Khi vé máy bay được nhét vào tay Tại Trung, hốc mắt cậu không hiểu sao lại ẩm ướt. Cậu kinh ngạc chộp vào tay, như người bị mất phương hướng.

Trịnh phu nhân kéo tay Tại Trung, nói, “Tiểu Trung, tất cả sẽ tốt cả thôi, lần này không được phép hối hận.”

Tại Trung hoảng hốt nhìn bà, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.

“Không phải con vẫn luôn muốn cho mẹ hạnh phúc sao? Vài năm nữa là con có thể làm được rồi.” Trịnh phu nhân sợ Tại Trung do dự, lại giải thích cho cậu nghe.

Tại Trung cắn chặt răng, cúi người một cái thật sâu. “Cám ơn phu nhân.”

*********************

Lễ tốt nghiệp, Duẫn Hạo với tư cách là hội trưởng hội học sinh, đứng trên lế đài đọc diễn văn. Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, không sôi nổi mà thực dễ nghe. Tại Trung lẳng lặng ngồi ở dưới, nhìn hắn mà thấy chói mắt, hốc mắt bất tri bất giác đã ươn ướt.

Bởi vì cậu biết, thời khắc được nhìn Duẫn Hạo như vậy không còn nhiều nữa.

Trong khoảng thời gian này, bảo ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, nhưng đủ để cho Tại Trung trở nên chín chắn.

Cậu nhìn Duẫn Hạo ngày càng trầm mặc, mà bên người hắn vẫn không có bầu bạn. Tại Trung cũng không quen thêm bạn gái, cứ như vậy làm bạn Duẫn Hạo, yên lặng.

Duẫn Hạo, ngươi sẽ không cô độc.

Tại Trung ngây ngốc cười, cho đến phía dưới vang lên một tràng pháo tay.

Tại Trung hôn mê bất tỉnh.

……

Lúc tỉnh lại, Tại Trung phát hiện mình đang nằm ở một chỗ vừa quen vừa lạ.

Phòng Duẫn Hạo.

Cậu muốn xuống giường, lại phát hiện bên cạnh có một người đang nằm úp sấp.

Cau mày, vẻ mặt lo âu.

Nghe thấy động tĩnh, Duẫn Hạo mở mắt, khi đã tỉnh táo lại, hắn đỡ Tại Trung nằm xuống.

“Ta…”

“Ngươi phát sốt, còn đi tham gia lễ tốt nghiệp làm gì?”

Tại Trung xấu hổ cười cười, môi khô nứt, mùi vị ngọt nị.

Duẫn Hạo bưng chén nước, cẩn thận cắm ống hút vào, đưa đến bên cạnh Tại Trung.

Tại Trung uống nước xong, kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo, “Vì sao ta lại ở trong phòng của ngươi?”

Duẫn Hạo không trả lời mà là đưa tay áp lên trán cậu,vui mứng nói, “Hạ sốt rồi.”

Hành động ái muội như vậy làm Tại Trung sợ ngây người. Mình không phải đang nằm mơ đấy chứ? Duẫn Hạo luôn lạnh lùng lại đột nhiên ôn nhu như thế, dù là ai cũng không tiếp thu được a!

“Đói? Ta đưa điểm tâm lên nhé?”Duẫn Hạo nhìn giờ, đứng lên.

“Ta muốn về.”  Tại Trung không được tự nhiên nói, “Ta không muốn lây bệnh cho ngươi.”

Duẫn Hạo thản nhiên nói, “Hôm nay trong nhà không có ai cả, mẹ ta mang mọi người lên núi bái phật rồi, cả nhà chỉ còn lại hai người chúng ta thôi.”

Tại Trung có chút mơ hồ, “Mẹ ta cũng đi?”

“Ừ, đi rồi.”

“…”

“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ gọi ngươi dậy ăn cơm tối.” Duẫn Hạo sủng nịch vỗ vỗ đầu Tại Trung, đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play