Trong lòng cảm thấy đau xót, không quan tâm cái khác nữa, Dịch Tân duỗi
một cánh tay dài ra vội vàng ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan,
đừng khóc, là anh sai, anh xin lỗi, có được không?”
Cô vốn dĩ
chỉ vì đau đớn nhất thời lại uất ức không chịu được nên mới rơi nước
mắt, bây giờ anh lại dỗ dành khiến nước mắt càng không kiềm chế được,
trong mắt càng thấy chua xót, cứ thế mà không ngừng rơi nước mắt. Trong
lòng cô lại thấy mất mặt, giận dữ đẩy anh ra: “Không được, em không cần
anh giải thích, anh tránh ra.”
Trong mắt anh ánh lên sự đau
lòng, xoa xoa vệt nước mắt trên mặt cô, thế là cô lại khóc to hơn. Anh
bất đắc dĩ thở dài. Cô ở bên cạnh vừa khóc vừa đẩy anh: “Anh giải thích
chẳng có thành ý gì cả, đều là giả, anh còn đẩy ngã em nữa, còn kéo tóc
em nữa!”
Lúc này cô đang tức giận, không quan tâm đến sự thật là tóc cô bị chính cô đè lên, cứ thể đổ sạch tội lỗi lên đầu anh.
Còn Dịch tân thấy chỗ tóc kia của cô cũng rất tự trách bản thân, hơn nữa
cũng rất đau lòng, lúc này càng không còn lời nào để nói, chỉ biết ôm cô vào trong ngực, ngọt giọng dỗ: “Thực xin lỗi, là anh sai rồi, anh không nên đẩy em ngã lên giường, cũng không nên hung dữ với tóc em. Tóc có
gãy mất một ít nhưng mà Tân Hoành vẫn là xinh nhất.”
Anh đối mặt với nước mắt của cô sẽ trở nên bất lực, lúc này hoàn toàn không biết
nên nói thế nào, chỉ có thể vội vàng hôn lên mặt cô. Nhưng lúc này tâm
trạng của Tân Hoành chỉ cảm thấy bài xích Dịch Tân, chỉ cảm thấy anh nói toàn lời bịa đặt, rõ ràng rơi xuống bao nhiêu như vậy mà anh còn bảo là một ít, cô không muốn mà cứ sấn đến hôn với hít…
Thế là cô càng tức giận hơn, vung tay đẩy mạnh anh ra: “Tránh ra! Ra ngoài! Ra ngoài! Em không muốn nhìn thấy anh!”
Cô vừa đẩy anh vừa lên tiếng đuổi người. Thực ra với một chút sức lực của
cô thì nếu anh không muốn, thì có có đẩy kiểu gì cũng chẳng được, nhưng
mà bây giờ cô đang rơi nước mắt, anh đúng là không biết làm thế nào. Cô
không nỡ để cô đau khổ, cho dù buông cô ra, anh cũng sẽ không vui nhưng
anh vẫn để mặc cho cô đẩy anh đi.
Anh xuống giường, đứng ở bên
giường nhìn cô khóc nức nở vì mấy cọng tóc, trong lòng cũng thấy đau
đớn, đành nhỏ giọng nói: “Em đừng khóc nữa, anh ra ngoài là được mà.”
Nói rồi anh xoay người ra khỏi phòng. Nhưng đến khi anh ra ngoài thật, Tân
Hoành thấy thế lại càng đau lòng hơn, thoáng chốc nước mắt lại rơi lã
chã. Lúc đầu cô khóc vì bị rớt tóc, sau đó khóc một hồi lại ném hết tóc
xuống đấy, không biết là đang khóc cái gì nữa.
Cô rất ít khi tùy hứng như thế, lúc này cảm thấy trong ngực rất khó chịu, người kia cứ
thế để một mình cô ở trong phòng rồi đi ra ngoài, nhất thời cảm thấy bực bội, tiện tay cầm cái gối bên cạnh ném thẳng về phía trước. Đúng lúc
này cửa phòng bị mở ra, Dịch Tân đi vào thấy cái gối bị rơi trên thảm
trải sàn. Trong mắt cảm thấy chua xót, anh chỉ biết than khẽ.
Tân Hoành ngẩng đầu lên, thấy anh quay lại thì nước mắt rơi ít hơn một
chút, sau đó lại cảm thấy không tự nhiên liếc nhìn anh, hỏi: “Không phải đi rồi sao?”
Anh cười nhìn cô, không để ý đến sắc mặt hung dữ
của cô, đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, nửa đùa nửa thật nói: “Tưởng là
anh đi rồi nên mới khóc lớn thế à?”
Cô liếc nhìn anh rồi nghiêng đầu sang chỗ khác. Anh ôm lấy cô, lúc này anh chú ý sức lực, không đến
mức làm cô đau. Anh than: “Anh không đi, anh đi lấy gương cho em.”
Cô nhìn anh, lúc này mới thấy trong tay anh cầm hai cái gương sáng choang, anh thuận thế đưa một mặt gương vào tay cô giơ ra trước mặt: “Đến đây
nhìn xem, tóc vẫn còn ở đây này, anh có lừa em đâu.”
Anh nói
rồi, giơ cái gương còn lại ra sau đầu cô, để cô có thể nhìn thấy phần
gáy của mình qua cái gương trước mặt. Mặt Tân Hoành vẫn còn vương nước
mắt, nửa tin nửa ngờ nhìn vào trong gương. Tóc vẫn đen bóng như cũ, chỉ
hơi rối một chút, nhưng chất tóc vẫn rất đẹp, Dịch Tân nhẹ nhàng vuốt
tóc cô cho gọn lại.
Cuối cùng nước mắt cũng ngừng lại. Dịch Tân
thấy thế mới nhận lại tấm gương trong tay cô, để sang một bên, nhìn cô
nói khẽ: “Được rồi, không sợ nữa nhé?”
Cô liếc anh một cái. Anh cười ôm cô vào lòng, dỗ dành: “Cho dù Tân Hoành không có tóc thì anh vẫn thích.”
Cô oán trách: “Anh mới không có tóc.”
Anh thấy cô lúc này đã không còn buồn nữa thì trong lòng cũng cảm thấy thả
lỏng, cười với cô: “Được, chỉ cần em thích thì anh không cần tóc cũng
được.”
Cô nghe xong thì ngẩn ra, lại thoáng suy nghĩ đến hình ảnh anh không có tóc, ngay sau đó tức giận đáp: “Em không thích.”
Anh cười, hôn nhẹ lên mặt cô: “Được, vậy thì cần tóc hay không cần, tất cả đều nghe lời em.”
Lúc này sắc mặt cô mới trở nên hòa hoãn. Anh bỗng nhiên thành thật hỏi cô: “Tân Hoành, tha thứ cho anh nhé!”
Cô nhìn anh. Anh tiếp tục: “Vừa nãy không phải anh muốn hung dữ với em,
anh chỉ không muốn anh trốn tránh anh. Em đẩy anh ra nên anh sốt ruột,
chỉ muốn bắt em lại, không ngờ… Tự em lại đè rớt tóc.”
Cô nghe
anh nói, lúc đầu còn thấy trong lòng mềm ra, nghe đến câu cuối thì…:
“Cho nên, ý của anh là đây là lỗi của em à?” Cô hơi híp mắt lại, nguy
hiểm nhìn anh.
Anh chỉ thản nhiên nhìn cô, đáp: “Không, là lỗi
của anh. Anh là chồng em, anh là người đàn ông phải có trách nhiệm với
em, em bị thương, cho dù là vì sao thì đều là do anh, tại anh không bảo
vệ được em.”
Cô nghe thế thì mềm lòng nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng: “Ừm, nói nghe rất êm tai.”
Anh chỉ cười dịu dàng, kéo cô dựa vào ngực anh. Cô ngẩn ra, cô nghe rõ
những nhịp tim đập trầm ổn bên tai, thoáng chốc cả người đã mềm nhũn, để mặc cho anh ôm. Anh nói chuyện với cô bằng giọng ấm áp: “Với cả, tha
thứ cho anh nhé, anh thật sự chưa nghĩ xong.”
Người cô cứng lại.
“Tân Hoành, chờ anh nghĩ xong sẽ nói cho em biết đáp án, được không? Chuyện
này… Vốn dĩ là anh hoàn toàn không cân nhắc, nhưng sau này anh đã dao
động. Chỉ là dao động nhưng lại không xử lý triệt để, cho nên để anh suy xét kỹ lại một lần. Em ngoan ngoãn chờ anh, có được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT