Không đợi nàng nói xong Bạch Chân dùng lực ôm chặt nàng vào trong ngực.
“Nàng(Bạch Thiển) đã có Mặc Uyên thượng thần và các sư huynh của nàng(Bạch Thiển)
quan tâm.” Nhưng nàng(Huyền Nữ) chỉ có ta, một màn vừa rồi vẫn làm hắn
cảm thấy sợ hãi.
Hóa ra Mặc Uyên thượng thần đi sau hắn một bước, hiện tại đang đấu pháp với Dao Quang thượng thần.
Bạch Chân ôm nàng lắc mình một cái đã ở cách đó hơn mười dặm. Điệp Phong vẫn luôn đuổi theo phía sau Mặc Uyên bất giác định đuổi theo nhưng khi thấy đệ tử của Dao Quang thượng thần đang giống như hổ rình mồi ở bên cạnh
thì lại trở về ứng phó. Hắn xem nhẹ chút không vui trong lòng lại có
chút nghi hoặc, Cuối cùng Mân Kỳ và Thanh Khâu có quan hệ gì? Vì sao
Bạch Chân thượng thần lại khẩn trương đến như vậy?
Không hiểu sao sau khi ngửi mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt trên người Bạch Chân thì Huyền Nữ lại cảm thấy vô cùng yên ổn.
Bị hắn ôm trong ngực như vậy, nghe được tiếng tim đập không hề có quy luật của hắn, mặt nàng dần đỏ lên, nàng không phải là một tiểu hồ ly không
hiểu chuyện gì nàng giống như, giống như với tứ ca……
Nghĩ đến đây khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng thêm đỏ bừng.
Bạch Chân chợt dừng lại đánh giá xung quanh một chút thì thấy đã cách Côn Luân khư một khoảng rất xa.
Hắn nhẹ nhàng buông nàng xuống tuy hắn vẫn luyến tiếc sự mềm mại của nàng,
hắn không muốn dọa nàng chuyện hôm nay đã có chút mất khống chế rồi.
Nhưng chuyện hôm nay làm cho hắn xác định một chuyện nàng rất quan trọng với hắn, hắn không thể mất đi nàng.
Huyền Nữ cố ý cúi đầu cố ý
không để hắn nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của nàng, không muốn cho hắn
nhìn thấy tâm tư ‘xấu xa’ của nàng, nàng ấp úng nói.
“Đa tạ tứ ca, nếu hôm nay không có tứ ca có lẽ Huyền Nữ đã bị thương rất nặng rồi.”
Bạch Chân thu lại nụ cười trên miệng nhìn nằng bằng hai mắt sáng ngời.
“Không cần khách khí với ta như vậy.”
Hắn dừng lại một chút rồi lại nói tiếp.
“Ta không thích.”
Oanh, Huyền Nữ cảm thấy khuôn mặt mình sắp bị thiêu cháy, tứ ca có ý gì? Là như nàng nghĩ sao?
Bạch Chân giống như xem thấu được ý nghĩ của nàng, thấy tiểu hồ ly của hắn
cúi gằm mặt xuống thiếu điều chui xuống đất nữa thôi hắn buồn cười xoa
đầu nàng.
“Bây giờ không hiểu cũng không sao miễn sau này muội
hiểu là được. Khó khăn lắm mới được ra ngoài, muội có muốn đi đâu chơi
không?”
Huyền Nữ cảm thấy ấm áp trong lòng nhanh chóng thoát khỏi cảm giác ngượng ngùng kia. Nàng ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn hắn, đây
là lần đầu tiên nàng nghiêm túc đánh giá hắn như vậy, nàng không hiểu
sao? Không, nàng không hề hồn nhiên như trong tưởng tượng của hắn.
Tứ ca, chàng rất tốt, nhưng Huyền Nữ sao có thể xứng với chàng……
Nàng cúi đầu che dấu sự chua sót trong lòng, nàng hơi chật vật mà lui lại.
“Tứ ca, muội muốn về xem Bạch Thiển.”
Bạch Chân không rõ vì sao đột nhiên cảm súc của nàng thành ra như vậy, hắn hơi trầm ngâm.
“Được, nhưng mà về sau đừng có xúc động như vậy nữa, nếu muội bị thương sẽ có người đau lòng.”
Huyền Nữ cúi đầu không trả lời để không ai có thể nhìn thấy tâm trạng của nàng lúc này.
Đến khi trở về Côn Luân khư nàng cũng không mở miệng nói một lời, nàng sợ
bản thân nàng sẽ luyến tiếc, sợ bản thân nói ra điều gì không thể vãn
hồi.
Sau khi tiễn Bạch Chân, Huyền Nữ đến thẳng chỗ Tư Âm.
Huyền Nữ ngồi ở trên mép giường nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy của Bạch
Thiển trong lòng lại dâng lên một tia áy náy. Năm tháng dài đằng đẵng
giống như đã làm giảm đi cái không cam lòng và cả sự cảnh giác của nàng.
Nếu hôm nay nàng nhớ lại sớm một chút thì Bạch Thiển sẽ không phải chịu
tội. Lại ngồi một lát, Huyền Nữ đứng dậy nhẹ nhàng lấy khăn ướt lau mồ
hôi trên trán Bạch Thiển.
Thanh Khâu tiểu đế cơ Bạch Phượng Cửu
ra đời, Thiển Thiển và Cửu sư huynh sẽ bị người của Dực giới mang đi mà
hắn cũng sắp xuất hiện. Nàng nhớ tới chuyện này thì đầu lại lớn hơn một
chút. Muốn Bạch Thiển không về Thanh Khâu nữa cũng không được, có lẽ
phải tàm một con đường khác thôi.
Sau khi hạ quyết tâm Huyền Nữ ra khỏi phòng Bạch Thiển thì đụng phải một ‘bức tường’ cứng rắn.
Huyền Nữ xoa thái dương, ngẩng đầu.
“Đại sư huynh?”
Điệp Phong cúi đầu nhìn thập bát sư đệ, hắn cảm thấy mình thực sự bị điên
rồi rõ ràng hắn muốn tìm sư phụ không hiểu sao lại bước tới đây.
“Thập bát sư đệ, vừa rồi đệ có bị thương không?”
Huyền Nữ giật mình sửng sốt khóe miệng cong lên một độ cong mê người.
“Cảm ơn Đại sư huynh, Mân Kỳ không có việc gì.”
Điệp Phong nhìn thấy nụ cười của nàng hai vành tai không khống chế được lại
đẻ bừng lên, hắn hắng giọng che dấu sự xấu hổ của mình. Ánh mắt vô tình
nhìn về phía hông nàng làm hắn nhớ đến cảnh Bạch Chân thượng thần lo
lắng ôm eo nàng, không biết tại sao tâm tình hắn lại trùng xuống.
“Thập bát sư đệ, đệ và Bạch Chân thượng thần có quan hệ gì vậy?” Vì sao ngài
ấy lại lo lắng cho đệ như vậy? Nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn đã cảm
thấy hối hận, hắn đang làm gì vậy? Chất vấn thập bát sư đệ sao?
Huyền Nữ thật ra cũng không để ý chuyện đó, nàng chỉ cảm thấy hơi xấu hổ vì
không biết trả lời thế nào mới tốt? Nàng uyển chuyển nói sang chuyện
khác.
“Đại sư huynh, vừa rồi các huynh đưa thập thất sư huynh về có bị Dao Quang thượng thần gây khó dễ không?”
Tự biết nói lỡ, Điệp Phong cũng theo nàng.
“Cũng không quá khó xử, sư phụ đã hẹn Dao Quang thượng thần quyết đấu, nếu
Dao Quang thượng thần thua ngài ấy phải dọn ra khỏi Côn Luân khư.”
Không hiểu sao trong lòng hắn cảm thấy vô cùng mất mát.
Huyền Nữ làm bộ nói thêm vài câu sau đó vội vàng cáo từ. Nàng cảm thấy dạo
này đại sư huynh có gì đó quái quái, bỗng nhiên lại quan tâm nàng một
cách thái quá làm cho nàng có chút không được tự nhiên.
Sau khi
Huyền Nữ về phòng nàng nhanh chóng ngồi khoanh chân lại tĩnh tọa, lần
này giao thủ với Dao Quang thượng thần làm cho nàng bị đả kích không
nhỏ, nàng vẫn có chút tự đại. Lại luôn tự cho rằng bản thân tu luyện
công pháp cao siêu nên có chút lười biếng nhiều năm như vậy mà tu vi vẫn dừng ở mức thượng tiên, tuy rằng có thể thắng những thượng tiên khác
nhưng mà đến trận đại chiến sau này thì sao?
Huyền Nữ nhắm mắt
lại ngưng thần tĩnh khí tinh tế cảm thụ linh khí lưu động trong cơ thể.
Tâm pháp của nàng vẫn luôn ở trung giai chính là ở tầng bốn đỉnh phong,
không biết vì sao lại chậm chạp không thể đột phá. Hôm nay khi đánh nhau với Dao Quang thượng thần nàng cảm thấy bình cảnh có phần buông lỏng
nên đêm nay nàng quyết tâm đột phá tầng thứ năm.
Nàng bày một
trận pháp phòng ngự trước cửa để cảnh báo mọi người, sau đó lại lấy một
viên linh đan trong không gian ra nuốt xuống, có được hay không phải xem lần này rồi. Mấy năm nay lên Côn Luân khư nàng vẫn luôn chơi đùa với
Bạch Thiển và Tử Lan, nhưng nàng vẫn nghiên cứu những sách luyện khí
luyện dược do sư phụ Lang Gia để lại, viên tiểu linh đan trong không
gian này là một trong số ít thành phẩm thành công của nàng.
Tiểu
linh đan vào miệng là tan, theo thực quản xuống bụng, một cỗ linh khí
chậm rãi phát tán trong ổ bụng linh khí trong cơ thể nghênh đón một lần
dao động mới.
Linh khí mạnh mẽ đâm tới kinh mạch và xương cốt nàng, từng cơn đau đớn truyền đến khiến nàng cắn chặt răng lại.
Ba ngày qua đi thân thể Bạch Thiển đã sớm hồi phục, trận tỷ thí giữa Mặc
Uyên thượng thần và Dao Quang thượng thần đã kết thúc từ lâu, kết quả rõ ràng. Nhưng cũng ba ngày mọi người đều không thấy Huyền Nữ đâu, ngày
thứ nhất cửu sư huynh thấy Tư Âm tỉnh lại định đến báo cho nàng thì thấy nàng bày một trận pháp phòng ngự trước cửa biết chắc nàng đã ngộ ra gì
đó liền quay người rời đi.
Ngày thứ hai, dao động linh khí phát
ra từ trong phòng của Huyền Nữ làm kinh động đến đại sư huynh Điệp Phong nhưng cũng không ai dám tự ý xâm nhập vào thời điểm này.
Ngày
thứ ba, trong phòng Huyền Nữ không có động tĩnh nhưng nàng cũng không mở cửa! Các sư huynh đều tập trung đứng trước cửa phòn nàng lo lắng.
Cuối cùng, Bạch Thiển không nhịn được nói: “Đại sư huynh, không bằng đệ đi nói với sư phụ được không?”
Điệp Phong trầm ngâm một lát rồi gật đầu. Hắn cũng rất lo lắng, hắn cũng
muốn biết nàng có sảy chuyện gì hay không? Có phải vẫn bình yên vô sự
hay không?
Bạch Thiển lắc mình một cái chạy đến đại điện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT