“Nguyên nhân chính?” Anh nhíu mày nhìn cô: “Em thực sự muốn bàn với anh về nguyên nhân chính à?”
Cô nhìn anh, cô cảm thấy cho dù tính thế nào thì cô cũng không phải lo
lắng nhiều như anh. Anh yêu thương vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Nguyên
nhân chính chỉ có một, anh không muốn em không để ý đến anh. Giữa anh và em, yêu thương nhau là được rồi, hoàn toàn không cần lãng phí thời
gian.”
Cô nghe xong lời anh thì đơ người, lại không nhịn được mà tức giận: “Nếu đã thế sao anh còn làm như vậy? Nếu anh không làm thế
thì em sẽ không để ý đến anh à?”
“Nói cho cùng, vẫn là tại anh.” Cô hừ hừ trách.
Anh thành thật nhìn cô, đôi mắt sáng ngời lúc này hơi trầm xuống: “Được,
trách anh. Nhưng mà trách cũng trách rồi, bây giờ không tức giận nữa
nhé?”
Cô mở to mắt nhìn anh: “A…, anh nói không giận thì là không giận, anh không biết rằng anh nên bày tỏ một chút sao?”
“Vậy em muốn bày tỏ thế nào?” Anh cười nhìn cô: “Em biết đấy, em muốn anh thế nào cũng được.”
Cô đang định nói thì anh đã nhanh nhẹn chen vào: “Trừ việc anh còn chưa nghĩ xong chuyện kia.”
Anh ở đây tuyên bố dỗ dành cô, nói cô muốn thế nào cũng được, sau đó lại
lập tức phủ nhận, nói trừ cái kia ra… Cô tức giận lườm anh: “Em cũng
chưa nghĩ ra, cho nên đêm nay, anh xem xem cứ tiếp tục đứng đây hoặc là
vào phòng làm việc mà ngủ.”
Nói xong cô muốn tránh khỏi anh. Anh lập tức khẩn trương nhốt chặt cô, giam cầm cô trong ngực mình, không để cho cô đi. Cô tránh trái tránh phải vài lần cũng không trốn được, cô bị anh chiếm hết tiện nghi, trong lòng tức giận nên đánh mấy cái lên ngực
anh, thấp giọng mắng: “Buông ra!”
Anh thấy cô như thế, cuối cùng sắc mặt cũng trầm xuống, không những không buông mà mà còn tăng thêm
sức lực ôm cả người cô nhấc bổng lên ôm trọn vào lòng. Cô giật mình hô
lên, nhưng anh đã ôm cô vào phòng ngủ, giơ chân đá một cái cửa đã bị
đóng lại.
Cô nhìn đường cong dưới cằm anh căng ra, trong lòng
càng cảm thấy bất bình. Rõ ràng là anh sai, bây giờ lại vẫn ngang ngạnh
như vậy. Trong lòng tức giận, cô cảm thấy không vừa ý nên càng vùng vẫy
mạnh mẽ hơn: “Buông ra!”
Anh cúi đầu liếc cô một cái, sau đó cười lạnh buông tay ra.
“A!”
Cả người Tân Hoành ngã xuống, rơi thẳng xuống giường. Tuy giường lớn rất
mềm mại, không quá đau nhưng bị người kia ném xuống cũng khiến cô tức
nghẹn đến tận ngực. Cô tức giận lườm anh.
Anh cười lạnh lùng: “Là chính em bảo anh buông ra đấy.”
Tân Hoành nghe thế thì cơn tức giận lại bùng lên, chỉ thẳng tay ra cửa phòng, cứng rắn nói: “Ra ngoài!”
Dịch Tân cười khẩy, liếc về phía cửa phòng nhưng không hề nhúc nhích, sau đó tay anh giơ lên chậm rãi cởi cúc áo. Tân Hoành giật mình, thấy sắc mặt
anh không có ý tốt, còn rất thản nhiên cởi quần áo thì trong lòng thót
lên. Cũng không quan tâm đến cơn giận mà tự mình trượt qua một bên
giường, chuẩn bị chạy trốn: “Anh không ra thì em ra!”
Cô miễn cưỡng để lại một câu rồi lẩn nhanh về phía cửa. Dịch Tân lại bước nhanh tới, ngăn cô lại: “Không được đi!”
Tân Hoành bị anh bức bách dồn ép như vậy thì không suy nghĩ nhiều gạt cánh
tay đang ngăn cản của anh ra, định bỏ đi, không ngờ cánh tay ấy lại
không buông cô ra. Dịch Tân trở tay một cái đã bắt được tay cô, tiện đà
ôm cả người cô vào lòng. Dịch Tân nhếch môi, ôm cô ném lại lên giường.
Vốn dĩ thân thể anh đã linh hoạt mạnh mẽ, bây giờ lại đang không vui nên
động tác cũng chẳng mấy dịu dàng. Tân Hoành vốn đã yếu đuối làm sao mà
chịu được sự đối đãi này của anh? Lúc này bị anh ném một cái nữa thì cả
người đều thấy đau.
Cô đã đau lại nhìn thấy gương mặt căng thẳng của anh, nhất thời trong lòng cảm thấy vừ tức giận vừa uất ức. Cô cắn
răng chống khuỷu tay xuống giường, định ngồi dậy lần nữa. Ai ngờ, vừa
rồi làm loạn với người đàn ông này một hồi đã làm tuột tóc cô ra, lúc
này cánh tay đúng lúc đè lên chỗ tóc, cô định đứng dậy nhanh quá nên
không để ý. Trên đầu truyền đến một trận đau nhói, Tân Hoành không nhịn
được mà thấp giọng kêu: “A!”
Ngay sau đó ngã lại trên giường,
hít sâu mấy hơi mới giảm bớt đau đớn. Dịch Tân vốn dĩ còn đang cười mỉa
nhìn cô vùng vẫy, lúc này thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại vì đau đớn
thì sắc mặt anh thay đổi, cuống quít cúi xuống xem cô thế nào: “Làm sao
thế?”
“Đau…” Tân Hoành cảm thấy tóc cô như rớt ra rồi! Dịch tân
không biết là cô bị kẹt tóc, chỉ thấy cô kêu đau, trong lòng cảm thấy
khẩn trương, lập tức nhẹ giọng hỏi: “Bị thương ở đâu rồi à?”
“Đầu…” Tân Hoành nhắm mắt hít vào. Dịch Tân nghe thế lại vội vàng nâng đầu cô
lên định xem xét, Tân Hoành lại nhanh hơn vươn tay gạt anh ra: “Đừng
động vào em!”
Dịch Tân thấy cô như thế thì trong lòng vừa ảo não vừa hối hận. Có điều người này đúng là đánh chết không chừa, một đằng
hối hận nhưng một đằng vẫn mạnh mẽ đẩy cô xuống, còn mạnh bạo kéo tay cô ra, nâng đầu cô lên xem.
Cô bị anh động đến chỗ đau, càng thêm
không tình nguyện để anh động vào, thừa dịp anh đang chăm chú nhìn đầu
cô, cô đẩy người một cái, xoay người tránh xa khỏi anh. Anh thấy thế trở mình định bắt cô lại, đột nhiên lại thấy trên tay mình chỉ còn một lọn
tóc.
Tân Hoành cũng nhìn thấy, lập tức thấy giật mình, hơn nữa
trên giường cũng có, tuy không hiếm khi có tóc rơi trên giường nhưng
cũng chẳng nhiều như thế. Cái gáy lại thấy đau, nhìn thấy tóc bị gãy,
trong lòng Tân Hoành vốn đã ủy khuất, mũi đau xót, nước mắt cứ thế rơi
xuống từng giọt từng giọt.
Dịch Tân nhìn thấy chỗ tóc ấy, cuối cùng cũng ý thức được là do vừa rồi Tân Hoành định đứng dậy đã đè lên tóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT