“Nói thật với mấy đứa là ta rất thích trẻ con… Nhưng không thể vì thế mà cứng rắn ép Duẫn Hạo lấy một người phụ nữ rồi sinh con chứ. Tiểu Trung, ta muốn nói rằng: trên thế giới này có rất nhiều chuyện không như ý muốn, nhưng không cần phải vì thế mà nản lòng. Con đã quyết định sống chung với Duẫn Hạo, vậy thì cũng phải giữ vững tinh thần!” Trịnh phu nhân vẫn nắm tay Tại Trung, ấm áp như lúc ban đầu.

Tại Trung gật gật đầu, cố gắng bày ra bộ mặt tươi cười với bà.

Thấy Tại Trung cười, Trịnh phu nhân nhẹ nhàng thở ra, “Thế này mới đúng chứ… Đừng thấy ba ba Duẫn Hạo lợi hại như vậy, trước mặt ta cũng chỉ là một con kiến nho nhỏ thôi, ta muốn bóp là bóp chết ngay.”

Trịnh phu nhân nhìn như trêu chọc, nhưng thật ra đã nghĩ đến tất cả mọi chuyện rồi. Bây giờ chính là lúc hai đứa trẻ này đang còn hoang mang, bà cần phải hết lòng an ủi hai đứa, nhất định không để chúng chịu bất cứ thương tổn nào. Bà luôn có kinh nghiệm dạy con hơn ai đó trong nhà.

“Mỹ Thục bên kia ta luôn luôn khuyên giải, nhưng tiểu Trung à, con cũng phải hiểu cho mẹ con, không phải bà mẹ nào cũng có thể nghĩ thoáng như ta, con nói có phải không?”

Duẫn Hạo nhìn bà, “Vậy thì phải chờ đến khi nào a?”

“Ta không phải đã nói rồi sao? Đó là một chặng đường rất dài! Con gấp cái gì?” Trịnh phu nhân trừng mắt liếc Duẫn Hạo một cái, “Nghe kỹ đây, thời gian này tiểu Trung chưa về nhà được, dì Mỹ thục bên kia phải do chính con đi nói! Tận lực giảm bớt khả năng tiểu Trung của chúng ta bị đánh, muốn đánh cũng phải là con chịu, nghe không?”

Duẫn Hạo muốn nói lại thôi, vẻ mặt  ẩn nhẫn mà gật gật đầu.

“Ta đã thu dọn đồ đạc của con hết rồi, con phải lo mà chuẩn bị cho tốt công cuộc trường kì kháng chiến. Nhớ kĩ, tuyệt đối không được đến công ty, chờ ba con gọi điện đến mới được, hiểu chưa?”

“Vì sao?”

“Thằng ngốc này!” Trịnh phu nhân biểu tình như ‘sao ta lại có một đứa con thế này chứ?!’, nói, “Công ty không thiếu con được, phải để ông ấy thỏa hiệp với chúng ta! Không được thì ta ly hôn với ổng!”

“Phu nhân! Không được…” Tại Trung vừa nghe đã nôn nóng. Vốn là bọn họ không đúng, bây giờ sao có thể để phu nhân cũng sai được? Với tính cách của ba ba Duẫn Hạo lại càng không thể giải quyết theo cách này được.

Trịnh phu nhân ngẩn người, lập tức nghiêm mặt, “Ta không phải đã nói là phải gọi ‘mẹ’ sao?!”

“…” Tại Trung khó xử, hướng ánh mắt về phía Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo bất đắc dĩ rút tay Tại Trung từ trong tay mẹ mình ra, oán giận nói, “Mẹ, mẹ đừng kích động, sao mà dễ dàng gọi một tiếng ‘mẹ’ thế được?”

Trịnh phu nhân không chịu bỏ qua mà bắt lấy lời hắn, “Thế hả? Bây giờ muốn bay rồi có phải không? Tiểu Trung không gọi thì coi như thôi đi, con nói con xem! Con bao nhiêu tuổi rồi mới gọi một tiếng ‘mẹ’ hả? Ngay cả bác cả cũng gọi, sao lại không gọi mẹ?!”

“Chuyện cũ quá rồi, bây giờ mẹ nói lại làm gì?!”

*********

Lời tác giả:

Phần này đã giải thích phần Trịnh phụ đã thỏa hiệp ở trên.

Trình tự có hơi lộn xộn, thỉnh mọi người thông cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play