Bảy giờ tối tại London,Anh quốc

Hạ Tiểu Nguyên mặc trên người một chiếc áo cúp ngực bằng voan màu đen,tôn lên làn da trắng như ngọc bạch,mềm mịn và căng bóng.Mái tóc dài được Hà Tiểu Tịnh bới lên để lộ cái cổ trắng ngần thanh mảnh,từng sợi tóc rũ xuống hai bên má khiến cho cô đẹp đến rung động lòng người. Nhìn mình trong gương, Hạ Tiểu Nguyên hài lòng với hình ảnh hiện tại,cô đã hai mươi năm tuổi rồi sắp tới sẽ bước sang sinh nhật tuổi thứ hai mươi sáu.Ba mẹ Hạ luôn gọi điện thúc dục cô chuyện lấy chồng, thậm chí mẹ Hạ lạnh lùng tuyên bố nếu lần này trở về mà không dẫn bạn trai theo,thì sẽ cấm cửa cô cả đời. Bật cười trước tính tình trẻ con của mẹ,Hạ Tiểu Nguyên lắc đầu khiến Ngọc ngồi đó ngạc nhiên.

“Ê,bà cười cái gì thế hả.Chắc sắp gặp được Lăng Phong nên vui quá chứ gì”

“Không có,mình đang nghĩ đến mẹ mình ở Việt nam ấy. Hôm qua bà gọi điện giáo huấn mình một trànng vì không có bạn trai”,Hạ Tiểu Nguyên nhí nhảnh lè lưỡi

“Chứ không phải còn Lăng Phong đấy à.Mà tôi nói bà hay,người tốt như Lăng Phong không còn nhiều đâu,bà đừng làm khổ tâm người ta nữa “,Hà Tiểu Tịnh nói chen vào

Điện thoại đổ chuông, Lăng Phong gọi điện nói đang đợi cô dưới đại sảnh khách sạn,chỉ kịp chào mấy đồng nghiệp, cô đi thẳng về thang máy,suy nghĩ những lời nói lúc nãy.Tuy cô không vội cho chuyện chồng con,nhưng ba mẹ Hạ đã lớn tuổi rồi, cô tự trách mình cứ sợ hãi mà trốn tránh khiến cho gia đình lo lắng. Cũng đến lúc Hạ Tiểu Nguyên cô nên tìm cho mình một bến đỗ.

Lăng Phong nhìn người con gái trước mắt, tim đập rộn ràng, lúc này chỉ muốn giấu cô vào trong túi áo,để chỉ mình anh được nhìn thấy cái vẻ đẹp quyến rũ chết người này.Khoác chiếc áo vét che đi bờ vai mê người ấy,Lăng Phong cúi người làm độc tác mời làm Hạ Tiểu Nguyên bật cười, anh hôm nay trông cũng đẹp trai không thua kém gì nhưng minh tinh người mẫu quốc tế đâu.

Ngồi trong xe,Lăng Phong chăm chú nhìn phía trước, lúc này anh chẳng biết nói gì trong cái không khí ngột ngạt khó thở này.Tình yêu của anh cứ lớn dần, nhưng Hạ Tiểu Nguyên không chịu đón nhận nó, anh không thể gượng ép hay cưỡng chế cô yêu mình.Anh tự mình lao vào cuộc tình này, anh không hối hận cho những gì mình chọn,chỉ cần cô có thể vui vẻ và hạnh phúc mỗi ngày, cho dù muốn anh moi tim mình ra,anh cũng sẽ làm như thế.

“Phong,hết đợt công tác này,anh cùng em về Việt nam nhé.Mẹ muốn em dẫn bạn trai về”,Hạ Tiểu Nguyên đã suy nghĩ vô cùng lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

“Kít”..Tiếng phanh xe kêu rít lên,để lại một vệt đen dài trên mặt đường, Lăng Phong quay sang nhìn Hạ Tiểu Nguyên, cố tìm một tia nói đùa trong ánh mắt cô.Anh sợ cô chỉ trêu chọc anh,sợ cô thương hại anh nên mới nói ra lời an ủi nhưng đầy tính xát thương ấy.

“Em vừa nói gì vậy Nguyên, anh không nghe lầm chứ “,xoáy sâu vào đôi mắt mê người ấy, Lăng Phong hỏi cô

“Không có,anh không nghe lầm đâu.Phong, em xin lỗi vì thời gian qua đã vô tình làm anh tổn thương,em tự trách bản thân mình nhiều lắm. Nếu anh không để ý đến quá khứ đầy tủi nhục của em,mình thử bắt đầu xem sao”,Hạ Tiểu Nguyên nhìn ra ngoài cửa kính, lên tiếng.

Xoay người cô lại đối diện với mình, Lăng Phong đưa những ngón tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, mê li nhìn đôi môi đỏ thắm còn vương mùi son.

“Nguyên, đừng tự hạ thấp mình như thế. Cảm ơn em đã tin tưởng anh,anh hứa sẽ không làm em phải khóc,phải buồn đâu”

Nghiêng đầu chạm nhẹ vào cánh môi dụ dỗ ấy,Hạ Tiểu Nguyên nhắm mắt đón nhận cái đụng chạm sau năm năm.Lăng Phong hôn cô dịu dàng,từng chút từng chút khám phá khoang miệng Hạ Tiểu Nguyên, chiếc lưỡi đảo qua lại khiến cô mềm nhũn.

Một ánh đèn sáng rọi chiếu vào khung cửa kính, tiếng còi xe inh ỏi vang lên,Lăng Phong buông Hạ Tiểu Nguyên ra,nhìn về phía trước có người đang phá đám.Một chiếc Audi màu đỏ,bên trong là một người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng, bàn tay nắm chặt vô lăng đến nổi gân xanh.Sự tức giận ngày càng lên đến đỉnh điểm khiến cho Hoàng Minh Vũ chỉ muốn phát tiết ra ngoài, cái cảnh anh vừa nhìn thấy làm trái tim tan nát,không thở nổi.

Hai chiếc xe đối đầu nhau giữa ngã tư đèn đỏ,tâm trạng mỗi người một loại cảm xúc,Hạ Tiểu Nguyên nhắm mắt lại rồi mở ra thở hắt,chuyện gì qua cũng đã qua rồi. Bây giờ cô là bạn gái của Lăng Phong, chuyện nhập nhằng dây dưa với Hoàng Minh Vũ,cô không muốn bị lôi vào vòng xoáy này nữa. Anh ta cũng sắp kết hôn,cô cũng nên buông bỏ những kỉ niệm không vui trước đó,giải thoát cho tất cả.

“Mình đi thôi phong,sắp trễ rồi",bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh đan vào nhau,Hạ Tiểu Nguyên mỉm cười an ủi

Lăng Phong hết nhìn cô rồi lại nhìn thẳng, việc gặp phải Hoàng Minh Vũ ở đây anh thật bất ngờ. Giữa hai người đã từng có tình bạn khăng khít, nhưng lại vì một người con gái mà trở nên đối đầu.Anh vốn vẫn biết Hoàng Minh Vũ ôm trong lòng một bóng hình chẳng phải Lại Minh Nguyệt,cho đến khi gặp Hạ Tiểu Nguyên ở AT,anh mới nhận ra,mình chậm một bước không phải vì cô không muốn yêu.Lại Minh Nguyệt là vị hôn thê của Hoàng Minh Vũ, là con dâu từ bé được gia tộc họ Hoàng bao bọc,bề ngoài thánh thiện dễ gần nhưng bên trong kiêu kì độc ác.Lúc gặp được Hạ Tiểu Nguyên anh chỉ nhớ lúc đó cô như một cái xác không hồn.

Hai chiếc xe một trước một sau đi trên con đường cao tốc dẫn ra ngoại thành London,hướng về biệt thự Cung Âu.Nơi đây giống như một chốn bồng lai tiên cảnh,đậm chất nên thơ vậy.Không nằm trong khu dân cư đông đúc, Hạ Tiểu Nguyên cảm giác đây giống như một cái trang trại cũng nên,cứ nhìn xung quanh này là đoán ra được. Dòng sông nước xanh biếc chảy trước khu vườn, bắc qua nó là một cây cầu hình cầu vồng dẫn vào trong đại sảnh.Hai bên là những hàng cây ngô đồng Pháp cao cao đung đưa,ánh đèn thắp sáng mọi ngóc ngách.

Gia tộc Cung Âu là một gia tộc thần bí,khiến cho nhiều người tò mò không thôi,trong đó có cả Hạ Tiểu Nguyên.Bọn họ sống tách biệt với thế giới bên ngoài tấp nập, chọn một nơi yên tĩnh nơi này để sinh sống.Gia tộc Cung Âu nghe nói chỉ có một người thừa kế duy nhất tên Cung Lãm,năm nay hai mươi tám tuổi, lãnh khốc vô tình.

Bước xuống cùng Lăng Phong, cũng là lúc chạm mặt Lại Minh Nguyệt và Hoàng Minh Vũ, Hạ Tiểu Nguyên chỉ nhìn lướt qua rồi quay đi chỗ khác.Thế đấy,ngay cả một cái gật đầu cô cũng chẳng làm được, thì sao có thể cố chấp không buông.Hoàng Minh Vũ trong tim cô bây giờ đứng ở vị trí nào cô cũng không biết nữa.

“Giám đốc Lăng, rất vui khi được gặp anh ở đây”,Lại Minh Nguyệt kéo tay Hoàng Minh Vũ, nở nụ cười xã giao

“Lại tiểu thư,cô cũng vậy.Hôm nay trông cô thật xinh đẹp “,Lăng Phong khách sáo đáp laj

“Ồ,đây là bạn gái mới của anh sao.Trông thật xinh đẹp “,đưa mắt nhìn Hạ Tiểu Nguyên, Lại Minh Nguyệt nhướn mi

Hoàng Minh Vũ trầm ngâm, môi bạc mím chặt suốt từ nãy đến giờ không nói gi cả.Anh nhìn vào cô trước mắt,quyến rũ, bộ ngực đẫy đà,câu hút cái nhìn của bất cứ ai.

“Cảm ơn cô,đây là Hạ Tiểu Nguyên, vị hôn thê của tôi.Cũng đến giờ rồi, chúng tôi xin phép “,Lăng Phong cầm tay cô kéo đi về khu biệt thự

Hoàng Minh Vũ hất thẳng cánh tay đang khoác vào khuỷu tay anh,khuôn mặt tức giận nhưng không nói gì cả.Anh chán ghét cái cảnh giả tạo này lặp đi lặp lại,suốt những năm qua,anh gồng mình lên trong đau đớn.Lại Minh Nguyệt bây giờ ngày càng toan tính, lúc nào cũng mang hôn sự ra thúc đẩy anh,khiến anh vô cùng mệt mỏi.

“Minh Nguyệt, Hạ Tiểu Nguyên đã không còn quan hệ gì với anh nữa rồi, em làm ơn đừng làm khó cô ấy nữa. Đến một cái nhìn thương hại cô ấy cũng không thèm liếc,em nghĩ anh mặt dày mà bám theo sao”

Lại Minh Nguyệt trân trối nhìn Hoàng Minh Vũ, tất cả những gì cô làm đều không bằng cái mỉm cười nhếch mép của Hạ Tiểu Nguyên. Suốt năm năm qua,cô làm tất cả chỉ muốn anh nhìn về phía cô chỉ một lần, nhưng vẫn là thất bại.Hà cớ gì cô phải trả anh lại cho cô ta,anh mới là của riêng mình cô,chỉ cô thôi.

Biệt thự Cung Âu được xây theo phóng cách giản dị,gần gũi, không cầu kì những trang trí đắt tiền, nhìn vào thật ấm áp,ấm cúng đến lạ.Trên bục,MC bước lên chào đón tất cả mọi người bằng một bản piano giao hưởng vui tai,tạo không khí vui nhộn,thoải mái cho tất cả khách khứa. Hôm nay là sinh nhật bảy mươi năm tuổi của ông cụ Cung,khách mời chủ yếu là những người có địa vị trong xã hội, thương trường, thậm chí cả những ông trùm mafia có tiếng.

“Chào mừng tất cả mọi người đã đến chung vui với gia tộc chúng tôi.Tôi là Cung Lãm,kính chúc tất cả có một buổi tối vui vẻ “,Cung Lãm giơ chiếc ly thủy tinh lên,sóng sánh trong đó là một chất lỏng màu đỏ sệt..

Hạ Tiểu Nguyên nhìn thẳng vào chàng trai trên bục,có một cảm giác gì đó quen thuộc đến nỗi càng lúc càng nhiều lên trong cô.Rõ ràng chỉ mới gặp lần đầu, nhưng sao lại gần gũi đến thế,cô có cảm giác anh ta có điểm gì đó rất giống mình, giống lắm..

Lăng Phong đập vai khiến cho Hạ Tiểu Nguyên thoát khỏi những suy nghĩ ngổn ngang ấy,đưa theo ánh mắt của anh,cô nhìn về phía đó.Cung Lãm nhìn họ mỉm cười, đưa tay lên ngỏ ý muốn cụng ly,cô chỉ gật đầu đáp lại.Nói nhỏ vào tai Lăng Phong,Hạ Tiểu Nguyên đi về phía khu nhà C,hướng tới tolet..Càng bước nhanh thì đằng sau càng có bước chân dồn dập theo,cô quay người lại thì nhìn thấy Hoàng Minh Vũ đứng đó nhìn cô khó hiểu. Ánh mắt anh tràn ngập đau thương, ân hận,phẫn uất..xoáy sâu vào người đối diện khiến Hạ Tiểu Nguyên khó chịu.

Một lực kéo mạnh đẩy cô vào căn phòng bên cạnh,khóa trái cửa lại,Hoàng Minh Vũ bóp chặt chiếc cằm thon gọn ấy,ngón tay miết lên bờ môi làm cô đau rát,nhíu mày.

“Tại sao lại hôn cậu ta,em nói đi”

“Giám đốc Hoàng,làm ơn bỏ tay ra khỏi người tôi.Bây giờ tôi với anh đều đã có vị hôn thê,anh làm thế này,không hay cho lắm”

“Cơ thể em,bộ ngực này,chỗ này,em nói đi..Còn chỗ nào anh chưa chạm qua.Anh vẫn còn nhớ rõ từng hơi thở run rẩy, từng tiếng rên rỉ của em,thật mê người “,Hoàng Minh Vũ mươn chớn lên làn da xinh đẹp ấy

Đôi môi ngấu nghiến cái miệng nhỏ nhắn như muốn nghiền nát nó ra,anh căm phẫn phát tiết lên từng tấc da thịt.Ai cho phép cô hôn người con trai khác,ai cho phép cô phớt lờ anh để kết hôn..Hoàng Minh Vũ của năm năm sau đã thay đổi, anh muốn cô,thì sẽ có được.

Hạ Tiểu Nguyên nhắm chặt mắt,lắc đầu tránh khỏi những cái hôn như vũ bão giáng xuống. Cô tủi nhục,cô đau đớn, hình ảnh Lại Minh Nguyệt cho người phá cai thai đó của cô lại dội về.Đẩy mạnh Hoàng Minh Vũ,cô tát anh một cái đau điếng,nước mắt cứ chảy ra ngoài không ngớt.Bọn họ đứng đó nhìn nhau,cái nhìn ân hận,khó hiểu cho tất cả. Đã từng yêu nhau sâu sắc, đã có những lời thề thốt,nhưng là ai đập nát hết tất cả.

Đẩy cửa chạy ra ngoài, Hạ Tiểu Nguyên ôm mặt lao theo hướng dẫn ra khu hoa viên.Lúc này cô chỉ muốn yên tĩnh một mình không muốn nói chuyện hay gặp mặt ai lúc nãy nữa.

Bên cạnh có một bóng đen ngồi xuống, ngẩng mặt lên,hình ảnh đại thiếu gia nhà Cung Âu đập vào mắt khiến cô giật mình. Nhìn lại bản thân có chút nhếch nhác,Hạ Tiểu Nguyên cũng mặc kệ không quan tâm.Anh ta xuất hiện ở đây tức là vừa nãy đã chứng kiến hết tất cả,hà cớ gì cô phải giả tạo để lấy lòng người khác. Cũng chỉ là một vị khách mời trong vô số người, Hạ Tiểu Nguyên chắc chắn rằng một người kiêu ngạo như Cung Lãm sẽ chẳng để cô vào mắt.

Trong bóng tối, tuy rằng cô không dám nhìn nữa nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô. Anh đang quan sát cô, tựa như một thợ săn vô cùng điềm tĩnh chờ đợi con mồi sập bẫy, duy trì trầm mặc, thờ ơ mà lại hết sức giày vò người khác.

Cung Lãm ngồi thoải mái đánh giá người con gái bên cạnh thay đổi thái độ quay ngoắt mà buồn cười. Rõ ràng vừa nãy còn thấy cô ấy ôm mặt khóc nức nở, thế mà bây giờ lại lạnh lùng điềm tĩnh như không có gì xảy ra. Anh đã gặp vô số những thiên kim tiểu thư,nhưng lại không có hứng thú với bọn họ,anh ghét sự diễn kịch mà họ tự cho mình là giỏi. Sống hai mươi tám năm,Cung Lãm anh đã tôi luyện bản thân thành một kẻ máu lạnh,vô tình.,không có lòng thương hại.Anh dửng dưng trước giọt nước mắt của đám phụ nữ phức tạp kia,anh dị ứng với những lời nói khách sáo dối trá. Người đàn bà anh yêu nhất trên thế giới này là mẹ anh,Trình Nhi,và đứa em gái anh chưa từng gặp mặt.

Mẹ Cung từ ngày mất đi con gái trở thành một người khép kín,trầm cảm. Cả ngày bà chỉ ở trong phòng, không đi ra ngoài, không tiếp xúc với bất kỳ ai ngoài con trai Cung Lãm và chồng Cung Dật.Biệt thự Cung Âu có riêng một căn phòng,bên trong đó là rất nhiều búp bê,đồ chơi mọi thứ,nhưng tuyệt nhiên không có một hình ảnh đứa trẻ nào.Không ai trong gia đình nhìn thấy đứa trẻ đó,bởi vì nó đã mất tích sau khi sinh chưa được tròn hai tiếng. Cho dù đã dùng hết các thế lực,gia tộc Cung Âu vẫn không tìm được đứa bé đó,dần dần mọi người đều xác định con bé đã chết.

Cung Lãm nhìn Hạ Tiểu Nguyên,cô gái này cùng lắm chỉ hai mươi tuổi, còn rất trẻ..Nhưng cô ta lại có một ánh mắt giống mẹ Cung đến kì lạ,lúc đầu anh cũng giật mình, hi vọng nhỏ nhoi điều gì được gọi là kì tích đó.Nhưng khi điều tra thì anh nhận ra được một nỗi thất vọng tràn trề,vốn dĩ người con gái này là một cô gái thôn quê, ba mẹ cô ta vẫn còn sống.

“Cô tên gì, cô gái “

“Hạ Tiểu Nguyên”,

“À,giám đốc thiết kế của tập đoàn AT”

“Anh biết tôi sao”

“Một chút “

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi khiến Hạ Tiểu Nguyên không mấy hài lòng, cảm giác tên Cung Lãm này đang thần bí điều gì đó mà cô chẳng đoán được. Đôi lúc anh ta nhìn chằm chằm khiến cô lạnh sống lưng,có lúc lại nhếch mép cười khi cô trả lời câu hỏi.

Không thể chịu đựng nổi cái không khí ngột ngạt bao trùm, Hạ Tiểu Nguyên đứng dậy,khách sáo chào Cung Lãm rồi bước về phía khu biệt thự. Căn biệt thự rộng lớn thênh thang,phòng nọ nối tiếp phòng kia làm cô hoa mắt.Là một người mù đường, cô cứ đi hết chỗ rẽ này đến chỗ rẽ khác,cuối cùng lại bị thu hút bởi một căn phòng ở cuối dãy nhà A.Căn phòng hé cửa,bên trong rất nhiều đồ chơi của trẻ con, nhưng lại không có đứa trẻ nào.Cô nhìn thấy một người phụ nữ ngồi bên cạnh cửa sổ,trên tay cầm chiếc áo màu hồng của trẻ sơ sinh,ánh mắt buồn vô tận nhìn về phía xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play