Ngày nào cũng phải chịu đựng sự chăm sóc tận tình của hai ba mẹ mà Hạ
Tiểu Nguyên thấy mình sắp tròn như hòn bi rồi, những lúc đấy cô đều nhăn mặt khổ sở nhìn Hoàng Minh Vũ thì đều nhận được cái mỉm cười an ủi.
“Ráng ăn đi em,trông em gầy lắm đấy,biết không hả.Phải ăn thật nhiều thì mới có sức,khỏe lại anh đưa em đi chơi nhé”
“Em muốn đi Tam Á lần nữa được không anh,cũng đã sáu năm rồi không quay
lại,nơi đó giờ chắc thay đổi nhiều lắm “,Hạ Tiểu Nguyên nhìn ra ngoài
cửa sổ nhìn,từng bông tuyết bay trong gió lạnh trắng xóa cả một vùng
trời.
“Được,đợi em hồi phục chúng ta sẽ lại về đó,Em còn nhớ lời hứa của chúng ta ngày đó không?Nguyên,anh xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra trong thời gian qua, là do anh cố chấp mù quáng không tin tưởng
nên mới hiểu lầm em như vậy.Anh đúng là một thằng tồi,đúng không “,Hoàng Minh Vũ cầm lấy đôi bàn tay trắng muốt mà bóp chặt,ánh mắt đỏ hoe nhìn
cô yêu thương.
Lăng Phong tay cầm giỏ hoa quả đứng ở ngoài cửa
từ rất lâu,đủ để nhìn thấy những ân cần mà họ trao nhau lúc nãy.Đôi tay
siết chặt,móng tay bấm vào da thịt gần như túa máu,anh gồng mình lên
trong cơn đau.Anh yêu cô ngần ấy năm,anh chấp nhận vì cô làm tất cả
những gì khiến cô vui vẻ,nhưng bây giờ anh biết rồi. Cô chỉ vui vẻ khi ở bên Hoàng Minh Vũ,ở bên cậu ấy,cô chẳng còn buồn đau hay sầu muộn.
Hà Tiểu Tịnh khẽ đưa tay chạm vào vai Lăng Phong,không vỗ cũng chẳng lên
tiếng cho sự im lặng quỷ dị này.Cô biết anh đau lòng khi nhìn thấy cảnh
tượng trong căn phòng đó,còn cô,cô đau khi người mình yêu luôn không bao giờ quay lại nhìn mình dù chỉ là một ánh mắt thương hại.
“Giám đốc,chúng ta vào thôi”,Hà Tiểu Tịnh nhỏ giọng nói.
Hạ Tiểu Nguyên nhìn thấy Lăng Phong thì đôi đồng tử chợt sựng lại,nhưng
rất nhanh cô lấy lại sự hoạt bát thường ngày.Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt phảng phất nỗi buồn của người đàn ông đó,điều ấy khiến cô vô
cùng cảm thấy có lỗi.
“Nguyên,anh cùng Tiểu Tịnh có mua chút hoa quả,để anh gọt cho em ăn nhé”,Lăng Phong nhanh nhẹn đặt chiếc giỏ xuống bàn.
“Không vội,em ấy vừa uống một chút sữa,nên để lúc nữa ăn cũng được. Tôi sẽ gọt cho em ấy,cậu không cần phải bận rộn đâu”,Hoàng Minh Vũ lên tiếng ngăn
cản hành động của Lăng Phong. Dù sao thì trong lòng anh cũng có một chút độ kị vì sự chăm sóc quá đặc biệt này của cậy ấy với Hạ Tiểu Nguyên.
Trước kia khi bọn họ vẫn còn cãi nhau,Hạ Tiểu Nguyên luôn nhất nhất đuổi anh
cách xa mình, lúc đấy anh chỉ bất lực nhìn họ mà khó chịu.Anh sợ cô thật sự yêu thích Lăng Phong,bởi vì sự chu đáo nhiệt tình gần như suốt 24/24 cậu ấy dành cho cô khiến anh bất lực.
“Phong,anh ngồi xuống
đi,hoa quả đừng gọt vội.Em cũng không có ăn nổi nữa rồi, anh nhìn xem,em tròn như cuc thịt chưa,mặt cũng không còn V-line nữa rồi.”,Hạ Tiểu
Nguyên lên tiếng đánh vỡ không khí ngột ngạt trong khó xử này.
“Con ngốc này,như bây giờ là rất đẹp,mặt nhìn bầu bĩnh đến đáng yêu.Mau khỏi rồi về làm việc tiếp với mình chứ,bọn cái Ngọc và Linh nhớ cậu lắm
ấy,chúng nó mai mới có thể vào thăm cậu được “,Hà Tiểu Tịnh ngồi trên
giường, tay cầm gói chuối sấy nhai tọp tẹp.
“Ê,mà bà biết
không,kết quả khám nghiệm hiện trường cho thấy,tờ thiết kế của chúng ta
đều không sao cả,tất cả đều do con bé Lâm Tĩnh kia.Nó lấy chất lượng xi
măng thép không đạt tiêu chuẩn nên mới dẫn đến sự cố,phía công an đang
điều tra để khởi tố đấy.”
“Tại ssao cô ta phải làm như vậy chứ”,Hạ Tiểu Nguyên thắc mắc hỏi lại,trong tim giật thót lên khi nghe những điều này.
“Còn không phải là muốn đổ lỗi cho bản thiết kế của cậu sao,mà nghĩ lại thấy thật tức,nếu không phải cậu đang hôn mê,mình đã tẩn cho con nhỏ đó môt
trận nữa rồi “
Hạ Tiểu Nguyên bật cười,đảo mắt qua nhìn Lăng Phong rồi lại nhìn Hà Tiểu Tịnh hắng giọng.
“Tịnh,cậu cứ bạo lực như vậy thì ai đó sẽ không chịu nổi được đâu”
Lăng Phong đứng hình,anh cố gắng nở ra một nụ cười khổ,trong tim lúc này
muôn vàn những vết thương chồng chất. Thế mới nói yêu luôn khiến con
người mụ mị,không còn là chính mình nữa,và anh, chính là như vậy.
Tại biệt thự nhà họ Cung là một không khí bao trùm trong vui vẻ,sự nhiệt
tình của vợ chồng Cung Dật khiến cho ba mẹ Hạ cảm thấy không được tự
nhiên, đặc biệt là An Nhã.Đôi mắt đỏ sọng lên khi nghĩ đến việc Hạ Tiểu
Nguyên sẽ không còn ở với mình nữa, bà ngồi đó bật khóc nức nở. Con bé
do bà trộm đi,cũng một tay bà nuôi lớn nó,tuy không phải con ruột nhưng
lại đầy tình thương. Bà làm sao nỡ xa nó được đây.
***** ****** *****
Biệt thự nhà Hoàng lúc này vô cùng hỗn loạn,Hoàng Chấn Khang ánh mắt tức
giận nhìn người là vợ mình suốt ba mươi năm qua mà tức giận.Nếu không
phải hôm nay Hoàng Minh Vũ nói ra,thì cái sự thật tàn khốc ấy sẽ mãi
được chôn vùi không ai biết.
“Bà còn gì để giải thích sao,bà có biết bà đã gây cho thằng bé bao nhiêu tổn thương không hả”
“Không,tôi không biết thật mà.Chấn Khang,ông hãy tin tôi đi,tôi thật sự không có
làm cái chuyện đó. Tôi không hề biết Hạ Tiểu Nguyên có thai,nếu tôi biết tôi sẽ không bao giờ làm như vậy”.
“Chẳng phải bà vẫn luôn
khẳng định nó chính là con gái của tôi sao.Sau bao nhiêu năm, tôi thật
không ngờ bà vẫn luôn độc ác như vậy. Năm xưa bà cho người truy sát cô
ấy,hai mươi năm sau bà lại thông đồng cùng người ngoài giết chết cháu
nội của mình. Tôi thật sự không thể nhìn ra đâu là con người thật của
bà”,Hoàng Chấn Khang lạnh lùng,tay cầm tệp hồ sơ đưa trước mặt Diệp
Mẫn.
“Ông,đây là sao,ông định ly hôn với tôi”,Diệp Mẫn đôi tay
run run cầm tệp hồ sơ lên,đập vào mắt bà là ba chữ “Đơn ly dị” khiến bà
không đứng vững được.
Bà yêu ông suốt từng ấy năm,âm thầm lặng
lẽ đi bên người đàn ông thành đạt này,sinh con cho gia tộc họ Hoàng.Dẫu
biết trong trái tim ông chỉ có mình An Nhã,nhưng bà vẫn cố chấp không
muốn buông tay,bà tự an ủi lòng một ngày nào đó,người ấy sẽ rung
động.Nhưng không phải,trái tim Hoàng Chấn Khang ông là sắt đá,cho dù bà
có dùng cách nào đi nữa cũng chẳng thể lay chuyển.
“Chấn Khang,ba mươi năm qua,đã lần nào ông thật sự nghĩ rằng mình sẽ yêu tôi không”
Hoàng Chấn Khang quay người bước đi ra phía cửa chính,ông ngước nhìn lên bầu
trời trong xanh kia,những chú chim tự to bay lượn,một nhà ba người hạnh
phúc.Từ lúc biết nhận thức ông đã phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề của gia tộc,chấp nhận lấy người mình không yêu để lấy được dự án lớn
cho tập đoàn.Ông hận mình sao hèn nhát không dám đứng lên,thì có phải
bây giờ, An Nhã và ông đã vô cùng hạnh phúc.
“Diệp Mẫn,nể tình
vợ chồng bao nhiêu năm qua,tôi sẽ không truy cứu những việc bà làm sau
lưng gây ảnh hưởng đến tất cả. Còn về việc bà làm tổn thương Hoàng Minh
Vũ,hãy để thằng bé tự giải quyết “.
Căn biệt thự nhà họ Hoàng
hôm đó,chỉ toàn nước mắt và sự cô đơn,hình ảnh Hoàng phu nhân thê lương
giữa căn phòng rộng lớn khiến ai nhìn vào cũng đau lòng.
An Nhã
đi dạo qua phố Swett thì bất chợt dừng lại trước quán cafe “Pradise”,ánh mắt mông lung nhìn vào bên trong, bà thấy mình của mấy chục năm về
phía.Người con gái với mái tóc đen nhánh buộc lỏng,bên cạnh là một chàng trai vô cùng tuấn tú,họ nhìn nhau ánh mắt đầy yêu thương.Chiếc bông hoa bằng lăng tím được cài lên tóc,người con gái e thẹn như hạt sương
mai,xinh đẹp động lòng người.
“Bà đang thắc mắc vì sao đã qua
mấy chục năm rồi nơi này vẫn thế đúng không. Đây là nơi chất chứa bao kỉ niệm của tôi,tôi không nỡ nên đã mua lại nó.Tôi chỉ có thể ngày ngày
ngồi trong này nghĩ về quá khứ để có thể sống tốt hơn”
Giật mình quay lại,An Nhã thấy Hoàng Chấn Khang đứng cạnh bà từ bao giờ,khuôn mặt ông đầy vẻ đau thương. Ba mươi năm trước, đứng ở đây là một đôi trai
xinh gái đẹp,nhưng ba mươi năm sau,họ gặp lại nhau trong tình cảnh người đứng trên cao của tiền bạc,người nghèo nàn không đủ sống, bà cười tự
giễu cợt chính bản thân mình lúc này.
“Thời gian vẫn cứ trôi
đi,cho dù ông không muốn thì quy luật vẫn thế,chúng ta bây giờ đều có
gia đình riêng của mình, không nên nhắc lại chuyện cũ cho khó xử”
Hoàng Chấn Khang nhìn người phụ nữ gần ba mươi năm không gặp,bà thay đổi
nhiều quá.Làn da ngăm đen do dãi nắng dầm mưa lâu ngày,đôi bàn tay năm
ấy thanh mảnh lướt nhanh trên những phím đàn piano đã đầy những vết chai sạn.Mái tóc khô xơ điểm những sợi tóc bạc,ông nhìn mà đau lòng biết
mấy.Một người con gái đã cướp đi bao trái tim của những người khác giới, giờ đây trông vô cùng chật vật.
“Ông ấy không chăm sóc tốt cho bà sao,sao lại để bà trông ốm như vậy “
An Nhã cười khẩy, bà nên nói gì ngay lúc này,nỗi hận mù quáng đó đã khiến
bà hại Hạ Tiểu Nguyên sống trong đau khổ,bà quyết định buông bỏ.Hận ông
thì được cái gì chứ,suy cho cùng cũng đã là quá khứ, là tuổi trẻ...
“Không,Hạ Vân rất tốt,ông ấy rất yêu thương tôi.Tuy không có được cuộc sống đầy
đủ như các người, nhưng chúng tôi rất hạnh phúc,không phải lo nghĩ ai sẽ đuổi giết mình từng đêm,không phải chịu đựng sự phản đối của gia
tộc.Chúng tôi,hai kẻ bình thường của xã hội đến với nhau là hợp lý
nhất”
“An Nhã,tôi đã ly hôn với Diệp Mẫn,bà cho tôi cơ hội bù đắp lại khoảng thời gian tôi gây ra cho ba nhiều uất ức, được không “
“Hoàng Chấn Khang,chuyện gì qua rồi cứ để nó qua đi,không nên nhắc lại.Trái
tim tôi đã dành cho Hạ Vân,ông ấy vì tôi mà khổ sở cả một đời, tôi không thể phụ lòng được.Tôi không muốn vì chuyện quá khứ của hai chúng ta mà
Hoàng Minh Vũ và Hạ Tiểu Nguyên sẽ khó xử”.
An Nhã dứt khoát
quay lưng đi không nhìn lại phía sau,tâm trạng cuối cùng cũng được thả
lỏng.Ngần ấy năm,cuối cùng cũng có ngày trùng phùng,bà đã vô số lần
tưởng tượng mình sẽ làm gì,sẽ gào thét đánh đấm ư.Tâm trạng bình thản,bà cầm lấy điện thoại gọi cho người chồng của mình, Hạ Vân.
******** ******** ********
Cung Lãm bước vào trong siêu thị mua đồ thì vô tình đụng trúng một cô
gái,đánh giá người ta bằng cái nhìn chằm chằm không chớp mắt,anh kết
luận cô ta chẳng đẹp bằng em gái mình.Lách người bước tiếp đi bỏ lại
đống ngổn ngang cùng tiếng la hét chói tai,anh đi thẳng về phía kệ
sữa.Tâm trạng được làm anh trai vô cùng kích động,anh chăm sóc cô tỉ mỉ
đến nỗi mà Hoàng Minh Vũ tức mà không làm sao được. Người biết rồi thì
không sao,nhưng người không biết nhìn vào sẽ tưởng anh mới chính là
chồng của Hạ Tiểu Nguyên mất.
“Này anh,chúng ta nói chuyện chút
coi,tôi cần nói chuyện với anh”,một cánh tay trắng ngần đưa chắn trước
mắt Cung Lãm,anh nhíu mày nhìn người đang tức giận cả gan dám chặn đường mình.
“Cô gái,tôi không có nhiều thời gian với cô,nói xem,cô cần bao nhiêu tiền cho cái đống đổ nát kia”
“Tên công tử bột nhà anh,anh nghĩ tiền nhà anh quý lắm sao,đụng người thì
phải biết đường xin lỗi, điều cơ bản tối thiểu nhất mà anh cũng không
biết “,người con gái mặt khinh khỉnh phẫn nộ mỉa móc.
Cung Lãm
nhìn đồng hồ mà sốt ruột không thôi,đã mười một giờ rồi, anh cần phải
chạy nhanh qua chỗ Hạ Tiểu Nguyên đưa sữa cho con bé,nếu không muộn
mất.Bản tính trước giờ không muốn lằng nhằng với phụ nữ,anh chỉ rút đại
ra một chiếc thẻ nhét vào tay người nọ,rồi chạy ù đi,mà chẳng hay biết
có người bám theo sau mình.
Hạ Băng từ trước đến giờ chưa từng
bị ai coi thường rẻ mạt đến như vậy,tuy gia đình cô không giàu có nhưng
trong lòng ba mẹ cô chính là tiểu bảo bối đấy,nâng như nâng trứng,hứng
như hứng hoa,vậy mà lại bị tên thần mặt đen kia coi thường.
Đứng trước phòng bệnh Vip1,bệnh viện King,Hạ Băng ha hốc mồm ngạc nhiên khi
nhìn thấy Cung Lãm dịu dàng với một người con gái trên giường bệnh,cô
gái đó đẹp quá.Cô bỗng thấy ghen tị và khó thở trong lòng,lắc đầu cho
tỉnh táo,quay người bước đi thì vô tình va phải người đi ngược chiều,
tiếng đổ vỡ loảng xoảng trên nền gạch.
“Xin lỗi dì,cháu xin lỗi, là do cháu bất cẩn,dì có sao không dì.Có bị bỏng không,cháu đưa dì đi khám bác sĩ nhé”
Mẹ Hạ lắc đầu tỏ ý không sao,bà khựng lại khi nhìn vào đôi mắt của cô gái
trước mắt, giống quá,tại sao lại giống Hoàng Chấn Khang đến như vậy.Đôi
tay đã bị đỏ bừng do canh nóng đổ vào,Cung Lãm vội vàng kêu Javel đến sơ cứu.
“Dì An Nhã,để Javel bôi thuốc giúp gì,nếu không sẽ rất đau đấy,dì như vậy Nguyên sẽ rất buồn “
“Cung thiếu gia,tôi xin lỗi “,mẹ Hạ cúi đầu không ngẩng lên,bà rất dằn vặt
bản thân trong những ngày qua khi gia đình bọn họ đối xử với bà vô cùng
tốt.
“Không có gì, chuyện đã qua dì cũng không nên nghĩ lại,thật ra tôi cũng rất muốn cảm ơn dì đã yêu thương con bé,cho con bé những
điều tốt đẹp nhất “
Hạ Băng nóng ruột đi qua đi lại trước cửa
phòng thủ thuật,cô mím chặt môi trong lo lắng. Tự gõ vào đầu trách bản
thân bất cẩn,cô vội nắm lấy khuỷu tay Cung Lãm khi thấy anh mở cửa phòng đi ra ngoài mà hỏi dồn dập.
“Dì ấy không sao chứ,có bị nặng lắm không “
“Cô vẫn còn đứng ở đây làm gì,thật chướng mắt “,Cung Lãm hất cánh tay của
mình khiến Hạ Băng loạng chờ suýt nữa thì ngã xuống đất,đúng lúc Hạ Tiểu Nguyên nhìn thấy,cô gắt nhẹ.
“Anh,sao lại cư xử thô lỗ với phụ nữ như vậy,thật không khiêm tốn chút nào”
Hạ Tiểu Nguyên chầm chậm đi lại gần hai người, mắt đảo quanh cô gái đang
gây gổ với Cung Lãm,cô vô thức thốt lên với Hoàng Minh Vũ bên cạnh.
“Vũ,anh nhìn xem,cô ấy giống anh quá,nhất là đôi mắt,thật giống “.
Câu nói vô tình của Hạ Tiểu Nguyên khiến hai con người khựng lại là mẹ Hạ
và Hoàng Minh Vũ. Anh nhíu mày đánh giá cô gái đó,xong không nói gì quay sang gõ trán Hạ Tiểu Nguyên.
“Đồ ngốc này,trên thế giới có bảy tỉ người, giống nhau là chuyện bình thường, em đừng suy nghĩ linh tinh nữa “.
Mẹ Hạ ngồi trên chiếc ghế sopha trong phòng,suy nghĩ từng chuyện xảy ra
ngày hôm nay.Bà nhớ lại cái đêm bà sinh,lúc đó chỉ thấy bác sĩ kêu đứa
bé không còn,nó cũng không khóc hay gì cả,người thì tím ngắt không sức
sống.Đứa bé được bác sĩ mang đi,bà cũng không biết họ đã chôn cất con bé như thế nào,sau đó mới xảy ra việc trộm đứa nhỏ của Cung gia.
Cô gái đụng bà sáng nay cho bà cảm giác thân thuộc không diễn tả nổi, như
có một lực thôi thúc bà nên tìm ra sự thật mặc dù nó thật buồn cười làm
sao.Đứa bé đã chết,làm sao có chuyện sống sót trở lại cơ chứ.Điện thoại
reo lên,là một số máy lạ,mẹ Hạ do dự cuối cùng cũng ấn phím nghe.Bên đầu dây kia là một sự im lặng đến khó thở,khi bà định cúp máy cuối cùng
cũng có người lên tiếng,là Diệp Mẫn.
“An Nhã,chúng ta gặp nhau chút được không”,Diệp Mẫn giọng mệt mỏi đưa ra đề nghị.
Mẹ Hạ sững sờ trước cuộc gọi không hẹn mà tới này,không biết người phụ nữ
ấy còn muốn làm gì nữa,thời gian qua vẫn chưa đủ hay sao.
“Hoàng phu nhân,tôi nghĩ giữa chúng ta chẳng còn chuyện gì để nói cả,vậy nhé,tôi cúp máy trước “.
Mẹ Hạ nhớ lại khoảng thời gian đó,khi bà và Hoàng Chấn Khang đang đắm chìm trong hạnh phúc thì ngày hôm sau,một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đã
đến tìm bà và nói mình là vợ.Lúc đó bà cảm thấy bầu trời mơ mộng đang
sụp đổ trước mắt mình,bà chính là kẻ thứ ba.Nhưng cái tình yêu mù quáng
không lối thoát ấy,bà vẫn cùng Hoàng Chấn Khang nhập nhằng dây dưa cho
đến ngày biết mình mang thai,cũng lúc bà phải trốn chạy trước sự đuổi
giết của người khác.
“An Nhã,tôi với Chấn Khang đã không còn là vợ chồng nữa rồi, tôi muốn gặp bà nói chuyện một chút thôi”.
Mẹ Hạ yên lặng một lúc rồi cuối cùng cũng lên tiếng. “Được,quán cafe cạnh bệnh viện, tôi cũng phải đi thăm con bé Nguyên”
Diệp Mẫn đã dọn về Diệp gia,bà trông tiều tụy và gầy gộc đi hẳn,chồng thì bỏ mặc,con trai thì hận không muốn thấy mặt,bà chỉ biết ôm mặt khóc cho
những ngày tháng sai lầm dại dột.Bước lên phòng thay quần áo,bà đi ngang qua thư phòng của ba,tính định gõ cửa vào thì bất chợt giật mình khi
nghe thấy cuộc điện thoại không đầu không đuôi đó.
“Chuyện đứa
bé năm đó tôi nhờ cậu mang đi,cậu giải quyết như thế nào rồi, không ai
phát hiện ra điều gì khả nghi chứ”,ông cụ Diệp giọng sắc lạnh.
“Tôi đã làm theo như ý của ông,đứa bé đã được mang đi chôn cất”,bên đầu
dây,khuôn mặt của người bác sĩ lấm tấm mồ hôi,lòng bàn tay ướt đẫm nước
trở trên nhớp nháp.
“Trần Lâm,cậu nên im miệng lưỡi của mình
lại,không được tiết lộ cho bất kì ai,dù sao đứa bé đó là con riêng của
Hoàng Chấn Khang,nó không xứng đáng được tồn tại trên cuộc đời này.Cậu
cũng không còn làm ở bệnh viện đó nữa đúng không “.
“Dạ,tôi đã xin nghỉ sau một thời gian xảy ra sự việc đó “
“Được,cứ như vậy, chức vụ viện trưởng khiến cậu hài lòng rồi chứ,tôi đã nói là sẽ không bạc đãi cậu,vậy đi”.
Diệp Mẫn không thể tin vào những gì mình nghe thấy,con riêng của Hoàng Chấn
Khang,ngoài An Nhã ra,chồng bà không hề có người phụ nữ khác.Hạ Tiểu
Nguyên không phải con của ông ấy,vậy đứa bé ba nhắc đến chính là cái
thai của An Nhã ư.Ba Diệp đã làm gì với đứa trẻ đó,tại sao ông lại dặn
dò người kia không được để lộ thông tin,rốt cuộc ba còn biết những gì
nữa.
Diệp Mẫn đến quán cafe thì đã thấy mẹ Hạ ngồi trong một góc bên cửa sổ nhìn ra ngoài,người phụ nữ không còn trẻ đẹp như bà,nhưng
ánh mắt vẫn toát lên vị khó tả.Ngồi xuống kêu một cốc Capuchino
nóng,Diệp Mẫn khó mở miệng, thật không biết nên nói gì lúc này.
“Hoàng phu nhân,bà muốn nói gì với tôi sao”,mẹ Hạ cuối cùng cũng lên tiếng phá đi không gian ngột ngạt giữa hai người.Đây chính là cái ngồi thẳng thắn lần tiên từ khi họ biết nhau.
“An Nhã,tại sao năm đó bà lại nhờ người làm giả DAN của Hạ Tiểu Nguyên và Hoàng Chấn Khang,bà đã biết con bé không phải con gái của ông ấy,đúng không”
“Bởi vì năm đó tôi vẫn còn ôm mối hận trong lòng,tôi không thể để cho hai đứa yêu nhau,con trai bà luôn làm con gái tôi đau khổ, hà cớ gì tôi lại phải động viên
chuyện tình cảm đó”,mẹ Hạ nhìn chằm chằm xuống cốc nước cam vàng
sọng,đôi tay ngoáy chiếc thìa va vào cốc kêu leng keng.
“Nhưng
bà làm chúng nó xa cách nhau mấy năm trời, bà đã bao giờ nghĩ đến và ân
hận không. Nếu tôi biết con bé không phải con gái của Chấn Khang, tôi sẽ không bao giờ chia rẽ chúng cả,cho dù tôi có hận có căm ghét bà đi
chăng nữa. Bởi vì con trai,tôi đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.Ba mươi năm cùng nhau làm vợ chồng, ông ấy không một lần động vào người vợ danh
chính ngôn thuận là tôi đây,thậm chí còn ngủ riêng phòng.Bà biết không,
căn phòng đó không ai được bước vào,nó chính là không gian riêng của ông ấy,trong đó ngập tràn hình ảnh của hai người lúc còn bên nhau”
Diệp Mẫn nhìn thẳng cái nhìn trần trụi vào mẹ Hạ như muốn bóc trần sự dối
trá không quan tâm ấy,nhưng đều không có kết quả.Mẹ Hạ chỉ sững người
trước những gì mình nghe được,xong lại tiếp tục vào công việc khuấy
nước,bà đã vất bỏ tất cả quá khứ đi để cùng Hạ Vân trở về miền quê yên
bình ấy,thì cũng không muốn nghĩ lại nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT