Oành!!!

Tại Trung ghé vào cạnh cửa, nắm tay phải dùng sức nện vào cửa, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bên ngoài.

Con bà nó, Trịnh Duẫn Hạo ngươi đúng là cái tên đứng núi này trông núi nọ, ngươi dám nắm tay nắm chân người khác!!! Còn cười đến dâm tiện như vậy. Lão tử chịu không nổi!

“Đầu bếp…”

“Cái gì?!” Tại Trung tức giận quay đầu, thấy cậu phục vụ bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn mình.

“Đầu bếp, món canh vừa nãy, tôi đã nói rõ ràng…” Cậu phục vụ như tiểu thái điểu (chú chim nhỏ), cũng không dám chọc Duẫn Hạo hay Tại Trung, chỉ đành ủy khuất không thôi. Trong lòng Tại Trung lộp bộp một cái, nói qua loa, “Thực xin lỗi… Tôi nhất thời sơ sẩy, đã quên mất, hại cậu bị mắng.”

Tiểu thái điểu thấy Tại Trung bình dị gần gũi như vậy, nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng tươi cười, “Ha ha, không có gì… Tôi chỉ lo đại thiếu gia lại đến tìm cậu rắc rối thôi… May mà cô gái kia đã khuyên thiếu gia rồi.”

“Hở?” Tại Trung kinh ngạc nhìn tiểu thái điểu.

“Cô giá kia tốt tính lắm, đã bị sặc như vậy còn nói không sao…” Tiểu thái điểu nhức đầu nói, “Hình như cô ấy bị hen suyễn thì phải. Chị tôi cũng bị bệnh này, không thể ăn cay được.”

Tại Trung giật mình, xoay người nhìn cô gái ôn hòa kia, trong lòng đột nhiên không rõ là tư vị gì.

Có lẽ… Mình đã quá hẹp hòi rồi! Rõ ràng là cô gái rất ưu tú, vì sao lại phải ôm địch ý với cô ta chứ? Có lẽ bởi từ đầu đã nghe thấy cô ta là chị gái của Lâm Khả Khả nên mới có thành kiến a. Tại Trung, trăm ngà lần mày không thể vì một tên Trịnh Duẫn Hạo mà biến thành người có lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Ách…

Tại Trung rùng mình một cái, lại dõi mắt nhìn theo hai người ở ngoài cửa kia. Hai người vẫn còn anh anh em em ngọt ngào, trong lòng cậu lại thấy phiền chán, vọt lại vào bếp như tên lửa.

Kết quả là hai ba giờ kế tiếp, Tại Trung như là ruồi bọ khua khoắng loạn xạ khắp nơi, may mà còn chưa tạo thành chuyện lớn gì cả, nhưng cái áp suất thấp quanh cậu làm mọi người trong bếp không khỏi sợ run. Hay thật, đầu bếp bực bội quả thực rất đáng sợ.

**********************

Lúc ra khỏi nhà hàng đã là đem khuya. Tại Trung quàng kín khăn quanh cổ mình, đang định kêu tắc xi. Cứ phải bắt xe như vậy cũng không hay lắm, cậu nghĩ nên vay mượn mà mua một chiếc xe thôi, như vậy có thể tiết kiệm được không ít tiền.

“Hắt xì!!!!!”

Ai, xem ra hôm nay ăn mặc vẫn quá mỏng, sớm biết  trời lạnh như thế thì…

Dù sao cũng chẳng có ai quan tâm đến mình. Tên Trịnh Duẫn Hạo kia không phải đã rời khỏi đây cùng với bạn gái hắn rồi sao? Lúc đi còn bảo tiểu thái điểu vào nhà bếp truyền lời, nói rằng lần sau cậu không được bỏ ớt vào nữa. Phản ứng lúc đó của Tại Trung cậu là dùng sức chặt chặt băm băm con dao phay trên thớt, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi gật gật đầu với tiểu thái điểu, hung tợn nói ‘biết rồi’. Nhưng trong lòng cậu vẫn mắng thầm, ‘lần sau ngươi mà đến nữa thì ta sẽ bỏ thạch tín!’

Trên không trung, bông tuyết lác đác rơi xuống.

Thực tế đã như thế, nói rơi là rơi.

Một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc dừng lại bên đường, chặn đường Tại Trung. Tại Trung ngẩn người.

Cửa xe mở ra.

Tại Trung hừ một tiếng, xoay người muốn tránh qua bên cạnh, Duẫn Hạo đúng lúc xuống xe, kéo cậu lại.

“Làm gì?!” Tại Trung tức giận rống lên một tiếng, giãy dụa vùng thoát.

“Đã trễ thế này, ta đưa ngươi về nhà.”

“Đưa cái gì mà đưa, chúng ta không phải sống cùng một chỗ sao?!” Tại Trung nói xong hận không thể cắn lưỡi mình luôn. Vừa thấy Trịnh Duẫn Hạo mà đã không nói chuyện tử tế được, có nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên.

Nhưng tâm trạng Duẫn Hạo rất tốt, nói, “Vậy nên cùng nhau trở về mới phải. Đi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play