xong, Tại Trung nhìn Duẫn Hạo thu dọn bàn ăn sạch sẽ, ngay cả bàn ăn cũng lau qua một lần. Tại Trung phát hiện trong người Duẫn Hạo cũng ẩn chứa phẩm chất lao động, đã làm gì là làm đến tận cùng, tuyệt đối không qua loa đại khái. Nhìn hắn thế này, tâm lý Tại Trung cân bằng hơn, dần dần cũng đã thông suốt.
Dù sao cũng chỉ có một đêm, sao lại không hảo hảo nắm lấy chứ? Tạo ra thời khắc đẹp nhất, để có thể bổ khuyết vào chỗ trống mà mình sắp sửa đối mặt trong năm năm tới.
Đáng thương cho Tại Trung nằm sấp trên sofa liều mạng uống nước. Quỷ biết Duẫn Hạo cho mình uống thuốc gì, đắng đến tận bụng rồi a!
“Con bà nó, đắng như hoàng liên ấy!” Tại Trung bất mãn nói.
Duẫn Hạo liếc hắn một cái, “Thì đó là hoàng liên mà.”
“…”
Duẫn Hạo cười ngồi vào hắn bên cạnh, ôn nhu hỏi, “Buồn ngủ chưa?”
Tại Trung có chút mơ màng, lắc đầu.
Duẫn Hạo cười cười, “Chúng ta ta hoa viên tản bộ đi.”
Hai người sóng vai đi đến con đường nhỏ lát đá, Tại Trung mặc áo khoác của Duẫn Hạo, không cảm thấy lạnh chút nào. Lúc này cậu mới phát hiện, thì ra Duẫn Hạo đã cao hơn mình cả nửa cái đầu. Điều này làm cho cậu có chút buồn bực, hai cánh tay thả ỏng bên người, vung vung vây vẩy không mục đích, nhưng rồi lại nhanh chóng dừng lại.
Bởi vì tay cậu đã bị Duẫn Hạo nắm chặt trong lòng bàn tay hắn.
Trái tim đập nhanh liên hồi, Tại Trung quay đầu nhìn sang Duẫn Hạo. Duẫn Hạo vẫn nhìn chăm chăm về phía trước, nhưng biểu tình có hơi mất tự nhiên.
Tại Trung cúi đầu, cố gắng nhịn cười, trong lòng dâng lên cảm xúc ngọt ngào.
“Tại Trung…” Quả nhiên thanh âm hắn cũng run run.
“Sao vậy?”
Ách… Giống hệt như mấy ông chú biến thái.
“Khi ngươi và Kim Thái Viện nắm tay là cảm giác gì?”
Một chậu nước lạnh hắt lên đầu Tại Trung, làm trái tim cậu cũng lạnh xuống. Dùng sức hất tay Duẫn Hạo ra, quát, “Ngươi cố ý khiêu khích phải không?! Ngươi buông ta ra…”
Duẫn Hạo chẳng những không buông tay, ngược lại còn mượn lực Tại Trung, một tay kéo lấy cậu vào lòng, ra sức ôm chặt. Tại Trung giật mình, lập tức an tĩnh lại. Thì ra đã lâu như vậy nhưng vẫn không thể miễn dịch với Duẫn Hạo được.
Phù phù, phù phù, phù phù.
“Ta… Thấy ngươi và cô ta nắm tay nhau, ghen tị muốn chết. Lúc đó ta rất muốn ôm lấy ngươi, để ta được nắm tay ngươi.”
“…” Tại Trung ngây ngốc ôm lại hắn, không dám đáp lại.
“Còn rất muốn làm như vậy nữa.” Duẫn Hạo nói xong, buông Tại Trung ra, hai tay chậm rãi nâng lên, ôm lấy mặt Tại Trung.
… Đợi chút… Tiểu tử này muốn làm sao?!
Tại Trung hoảng sợ, hô hấp cũng dồn dập.
Duẫn Hạo dừng lại ở gương mặt phiếm hồng của Tại Trung, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu.
Ầm ầm ầm… Sơn băng địa liệt (đất rung núi lở)…
Đầu óc Tại Trung lần thứ hai trống rỗng.
Đôi môi nóng ấm ẩm ướt của Duẫn Hạo lướt nghiền nát môi Tại Trung, hôn từng chút từng chút, như trên môi cậu có bảo vật dễ vỡ vậy. Tại Trung muốn giãy dụa, nhưng hai tay Duẫn Hạo dùng lực siết chặt cậu, không cho cậu động đậy,
Hai đôi môi cứ thế mà chặt chẽ tiếp hợp cùng một chỗ, nụ hôn cứ thế triền miên. Lưỡi Duẫn Hạo tham nhập vào miệng Tại Trung, Tại Trung thuận theo hắn mở miệng ra, mặc cho hắn thăm dò trong miệng mình.
Tuy là bị động đón nhận nhưng cảm giác hạnh phúc dữ đội vẫn bao quanh cậu, tràn đầy tất cả các giác quan của cậu.
Thì ra nụ hôn thật sự là cảm giác thế này đây.
Hồi lâu sau hai người mới chịu tách ra. Tại Trung khẳng định mặt mình đã đỏ như quả cà chua, không dám nhìn vào mắt Duẫn Hạo nữa.
Hoa viên đột nhiên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ. Thật kì lạ.
“Khụ…”
“Khụ…”
Duẫn Hạo sờ sờ tóc Tại Trung, mỉm cười hỏi, “Sao ngươi lại hồi hộp như thế?”
“… Ngươi thì không hồi hộp chắc?” Tại Trung phản bác.
Duẫn Hạo đắc ý nói, “Ta muốn cho ngươi biết, ta khác Kim Thái Viện chỗ nào.” Nói xong Duẫn Hạo xoay ngườin đi về phía biệt thự.
Tại Trung trì độn theo dõi bóng dáng hắn cả nửa ngày, cuối cùng chạy như điên, vừa đuổi theo vừa hô to, “Con bà nó… Lão tử chưa bao giờ hôn cô ta!! Ngươi đừng vu oan cho người khác!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT