Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ, rất nhiều tấm drap giường [1] màu sắc rực rỡ đang được phơi khô trong hoa viên Trịnh gia. Không khí tản ra hơi nước ẩm ướt, mùa thu hiu quạnh cũng bắt đầu lướt qua khu vườn. Mỹ Thục với tâm sự nặng nề bận rộn phía sau hoa viên. Trên tay là drap giường, nhưng tâm tư lại đang ở nơi khác. Trịnh phu nhân nhàn rỗi nhàm chán, Đại Thụ lại đặc biệt nhận chủ (chỉ nhận Hạo ca làm chủ, không quan tâm đến người khác), không chịu chơi với bà, bà tập trung vào mục tiêu mới – Mỹ Thục. Cũng không để ý đến việc Mỹ Thục lúng túng, đỏ mặt chạy đi mất.
Trịnh phu nhân luôn luôn có tinh thần phóng viên, truy hỏi mọi việc đến ngọn đến nguồn, đương nhiên thấy Mỹ Thục bất thường như thế thì sao bỏ qua cho cô được, vì thế mặt dày mày dạn đuổi theo, đoán vô số khả năng.
“Là do tiểu Trung thi không đạt yêu cầu? Không sao đâu… Có một lần thi thì chả nói lên cái gì cả… Không phải? Hay là nó gặp rắc rối? Thằng nhóc mà thôi… nghịch ngơm một tí còn tốt hơn với đầu gỗ nhà ta nhiều… Cũng không đúng? Vậy thì vì sao a?”
Trịnh phu nhân của chúng ta muốn khóc, đáng thương hề hề.
Không chịu nổi cách quấy rầy của Trịnh phu nhân, Mỹ Thục đành chỉa chỉa tấm drap giường đã giặt sạch cho bà xem.
“… Tấm drap giường này thì sao?” Vẻ mặt Trịnh phu nhân đầy ngạc nhiên.
Mỹ Thục cắn môi dưới, cuối cùng hạ quyết tâm mà hỏi, “Phu nhân, Duẫn Hạo thiếu gia lúc ngủ có nói mớ gì không?”
Trịnh phu nhân lắc đầu, “Ta chưa từng ngủ với nó nên cũng không biết. Sao vậy?”
“Tiểu Trung… nó…”
“Nó nói mớ? Thế thì sao?”
“Tối qua ngủ nó kêu tên thiếu gia, đến sáng thì tôi phát hiện… Tấm drap giường của tiểu Trung có… có cái này.” Mỹ Thục đỏ mặt, rốt cuộc không nói được nữa.
Trịnh phu nhân mở to hai mắt, thiếu chút nữa kêu thành tiếng, “Ý cô là… Tiểu Trung nó… Di… Bởi vì Duẫn Hạo…”
Mỹ Thục cảm thấy khó xử, xoay người muốn đi. Trịnh phu nhân lại đưa tay giữ cô lại, “Đừng đi vội! Thì ra bọn nó đã đến tuổi này rồi đấy! Nga ha ha a… Ta cũng không biết… Cô hỏi khi Duẫn Hạo nó mộng xuân… kêu tên ai á hả… Nó nói nó thích Toàn Trí Hiền[2]…”
Nhìn bóng dáng cao hứng phấn chấn của Trịnh phu nhân, Mỹ Thục đột nhiên có thể hiểu tại sao Duẫn Hạo không muốn nói chuyện với mẹ mình… Phu nhân căn bản là không nói đến trọng điểm…
Trái trông phải ngóng, chờ đến khi Tại Trung về. Cách thật xa chợt nghe thấy tiếng cười độc đáo của con, Mỹ Thục lau tay ra cửa đón, nhìn thấy Tại Trung đang hoa chân múa tay vui sướng cái gì đó, mà bên cạnh lại là Duẫn Hạo đang hơi mỉm cười.
Mỹ Thục càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, chờ Tại Trung trên gác xép, cô kéo cậu lại, khẩn trương hỏi, “Tiểu Trung a, hôm nay con không cảm thấy khác lạ gì sao?”
“Ân? Không có a.” Tại Trung khẽ nói, “Mẹ, sao mẹ lại đổ mồ hôi nhiều thế? Nóng quá sao? Con đi mở quạt…”
“Không cần…” Mỹ Thục nghi ngờ hỏi, “Con với Duẫn Hạo thiếu gia… là quan hệ gì?”
“Bạn bè a!” Tại Trung không hiểu, nhìn Mỹ Thục, “Sao mẹ lại hỏi chuyện này?”
“Ngoại trừ bạn bè ra không còn gì khác nữa?”
“Còn có thể có cái gì nữa? Chúng con cũng không phải quan hệ cậu chủ – người làm, mà dù có thì con cũng là chủ a.”
“Vậy…” Lòng nóng như lửa đốt, Mỹ Thục vẫn chưa từ bỏ ý định, “Đêm qua con mơ thấy cái gì?”
Tại Trung đỏ mặt, quay người lại, “Không có gì…”
“Có phải mơ thấy Duẫn Hạo thiếu gia không?”
“Mẹ, sao mẹ biết?!” Tại Trung kinh ngạc nhìn cô.
Quả nhiên là thế! Mỹ Thục khóc không ra nước mắt, “Con a…”
“Mẹ, con cũng chỉ nhớ lại mà thôi… Thật sự sẽ không… lén Trịnh Duẫn Hạo mua chuối ăn, con sẽ bị cậu ta lột da mất.”
“Ách? Chuối?” Mỹ Thục kinh ngạc nhìn con, “Con rốt cuộc mơ cái gì hả?”
“Không có gì a… Con mơ Trịnh Duẫn Hạo mua một nải chuối đặt trong phòng, con rất muốn ăn nên mới đi vào trộm một quả. Sau đó cậu ta đẩy cửa tiến vào… Rồi con tỉnh lại.” Tại Trung không rõ vì sao mẹ lại khẩn trương như vậy, cười nói, “Mẹ, con xuống đây, vừa nãy thiếu gia bảo con xuống bếp giúp.”
“Nga… được… Đi đi.” Mỹ Thục cuối cùng lộ vẻ tươi cười. Cái gì a, thì ra mình suy nghĩ nhiều quá rồi… Tiểu Trung rõ ràng vẫn đứa nhỏ đơn thuần mà thôi. Còn tấm drap giường kia thì… con trai đến tuổi này đều thế cả thôi mà.
…
Bên kia, Trịnh phu nhân lại không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng chuyện bà lo lắng khác với việc Mỹ Thục sợ, nhưng cũng làm cho con bà bị quấy nhiễu không thôi. Duẫn Hạo vốn là muốn đến phòng tập luyện hapkido, nhưng Trịnh phu nhân lại ngang ngược, nói không để hắn ra ngoài.
“Nói cho mẹ biết đi… Cái này cũng là mẹ qua tâm đến con thôi mà! Lần đầu tiên của con là lúc nào hả?”
“Mẹ! Sao mẹ lại hỏi vấn đề này chứ?!” Ánh mắt Duẫn Hạo nhìn mẹ cứ như nhìn một con ruồi (kẻ quấy nhiễu, không quan trọng).
Điều này đương nhiên làm lòng tự trọng của Trịnh phu nhân bị thương tổn rất lớn. Bà không vui, “Thằng nhóc này, thừa dịp mẹ còn nói chuyện đàng hoàng thì thành thật khai mau! Con không nghĩ lại mà xem… Sao mẹ không di hỏi Tuấn Tú mà chỉ hỏi con thôi?”
“Đừng lừa người! Hôm qua Tuấn Tú mới gọi điện cho con, nói mẹ bảo bác cả chụp bộ dáng nó lúc ngủ kìa!”
“Mặc kệ mặc kệ… Nói mau a… Tiểu Trung nhà người ta mẹ nó còn biết, vậy mà con không nói cho mẹ biết…”
“Cậu ta?!” Duẫn Hạo chỉ một thoáng tỉnh táo lại, “Khi nào?”
“A, không phải con nói phải đi ngay sao?”
“Nói mau!”
“Con nói trước đã!” Trịnh phu nhân cũng không ngốc như vậy, “Mẹ còn biết người nó mơ thấy là ai nữa kìa!”
“14 tuổi! Được rồi chứ!” Duẫn Hạo quay người lại, tức giận nói.
“Oa! Con, con sớm như vậy a!!” Trịnh phu nhân kinh hỉ nhìn Duẫn Hạo, vẻ mặt vừa lòng, “Được rồi, mẹ nói cho con. Đối tượng mộng xuân của Tiểu Trung nhà chúng ta a… Dù sao cũng không phải con a, hắc hắc…”
Nói xong, bà cộp cộp! giày cao gót nện bước ra ngoài, để lại Duẫn Hạo đang ngây ra như đầu gỗ. “Làm ơn đi, Trịnh phu nhân! Mẹ mấy tuổi rồi a?!!!”
[1] nguyên văn là bị đan (被单): chăn/drap giường. thường những nhà giàu thì hay xài loại drap giường liền bộ với chăn. ta dịch là drap luôn cho gọn, mn cứ tự hiểu đây là nguyên bộ nhé (vừa drap vừa chăn nhé) thế nên đừng ai thắc mắc tại sao tiểu Trung chỉ có vết bẩn ở drap mà không có ở chăn nhé
[2] Jeon Ji-hyun. Nổi tiếng với phim ‘Cô nàng ngổ ngáo’ (2001). Để biết thêm chi tiết, xin mn cứ gg thẳng tiến nhá
Còn đây là chân dung của chị ý ^^