Trung học bắt đầu chính thức học lịch sử thế giới. Thần học [1] chiếm tỉ lệ lớn trong lịch sử thế giới, bởi vậy rất nhiều thời gian học chính khóa chính là hoạt động truyền giáo. Mà học sinh trong lớp đương nhiên không có nhiều hứng thú với nó, cho nên các lớp học lịch sử náo nhiệt như cái chợ đêm. Xem truyện tranh, đọc tiểu thuyết, ăn đồ ăn vặt, trang điểm, thậm chí còn có một đám đánh bài ở phía sau. Tại Trung đang cầm quyển truyện đọc say sưa, vừa ngẩng đầu liền thấy Duẫn Hạo đeo kính mắt nghiêm túc dùng bút đánh dấu bài. Cậu bất đắc dĩ nằm úp sấp trên bàn, nghĩ ‘bảo sao hắn không học giỏi cho được.’
Kỳ thật lần trước cãi nhau vì chuyện học xong, hai người cũng không nói chuyện nhiều với nhau nữa. Tại Trung không vui, giờ cơm trưa mỗi ngày đều là Xương Mân và Đồng Lôi giúp cậu giết thời gian. Bọn họ liệt kê trong những lời của hai người chả có lời nào đủ nghiêm trọng, đơn giản chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, tỷ như Tại Trung sẽ mất đi sự quý trọng đặc biệt của Duẫn Hạo, hơn nữa sẽ lại bị Trịnh Đại Thụ coi là thù địch.
Tại Trung nói là Trịnh Duẫn Hạo không muốn để ý đến mình, kết quả là bị Xương Mân cùng Đồng Lôi khó có lúc ăn ý mà ‘xì!” một tiếng.
Tại Trung xoay người nhìn Xương Mân, y cùng mấy thằng khác đang đánh bài hăng say.
Buồn bực!
Bộp! Một cục giấy vo tròn vừa vặn nện đáp lên bàn Tại Trung. Trên tờ giấy hồng phấn là nét bút khá đẹp viết thẳng một hàng:
“Tại Trung phu nhân, xin phu nhân lập tức làm hòa với Duẫn Hạo lão gia; nếu không thì tôi – với tư cách là trưởng nhóm ủng hộ Duẫn Tại sẽ phải xuống đài (mất chức) mất!”
Không cần nghĩ cũng biết là con nhỏ Đồng Lôi kia làm.
Tại Trung cầm lấy bút bi loạt soạt viết: “Con nhỏ chết tiệt kia, dựa vào cái gì bảo tôi mở miệng trước?”
Chỉ chốc lát sau…
“Bởi vì do cậu sai.”
“Không phải tôi sai, tôi không tranh với bà.”
“Cũng không phải bảo cậu xin lỗi mà, chỉ là muốn cậu lùi trước một bước nho nhỏ thôi. Một bước nhỏ của cậu sẽ là một bước dài cho tình cảm a.”
“Đồng Lôi! Chúng tôi không phải cái loại quan hệ này!”
“Có ai nói thế đâu? Không phải cậu chưa đánh đã khai rồi đó sao?”
“Tôi hận bà.”
Đồng Lôi không lại trả lời lại, chỉ nhăm mặt làm trò hề với Tại Trung.
Tại Trung nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc cô một cái, lại xoay người nhìn vẻ mặt hết sức chăm chú của Duẫn Hạo, trong lòng như cái vuốt mèo cào cào, không được tự nhiên. Trong vòng một phút ngắn ngủi mà cậu đã liệt kê được n thứ có lợi nếu mình mở miệng trước, rốt cuộc cũng bỏ qua cái gọi là ‘tự tôn’, mở miệng.
“Này, Trịnh Duẫn Hạo.”
“Ân.” Thanh âm vẫn lạnh băng như cũ, nhưng nó lại làm Tại Trung thở phào một hơi nhẹ nhõm. Rốt cục cũng nghe được giọng nói quen thuộc rồi.
“À ừm…” Tại Trung nhanh chóng hối hận, mình nên nói cái gì với tên Duẫn Hạo này đây?
Còn chưa nói, chợt nghe sau lưng đã vang lên một câu, “Kháo! Bọn mày chơi ăn gian!” Xương Mân cúi thấp người, dưới ánh mắt của giáo viên mà chui lên đây, đến ngồi cạnh Tại Trung.
Hô… Thẩm Xương Mân, mày đúng là cứu tinh của tao… Trong lòng Tại Trung âm thầm lau mồ hôi.
“Duẫn Hạo, giúp tớ chép bài cái.” Xương Mân thực tự nhiên vẫy vẫy tay với Duẫn Hạo.
Tại Trung mở to hai mắt nhìn. Thằng ngốc, mày thấy mày ngu chưa?
Quả nhiên, Duẫn Hạo mí mắt cũng không thèm nâng.
“Thiết…” Xương Mân bất mãn hừ một tiếng, tự mình cầm lấy bút, nhìn lên bảng, bắt đầu múa bút lên note book *. Tại Trung nhìn đến hoa cả mắt, cảm thán, Thẩm Xương Mân quả thật là thiên tài, rất thiên tài.
(* cái này chắc là notebook cảm ứng rùi)
“Y có thể, bởi vì y rất thông minh.” Duẫn Hạo vẫn không chớp mắt nhìn lên bảng, thanh âm không biết truyền đến từ đâu.
“Nhưng mà…” Tại Trung đồng ý gật đầu, sau đó lại lập tức rống giận, “Ý ngươi là ta ngu ngốc nên không thể?!”
“Ân, lúc này cũng coi như là thông minh.” Duẫn Hạo vừa lòng gật đầu.
“Ngươi!” Tại Trung cảm thấy ngực mình như bị ngọn lửa nho nhỏ thiêu a đốt a.
Trên bục giảng bỗng truyền đến âm thanh của giáo viên lịch sử, tay cô còn đang chỉ vào hình Adam trên sách giáo khoa, “Các em! Im lặng im lặng!! Chẳng lẽ các em không quan tâm xem người đầu tiên trên thế giới này sinh ra từ đâu sao*?”
“Em muốn biết người thứ ba trên thế giới này đi ra từ đâu hơn a**.” Xương Mân thấp giọng than thở.
(* & **: ý của cô giáo là muốn giảng về cách Chúa tạo ra Adam thế nào, còn ý của tiểu Mân là muốn nghe về cách Adam và Eva ‘tạo’ ra con (người thứ ba) như thế nào)
Duẫn Hạo xì cười ra tiếng, mà Tại Trung qua hồi lâu mới hiểu được ý Xương Mân là gì.
Được rồi, ngươi có thể nói ta ngốc, ta không cãi nữa.
**************************
Mỗi bữa cơm ở Trịnh gia đều như bữa tiệc Mãn Hán thời xưa vậy (rất nhiều món). Lúc Trịnh tiên sinh ở nhà còn phô trương hơn; trên bàn ăn dài trải khăn trắng, hoa bách hợp và hoa chuông cùng cắm trong lọ, hoa diên vĩ chỉnh tề mỹ quan, đặt ở ba vị trí đầu, giữa và cuối bàn; lại được phối hợp với bộ đồ ăn (dao, nĩa, chén, muỗng, đĩa…) tinh xảo; cho dù thức ăn chưa được bưng lên nhưng đã kích thích cảm giác thèm ăn của người ta. Trịnh tiên sinh có yêu cầu rất cao với bữa ăn, cho nên bình thường khi ông có nhà, nhà bếp đều rất bận rộn.
Hôm nay không khí có hơi chút quái dị.
Trên bàn cơm có chút đặc biệt, trong đó có một món là do chính tay Tại Trung làm. Đừng thấy cậu không có hứng thú với việc học, thật ra kĩ thuật nấu ăn của cậu cũng được xếp vào hạng nhất nhì rồi. Nhất là sau khi được quan sát đầu bếp nhiều lần.
Kỳ thật hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt gì, chỉ là do Tại Trung đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn làm chút đồ ăn cho Trịnh phu nhân và Duẫn Hạo nếm thử. Vì thế dưới sự giúp đỡ của đầu bếp, cậu đã làm được món gà xào hạt dẻ.
[1] Thần học là ngành nghiên cứu về Thiên chúa, hay rộng hơn là về niềm tin tôn giáo, thực hành và trải nghiệm tôn giáo, về linh hồn. Thần học giúp các nhà thần học hiểu rõ hơn về truyền thống tôn giáo của chính mình, về các truyền thống tôn giáo khác, cũng như so sánh giữa các truyền thống tôn giáo khác nhau,…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT