Mỹ Thục từ biệt thự trở lại trên gác, lúc đẩy cửa ra đã bị Tại Trung dọa cho hoảng sợ. Đứa con luôn vui vẻ của mình giờ đang ôm gối đầu mà khóc đến đáng thương. Chưa từng thấy con mình như vậy, Mỹ Thục đau lòng, vội vàng đến lau nước mắt cho cậu, nhẹ giọng an ủi. Nhưng chỉ vô ích, Tại Trung run run bả vai, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
“Con, con làm sao vậy? Nam tử hán không như con đâu…” Mỹ Thục rót cho Tại Trung một ly nước ấm cho câu cầm; Tại Trung lại chậm chạp không chịu nhận.
Tại Trung không thèm nhìn mẹ, chỉ ủy khuất không thôi hít hít mũi.
Mỹ Thục thấy Tại Trung không có ý dừng lại, cũng không khuyên nữa. Dù sao nó chưa bao giờ khóc trước mặt bà, có chuyện gì cũng tự mình chống đỡ mà vượt qua, có lẽ là lâu ngày sinh mệt mỏi không chừng. Cô ngồi xuống bên cạnh Tại Trung, thở dài.
“Tại Trung a, có phải quá mệt mỏi không?”
Tại Trung lúc này mới ngẩng đầu, chậm rãi nói, “Mẹ, chúng ta chuyển nhà đi.”
“Chuyển nhà?!” Mỹ Thục kinh ngạc nhìn con, thất thanh hỏi, “Sao lại đột nhiên…”
“Sau này con có thể kiếm tiền rồi, có thể chăm sóc cho mẹ rồi… Mẹ, chúng ta chuyển ra ngoài, mẹ không phải làm người giúp việc nữa.” Tại Trung kiên quyết kéo tay mẹ, “Được không?”
Mỹ Thục không kịp phản ứng, đẩy đẩy Tại Trung, “Đứa ngốc này, con làm sao vậy hả?”
“Con muốn cho mẹ một cuộc sống tốt hơn.”
“Bây giờ mẹ đang sống rất vui vẻ a… Ở Trịnh gia nhiều năm như thế, mẹ quen rồi… Mẹ không muốn rời khỏi đây, ở đây dưỡng lão cũng tốt lắm.” Mỹ Thục thở dài, ôn hòa nói, “Hơn nữa phu nhân tốt với chúng ta như vậy…”
“Sau này con sẽ báo đáp phu nhân! Chuyện gì con cũng làm…” Tại Trung vội vàng nói, “Con chỉ không muốn ở lại Trịnh gia nữa.”
Mỹ Thục ngẩn người, lẩm bẩm, “Trịnh gia thì sao? Thế nào cũng không muốn quay lại sao…”
Tại Trung nhìn bà.
“Vừa rồi mẹ ở biệt thự nghe phu nhân nói, tối nay thiếu gia ở lại nhà Lâm tiểu thư.” Mỹ Thục nghĩ nghĩ, cảm khái, “Các con đều đã lớn như thế rồi đấy, không còn nhỏ nữa rồi.”
Tại Trung kinh ngạc nhìn mẹ, một hàng nước mắt chảy dài theo má.
………
……
Ngày hôm sau, Tại Trung mang đôi mắt sưng đỏ như cặp đèn lồng đến nhà hàng. Duẫn Hạo thì mang vẻ mặt áy náy mà rời khỏi Lâm gia.
Không cần phải nói, tối hôm qua cả hai người đều ngủ không ngon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT