Duẫn Hạo lái xe đưa Tại Trung đến bệnh viện, Mỹ Thục và Trịnh phu nhân cũng đi theo, ngồi hai bên cậu như bảo vệ. Tuấn Tú vốn cùng muốn đi theo, nhưng chờ khi y đi giày chạy ra cửa thì xe đã đi mất từ khi nảo khi nào.
Tại Trung đau đến đổ mồ hôi, làm hai bà mẹ đau lòng đến chảy nước mắt. Duẫn Hạo chạy xe nhanh như bay, vượt hết mấy cái đèn đỏ ở đường, làm mọi người dọa sợ không ít. Tại Trung cắn răng cố nén, trong đầu lại thấy bất mãn với Duẫn Hạo.
Tên này có phải hỏng đầu rồi không? Vừa rồi dám quát bạn gái của hắn trước mặt bao nhiêu người, huống hồ đây cũng không phải là lỗi của cô ấy. Bởi vậy, Hiền Trân nói không chừng đang hoài nghi quan hệ của hai người rồi cũng nên.
Nghĩ đến khả năng này, đầu Tại Trung lại bắt đầu phát đau, khe khẽ rên một tiếng.
“Thằng nhóc chết tiệt này! Nhanh nữa lên chứ!!!” Trịnh phu nhân giận dữ hét.
*************************
Bị phỏng còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng nhiều, chỉ trong chốc lát mà cánh tay cậu đã đỏ ửng hết cả lên. Bác sĩ đi vào phòng vô trùng để xử lý, đẩy cả hai bà mẹ ra ngoài. Trịnh phu nhân kéo Mỹ Thục đang mặt xám mày tro đi ra, thấy Duẫn Hạo tựa người và cạnh tường, có chút phiền muộn.
“Đều tại con! Thằng nhóc chết tiệt không có chuyện gì lại bảo Tại Trung về nhà! Trở về trở về, bây giờ con đã dễ chịu chưa?! Nếu cánh tay tiểu Trung của chúng ta có gì không hay xảy ra, con cứ chống mắt lên mà xem!!!” Trịnh phu nhân khóc nức nở thầm oán Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo giật mình, tức giận nói, “Hai người giống hệt nhau, tay ngoài dài hơn tay trong*!”
(*Nguyên văn: 胳膊一样长: nghĩa là hướng ra người ngoài)
“Con!” Trịnh phu nhân giận dữ, hai tay giơ lên, bóp mạnh Duẫn Hạo, “Con không thể đối xử tốt với tiểu Trung được chút à?! Đồ tư bản chủ nghĩa (aka quân hút máu người/vô tình vô nghĩa…)!”
Duẫn Hạo bị bóp cũng không chống lại, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào khung kính trên cánh cửa đã được đóng kín.
Mỹ Thục thở dài, mặt ủ mày chau ngồi trên ghế dài.
Duẫn Hạo đi qua đi, có chút ảo não ngồi xổm xuống, “Dì Mỹ Thục, thực xin lỗi. Cháu…”
“Bỏ đi, cũng không phải lỗi của thiếu gia.” Mỹ Thục nói, “Tại Trung bình thường cứ hấp ta hấp tấp, là tự nó không cẩn thận thôi.”
Trịnh phu nhân đi tới, tiếp tục bóp cổ hắn, nói với Mỹ Thục, “Là lỗi của nó! Tất cả là do nó sai! Mỹ thục a, ta thực xin lỗi cô.”
Mỹ Thục có phần xấu hổ mà đứng lên, “Phu nhân… Tại Trung chỉ là bị phỏng một chút, không nghiêm trọng đến vậy đâu.”
Lúc này cửa mở, một người y tá tuổi còn trẻ đi ra, ôn hòa nói, “Có thể vào rồi. Bác sĩ muốn dặn dò một vài việc cầng chú ý.”
Duẫn Hạo bước một bước lớn vọt vào. Trịnh phu nhân kéo Mỹ Thục theo sau.
Cánh tay trái của Tại Trung bị băng kín, áo khoác khoác lên một bên. Thấy vẻ mặt Duẫn Hạo lo lắng, cậu giận dỗi quay đầu sang bên. Duẫn Hạo cũng không không chuyện với cậu, chỉ lẳng lặng đứng một bên, lại bị mẹ mình đẩy ra.
Giống như hắn đang gặp cảnh khốn cùng.
Lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên Tại Trung thấy Duẫn Hạo quẫn bách như vậy, tức khắc thích thú vô cùng.
Bác sĩ nói cho Trịnh phu nhân biết một số việc cần chú ý, như không được đụng vào nước, phải uống thuốc đúng giờ, linh tinh gì gì đó. Tại Trung ở bên cạnh nói, ‘chỉ là bị phỏng thôi mà, có cần nghiêm trọng như vậy không?’. Bác sĩ trừng mắt liếc cậu một cái, nói ‘không chú ý thì sau này sẽ để lại sẹo’, làm Tại Trung sợ đến mức ngậm miệng luôn.
Trịnh phu nhân khẩn trương nhìn bác sĩ, nói ông nói chậm một chút, bởi bà không nhớ được. Duẫn Hạo liếc bà một cái.
Cuối cùng cũng xong xuôi, Trịnh phu nhân bảo Duẫn Hạo lái xe đưa Tại Trung về nhà trọ, nói muốn đến xem nhà mới của Tại Trung. Tóm lại mọi người đều đã quên sạch vị khách vẫn còn đang ở nhà kia; chỉ có Tại Trung còn nhớ, dọc theo đường đi trầm mặc không nói được một lời.
Trịnh phu nhân không chỉ bảo Tại Trung phải nghỉ ngơi, mà còn bắt Mỹ Thục mỗi ngày đều phải đến chiếu cố cậu. Mỹ Thục cảm thấy áy náy, Trịnh phu nhân lập tức dùng thân phận mà ‘đàn áp’ bà. Tại Trung im lặng ngồi phía sau, mượn danh nghĩa nói chuyện với Trịnh phu nhân để nhìn Duẫn Hạo, phát hiện Duẫn Hạo nhìn mình qua kính chiếu hậu, lại không được tự nhiên mà xoay mặt qua.
Trên mặt Duẫn Hạo đều viết là chán nản, Tại Trung thấy có chút cho tâm không đành lòng.
“Xin lỗi, cháu làm hỏng bữa trưa rồi.” Tại Trung áy náy nhìn Trịnh phu nhân.
Trịnh phu nhân lắc đầu, “Con không sao là tốt rồi! Còn lo bữa trưa gì nữa?!”
“Nhưng mà…”
“Con yên tâm đi, bên Hiền Trân chỉ cần bảo Duẫn Hạo mua hoa đến xin lỗi là được rồi. Con bé cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi.” Những lời này của Trịnh phu nhân vốn muốn Tại Trung yên tâm, không ngờ lại làm hai đứa con trai trong xe đều cứng cả người. Tại Trung và Duẫn Hạo lại liếc nhau một cái từ gương chiếu hậu, miệng mếu mếu, chán nản cúi đầu.
“Tiểu Trung của chúng ta hiền lành như vậy, so với người nào đó còn mạnh mẽ hơn nhiều.” Trịnh phu nhân hàm ý liếc ‘người nào đó’ một cái.
Tại Trung bị mẹ nắm tay phải, trong lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi, muốn bỏ ra lại thấy không đành lòng.
“Cháu chưa từng có sự quan tâm của thiếu gia, còn đưa cháu trở về.” Tại Trung cố ý nói cho Duẫn Hạo nghe, kết quả Duẫn Hạo phanh gấp, làm cậu lập tức đụng đầu vào ghế trước.
Căm tức ngồi thẳng dậy, trợn mắt nhìn Duẫn Hạo. Trịnh phu nhân đã muốn xuống tay bóp cổ hắn.
Đùa giỡn náo nhiệt một hồi, rốt cuộc cũng chạy được về đến nhà trọ. Tại Trung chỉ một cái nhà trọ màu xanh lục.
Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn, dừng xe lại.
Tại Trung vừa mới chuẩn bị xuống xe, không ngờ lại thấy Hữu Thiên đang ở ngoài hiên, chuẩn bị đi ra ngoài; vui vẻ nhảy ngay xuống, vẫy vẫy tay với Hữu Thiên, “Hữu Thiên!!!”
Hữu Thiên dừng bước, vừa thấy Tại Trung là hoảng sợ, “Cậu diễn trò gì thế hả?”
Tại Trung nhìn cánh tay, nở nụ cười, “Không có việc gì, tôi bị ‘tai nạn lao động’, có thể xin nghỉ.”
Hữu Thiên vừa muốn nói gì đó thì đã thấy hai bà mẹ ở ngay phía sau.
“Hữu Thiên!!” Trịnh phu nhân vốn đã biết hắn từ trước, thấy Hữu Thiên liền nhiệt tình vô cùng. Hữu Thiên coi bà như ‘nhạc mẫu’ (mẹ vợ), cho nên đầy vẻ cung cung kính kính, nhưng khi thấy Mỹ Thục liền ngẩn người.
“Bác gái, không ngờ bác còn trẻ như vậy.” Hữu Thiên cảm thán nói. Mỹ Thục cười cười.
“Cánh tay Tại Trung bị bỏng mỡ, rất nghiêm trọng… Hữu Thiên a, thời gian này cháu phải hảo hảo chiếu cố nó nhé.” Trịnh phu nhân lo lắng nói.
“… Vâng.” Trong đầu có nghi vấn, Hữu Thiên thấy Duẫn Hạo đứng bên cạnh xe.
Dáng người thon dài, áo khoác lông màu nâu, vô cùng hoa lệ. Nhưng biểu tình lại mơ hồ không rõ, nhất là lúc hắn nhìn mình.
Hữu Thiên nhẹ nhàng chạm vào Tại Trung, ý bảo Tại Trung xem. Tại Trung có chút mất tự nhiên, đẩy hắn một cái.
“Đi thôi, dưới lầu lạnh như thế, lên đây trước đã rồi nói sau.” Trịnh phu nhân lôi kéo Mỹ Thục chuẩn bị lên lầu.
Hữu Thiên nhắc nhở, “Cái kia…”
Trịnh phu nhân lúc này mới để ý đến đứa con đang đứng ngốc của mình, xoay người lạnh lùng nói, “Lại đây đi, đi lên nhìn xem.”
Không ngờ thái độ của Duẫn Hạo còn lạnh lùng hơn cả bà, đưa tay mở cửa xe, “Con còn có việc, về trước.”
“Ai?! Con đi rồi chúng ta về thế nào đây hả?!” Trịnh phu nhân đầy vẻ nghi ngờ nhìn Duẫn Hạo, nhưng Duẫn Hạo hiển nhiên không có kiên nhẫn, nhanh chóng đi vào xe rồi đi mất.
Tại Trung nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay, xông lên lầu như hỏa tiễn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT