Đồng Lôi dùng sức chọc Xương Mân một cái, Xương Mân bị đau, kêu lên một tiếng, trừng mắt nhìn cô, “Cô làm gì thế hả?”
Đồng Lôi liếc liếc, ý bảo y nhìn Tại Trung.
Tại Trung ngây ngốc ngồi ở đó, cái ống hút đã bị cậu cắn thành cái dạng gì cũng không biết nữa.
Xương Mân lấy trộm ít khoai tay chiên từ phần của Tại Trung bỏ vào phần của mình. Lôi không nói gì, trợn mắt nhìn y.
“Cơ hội tốt như vậy, chắc cậu đang lo hả?” Đồng Lôi hỏi.
Xương Mân liếc cô một cái, “Đừng nói chuyện với y nữa, não y như ngực cô ấy.”
“Có ý gì?”
“Phát dục bất lương (dậy thì không được aka não nhỏ như ngực aka não phẳng như ngực:D).”
“Thẩm Xương Mân!!!”
Tại Trung kinh ngạc nhìn Xương Mân cao những 1m8 bị một đá đạp một cái ngã xuống đất.
Đồng Lôi hiển nhiên bị lời nói độc địa của Xương Mân chọc giận, cô kích động trừng mắt nhìn Tại Trung, “Cậu không muốn đi, bởi vì cậu vẫn còn vấn vương Duẫn Hạo, đúng không?!”
Tại Trung lắc đầu, “Không phải.”
“Không phải?! Cậu nghĩ tôi ngu ngốc lắm hả?! Nếu không phải thì vì sao cậu lại ngẩn người nhìn nhẫn nãy giờĐồng Lôi chỉa chỉa tay Tại Trung, “Cho tới bây giờ cậu vẫn chưa tháo nó xuống, chính cậu biết rõ là tại sao!”
Tại Trung cúi đầu.
Cậu đưa tay tháo nhẫn ra.
“Được rồi được rồi, tôi sai rồi, được chưa?!!” Đồng Lôi thấy ngón tay cậu vì tháo nhẫn mà đỏ ửng, đau lòng nói, “Nhẫn này cậu không tháo được!”
Xương Mân thở dài, nói, “Tại Trung, mày có nghĩ đến cuộc sống sau này không?”
“…”
“Vấn đề giữa mày và Duẫn Hạo giải quyết như vậy thôi hả? Lúc tao và hắn ra ngoài, chưa bao giờ thấy hắn cười – mà chuyện cười của tao rõ ràng là rất buồn cười mà!”
Đồng Lôi vẻ mặt hắc tuyến, “Thẩm Xương Mân, lộn đề rồi.”
Tại Trung úp mặt xuống bàn, “Im đi, tao không muốn nghe!”
Bỗng nhiên có tiếng chuông dễ nghe từ di động phát ra, Tại Trung lấy ra xem, là Thái Viện.
Đồng Lôi cùng Xương Mân hai mặt nhìn nhau.
Tại Trung đáp ứng Thái Viện, đến nhà cô giúp cô trông cửa hàng; vội vàng ăn thêm hai miếng khoai tây rồi rời khỏi đó.
Đồng Lôi nhìn Xương Mân, “Xương Mân, cậu có biết cửa hàng nhà Kim Thái Viện ở đâu không?”
“Biết.”
“Tốt, hẹn Duẫn Hạo đến đó đi.”
“… Cô điên rồi hả? Nếu hắn đến đó thì tôi sẽ gả cho cô!” Xương Mân cực độ khinh bỉ.
********************
Trên đường phố Seoul lúc nào cũng phồn hoa rực rỡ, ba người hai cao một thấp tản bộ trên đường.
Người bên trong cùng khí độ bất phàm, anh khí bức người, nhưng diện vô biểu tình (không có biểu hiện gì trên mặt), một người con gái xinh đẹp đi ở giữa, thỉnh thoảng lại che miệng cười trộm, cậu con trai suất khí ở bên ngoài có vẻ buồn bực.
“Duẫn Hạo, sao hôm nay cậu rảnh rỗi vậy a?” Xương Mân vẫn không thể tin được Duẫn Hạo lại để ý tới Đồng Lôi.
Duẫn Hạo thản nhiên nói, “Đọc sách mệt rồi, muốn ra ngoài đi dạo.”
Đồng Lôi âm thầm huých cho Xương Mân một cáu, cười nói, “Tôi không cần cậu gả cho tôi.”
“Tôi tình nguyện xẻ thịt mình cho heo ăn.” Xương Mân nói như trả thù.
“Hai người muốn đến đâu?” Duẫn Hạo hỏi.
Đồng Lôi không cần nghĩ ngợi, “Đi Thái…”
“Đi quá xa chúng ta sẽ lười đi,” Xương Mân nhanh chóng chặn lời Đồng Lôi, “Nghe nói phía trước có phố mới lập, chúng ta đến đó xem đi.”
Đồng Lôi áy náy nhìn Xương Mân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT