“Ân ân!” Tại Trung cao hứng gật đầu.

Duẫn Hạo chậm rãi đi vào, mặt không chút thay đổi đứng bên giường, cũng không thèm nhìn Tại Trung, “Tỉnh là tốt rồi, ta trở về cũng tốt.”

“Cái gì?”

“Ngươi không phải chán ghét ta sao,bây giờ ta về không phải đúng ý ngươi rồi sao?” Duẫn Hạo không nhanh không chậm nói, “Nhưng đối với ta, ngươi là đặc biệt, dù sao ta vẫn coi ngươi là bạn, mặc kệ ngươi nghĩ thế nào.”

“…” Tại Trung cảm thấy như Duẫn Hạo đổi thành người khác, khó hiểu hỏi, “Ngươi làm sao vậy, Trịnh Duẫn Hạo?”

“Đừng giả vờ nữa, Kim Hi Triệt đều nói cho ta biết hết rồi.”

Cái gì?! Trong lòng Tại Trung cả kinh.

Duẫn Hạo cười lạnh một tiếng, nói, “Sao vậy? Dùng cách nhàm chán như vậy mà đùa bỡn ta, đổi lại bằng cái mạng của ngươi, ta thấy không đáng đâu. Ta thực ngốc, còn lo cho ngươi…”

Câu nói cuối cùng kia, thanh âm Duẫn Hạo rõ ràng đang run rẩy.

Tại Trung luống cuống ngồi dậy, không nói được gì.

“Ta cũng rất thất vọng với ngươi, Tại Trung.” Duẫn Hạo nghiến răng nghiến lợi nói, “Gặp lại!”

Nhìn Duẫn Hạo đi về phía cửa, Tại Trung vội vàng xốc chăn lên, chạy đến cửa; kết quả cơn đau từ chân truyền đến, cậu “A!” một tiếng ngã bệt xuống đất.

Nhưng Duẫn Hạo cũng không quay đầu.

“Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đứng lại đó cho ta! Ta ngã rồi này!!”

Bóng dáng kia đứng lại, nhưng cũng không quay đầu.

“Ta xin lỗi! Ta xin lỗi còn không được sao?!” Tại Trung vốn cuống cả lên, thấy lãnh đạm Duẫn Hạo như thế, thanh âm liền nghẹn ngào, “Ta sai rồi, ngươi đừng giận ta… Đừng đi…”

“…”

“Ngươi đi rồi ta không biết nên làm sao cả…” Tại Trung ngồi dưới đất thương tâm khóc, nước mắt đầm đìa.

Duẫn Hạo rốt cục quay đầu, trở lại phòng nâng Tại Trung dậy.

“Ngươi còn gọi ta làm gì, ta đi rồi không phải đúng lúc lắm sao.” Thanh âm Duẫn Hạo vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, vẻ trẻ con trên mặt hoàn toàn bị nét ai oán thay thế.

“Không được mà! Ô ô… Được cáo gì mà được… Ta đã xin lỗi rồi…”

“Ai bảo ngươi lại cùng Kim Hi Triệt kết bè tính kế ta chứ?” Duẫn Hạo bất mãn.

Tại Trung xấu hổ vô cùng, “Không phải ta đã bị báo ứng rồi sao…”

“Ta phải trở về, ngày hôm qua vội chạy đến đây như thế, ba ba sẽ không tha ta đâu.” Duẫn Hạo cũng rất khó xử, “Sau này nếu có cơ hôi, ta sẽ lại đến thăm ngươi.”

“Đừng!!!” Tại Trung cuống cuồng, ôm chặt lấy Duẫn Hạo, lên tiếng khóc, “Ngươi dẫn ta đi với, ta không muốn ở lại đây một mình…”

Ba ba, con muốn rời khỏi đây. Con muốn đến thành p;hố, muốn gặp mẹ… Con nhớ mọi người ở đó, con muốn cùng đi học với Trịnh Duẫn Hạo. Ba ba có trách con không?

Bởi vì Hi Triệt còn nằm trên giường, cho nên Tại Trung cùng Duẫn Hạo chủ động tới cửa nói lời từ biệt. Hi Triệt luôn cảm thấy trên mặt Duẫn Hạo mang vẻ rất đắc ý, thế là y âm thầm thề, sau này nhất định phải kiếm đủ tiền để lên Seoul tìm Tại Trung, cho thằng nhãi kia sáng mắt ra.

***************************

Ngồi trong xe, Tại Trung vẫn trộm nhìn Duẫn Hạo, xem ra tâm trạng cậu ta không tồi, vẫn luôn nhịp nhịp theo điệu nhạc trong xe. Tại Trung đột nhiên có cảm giác như mình đã bị lừa ròi. Bây giờ ở Seoul mẹ đang làm gì? Nhất định lễ Giáng Sinh trong nhà bề bộn nhiều việc… Trịnh Duẫn Hạo nói đều là thật sao? Sao đột nhiên mẹ lại tiếp nhận mình được? Cho dù mẹ có tiếp nhận thì ông chú kia thế nào rồi?

Nhớ tới đến gương mặt của gã, Tại Trung liền tức giận.

Đúng là mình bị Trịnh Duẫn Hạo đưa về, nhưng Trịnh Duẫn Hạo có thể lừa mình cả đời không?! Cái này có hơi liều lĩnh, nhưng nếu đắc tội Hi Triệt ca… Mất nhiều hơn được.

Lần đầu tiên chia lìa. Sau này còn thứ gì chờ đợi bọn họ?

Hai tiếng đồng hồ, từ nông thôn đến thành phố, tâm trạng hỗ loạn của Tại Trung dần dần bình tĩnh lại. Cậu ngả đầu dựa vào kính xe, nhìn chăm chú phong cảnh bên ngoài.

Ai… Ta thật sự mệt mỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play