Chạy thật lâu, Mạc Vãn Khê vẫn không nghe thấy Thủy Chiếu Hàn nói chuyện, sợ hắn xảy ra chuyện, bèn nhỏ giọng kêu: “Thủy công tử?”

Không nghe thấy trả lời, Mạc Vãn Khê còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, bỗng cảm thấy nơi vai nặng xuống, cổ cảm nhận được hơi thở nóng rực.

“Thủy công tử! Thủy công tử!” Cho dù Mạc Vãn Khê gọi Thủy Chiếu Hàn thế nào cũng không nghe thấy trả lời, chỉ có hơi thở nóng rực phả vào cổ, Mạc Vãn Khê hơi luống cuống. Một hồi bối rối, Mạc Vãn Khê tự ép mình bình tĩnh, Thủy Chiếu Hàn vì nàng mà bị thương hôn mê, nàng phải chăm sóc hắn thật tốt. Thủy Chiếu Hàn hôn mê không còn tri giác, Mạc Vãn Khê sợ hắn rớt xuống ngựa, bèn lấy quần áo mà hai người thay ra ở trong túi để cột nàng và Thủy Chiếu Hàn lại với nhau.

Ngựa vẫn đi về phía trước, Mạc Vãn Khê tránh cho kẻ ám sát lại đuổi tới, chỉ đành gặp ngã rẽ là rẽ ngay, bây giờ cũng không biết hai người họ đi tới đâu rồi. Trăng treo trên đầu ngọn cây, xung quanh hơi sáng một chút, nhưng ở xa xa vẫn đen như mực. Mạc Vãn Khê không nhìn thấy, chỉ đành để ngựa tự đi. Trong lòng Mạc Vãn Khê sốt ruột, hi vọng nhanh chóng tìm được nơi có người, như vậy mới có thể xử lí vết thương cho Thủy Chiếu Hàn.

Mạc Vãn Khê căng thẳng thần kinh, cảm giác thật lâu sau, cuối cùng trong tầm mắt cũng xuất hiện một hình dáng mơ hồ, có vẻ là một thôn xóm, chuyện này làm cho Mạc Vãn Khê cực kì vui vẻ. Vội vàng vỗ lên thân ngựa, đi về phía thôn xóm kia.

Tới gian nhà thứ nhất ở đầu thôn, đi tới cửa, Mạc Vãn Khê đi về trước rồi khom người, nhờ ánh trăng mới nhìn rõ hình dạng của gian nhà. Cửa sổ đã bị tàn phá, dính đầy tro bụi, rõ ràng là không có người ở. Mạc Vãn Khê hơi thất vọng, chuẩn bị đi vào trong thôn. Vừa đứng dậy, nàng nghĩ tới tình trạng hiện tại của hai người, nửa đây, trên người đầy máu, còn mang theo binh khí, người khác nhìn thấy sẽ không nghĩ là người tốt. Nếu người trong thôn có ý xấu với họ, hai người họ một nữ một người bị thương hôn mê bất tỉnh, tuyệt đối không có sức phản kháng. Vì sự an toàn của cả hai, Mạc Vãn Khê từ bỏ suy nghĩ bây giờ đi vào thôn nhờ thôn dân, quyết định ở lại nơi này một đêm, ngày mai lại vào thôn.

Muốn xuống ngựa, Mạc Vãn Khê tất nhiên không thể mang theo Thủy Chiếu Hàn, không biết làm sao đành phải cố gắng lay tỉnh Thủy Chiếu Hàn. Thủy Chiếu Hàn bị thương mất máu quá nhiều, lại sốt cao không giảm. Lúc hắn tỉnh lại, đầu óc mơ màng, đến lúc phát hiện bản thân bị cột với Mạc Vãn Khê, trên gương mặt vốn đỏ bừng lại càng đỏ hơn. Mạc Vãn Khê giải thích cho Thủy Chiếu Hàn hiểu, trong lúc mơ màng, Thủy Chiếu Hàn chỉ nghe hiểu việc Mạc Vãn Khê muốn xuống ngựa, thôi thúc phần nội lực không còn nhiều để đưa hai người xuống ngựa. Mạc Vãn Khê vừa đạp chân xuống đất, chân đang hơi mềm nhũn, sau lưng Thủy Chiếu Hàn bổ nhào vào người nàng, hai người cùng nhau lăn trên mặt đất.

Chạm vào vết thương trên người, Mạc Vãn Khê hít sâu, từ từ nhắm hai mắt chờ cơn đau đi qua, một hồi lâu mới bớt đau. Tay nhọc nhằn cởi quần áo, Thủy Chiếu Hàn lập tức lăn qua một bên. Mạc Vãn Khê mượn cơ hội đứng dậy, rồi nâng Thủy Chiếu Hàn lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào trong nhà. Đi vào cửa là một mảnh sân nho nhỏ, cỏ dại mọc um tùm, đi vào trong nữa mới là nơi người ở. Ba gian nhà, đi từ ngoài vào là gian giữa, là phòng khách tiếp khách ăn cơm. Hai bên trái phải có khung cửa nhưng lại không có cửa, chắc chỉ treo rèm, nhưng vì không có ai ở, thế nên không có rèm treo. Mạc Vãn Khê dễ dàng nhận ra gian bên trái là nơi nghỉ ngơi, bèn vội vàng đỡ Thủy Chiếu Hàn đi vào. Tuy rằng gian phòng cũ nát thật, nhưng may mắn là những món đồ dùng trong nhà cơ bản đều có, tuy rằng chúng đều dính đầy tro bụi. Không màng tới chuyện bẩn hay không, Mạc Vãn Khê đặt Thủy Chiếu Hàn lên giường, sau đó mới vịn tường nghỉ ngơi một chút. Lồng ngực nàng không ngừng phập phồng, hiển nhiên là việc đỡ Thủy Chiếu Hàn làm cho nàng rất mệt. Thủy Chiếu Hàn không mập, nhưng cũng là một nam nhân, thế nên rất nặng. Lần này chỉ dùng sức một chút, thế mà vết thương trên cánh tay lại nứt ra nữa rồi, rõ ràng có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp.

Nghỉ ngơi một hồi lâu, Mạc Vãn Khê mới đứng dậy tiếp tục bận bịu. Thủy Chiếu Hàn hôn mê bất tỉnh, nàng vẫn không thể nghỉ ngơi. Dắt ngựa vào trong sân, buộc kĩ, sau đó lấy hỏa chiết tử (*) từ trong túi đồ ra, thắp lên ngọn đèn vất vả mới tìm được. Sau đó nàng múc nước cho chính mình và xử lí vết thương cho Thủy Chiếu Hàn, cũng may ban ngày đi tới y quán mua khá nhiều dược liệu. Đến lúc băng bó vết thương cho Thủy Chiếu Hàn xong, mặt trăng đã sắp lặn xuống. Mạc Vãn Khê ngáp một cái, cả người mỏi mệt, nhưng nàng vẫn kiên cường không ngủ. Thủy Chiếu Hàn còn chưa hết sốt, nàng phải trông coi.

(*) Hỏa chiết tử (火折子) là dụng cụ thắp lửa người xưa mang bên mình, chỉ cần mở nắp ra, thổi nhẹ là có lửa.

Thủy Chiếu Hàn là một người giang hồ, bị thương như cơm bữa, năng lực khôi phục tất nhiên rất mạnh. Lại có Mạc Vãn Khê đắp thuốc và giúp hắn băng bó vết thương, trời vừa sáng hắn đã tỉnh lại. Người giang hồ vốn cảnh giác, nên lúc tỉnh lại hắn đã nhận ra tiếng hít thở bên người. Cơ thể hơi căng thẳng, đợi đến lúc nhìn thấy Mạc Vãn Khê ghé vào bên giường, cả người cũng được thả lỏng.

Nhìn Mạc Vãn Khê, Thủy Chiếu Hàn nhìn đến sững sờ. Nữ tử này kiên cường hơn hắn tưởng, dù là bị đuổi giết hay là bị thương, hay là bị cô lập không ai giúp đỡ, nàng vẫn cắn răng kiên trì, không giống như những tiểu thư khuê các, chỉ biết nỉ non trong vô vọng. Ánh mắt liếc nhìn búi tóc hơi lộn xộn của nàng, hắn nhíu mày, dưới mắt hơi thâm, cùng với màu đỏ thoáng hiện bên ngoài xiêm y, cuối cùng dừng ở đôi bàn tay ôm lấy bả vai nàng, trên ngón tay ngọc ngà đầy vết thương. Ánh mắt Thủy Chiếu Hàn trở nên thâm trầm, lặng yên không một tiếng động đứng dậy, lấy áo khoác trên người đắp cho nữ tử.

Sáng sớm, tiếng ồn ào khi người trong thôn thức dậy bắt đầu một ngày lao động mới thấp thoáng truyền đến tai Mạc Vãn Khê, Mạc Vãn Khê giật mình tỉnh lại. Vội vàng nhìn lên trên giường, Thủy Chiếu Hàn đã tỉnh lại, đang ngồi thiền trong tư thế ngũ tâm triều thiên(*). Cảm nhận được động tác đứng dậy của Mạc Vãn Khê, hắn mở mắt ra, tầm mắt hai người quấn quýt lấy nhau.

(*): năm tâm hướng [lên] trời

Mạc Vãn Khê hơi xấu hổ, cụp mắt hỏi: “Thủy công tử cảm thấy thế nào rồi?”

Thủy Chiếu Hàn nhìn chằm chằm Mạc Vãn Khê một hồi, rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngồi xuống, chỉ nói một câu, “Không sao.”

Mạc Vãn Khê nghe được câu trả lời, bèn vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng. Thủy Chiếu Hàn đã tỉnh, nàng đi giải quyết chuyện hai người tạm thời ở đây. Muốn ở lại trong thôn, trước hết phải chào hỏi trước.

Cuối cùng, hai người dùng thân phận cặp vợ chồng son nửa đường gặp phải trộm cướp để ở lại thôn. Đối với này thân phận, Thủy Chiếu Hàn không nói gì thêm, thầm chấp nhận cách làm của Mạc Vãn Khê. Bởi vì gian nhà mà hai người ở tạm là vô chủ, nên họ cũng không chuyển đi nữa, mà ở lại đây.

Tiền bạc trên người Mạc Vãn Khê còn lại không nhiều, phải cân nhắc đến cuộc sống về sau nên cũng không thuê người nấu cơm giặt đồ, nàng mua nguyên liệu nấu ăn từ người trong thôn rồi tự nấu. Tuy nàng cũng bị thương, nhưng so với vết thương của Thủy Chiếu Hàn thì không tính là gì, chuyện quản lý cuộc sống của hai người tất nhiên phải do nàng rồi. Mười ngón tay của Mạc đại tiểu thư còn chưa dính nước mùa xuân, bữa cơm đầu do chính tay nàng nấu, ngay cả nàng cũng khó nuốt nổi, thế mà Thủy Chiếu Hàn lại mặt không đổi sắc ăn cơm. Tuy Mạc Vãn Khê rất cảm động, nhưng nàng không đồng ý ngược đãi ân nhân cứu mạng của mình. Thế nên nàng đặc biệt đi tìm vị tiểu nương tử có tài nấu nướng giỏi ở trong thôn xin chỉ bảo. Lại thêm chuyện có cơ hội luyện tập không ngừng, từ từ tài nấu nướng của nàng cũng khá hơn, không nói đến món ngón tuyệt đỉnh, nhưng nàng nấu mấy món ăn gia đình cũng không tệ.

Thủy Chiếu Hàn bị thương không nhẹ, quần áo mới mua trên người cũng rách bươm. Một ngày, bên ngoài mưa rơi tí tách, cuối cùng Mạc Vãn Khê cũng rảnh rỗi. Gần đây, nếu nàng không vội vàng dọn dẹp gian nhà cũ nát, thì chính là vội vàng học nấu cơm, nên vẫn luôn bận rộn. Ngày mưa khó có, nàng bèn dời ghế tới bên cửa sổ, khâu lại bộ trang phục màu xanh lam đó. Là một tiểu thư khuê các, chuyện nữ công của Mạc Vãn Khê tất nhiên rất tốt, thuộc dạng dùng được.

Thủy Chiếu Hàn vẫn ngồi theo kiểu ngũ tâm triều thiên. Hắn bị thương, Mạc Vãn Khê không cho hắn lộn xộn, không có việc gì thì ngồi rèn luyện nội lực, một thời gian qua đúng là có tiến bộ. Vừa vận chuyển nội lực một vòng xong, Thủy Chiếu Hàn mở mắt, đập vào mắt là nữ tử ngồi bên cửa sổ rất nghiêm túc may vá quần áo. Không đẹp đẽ như lần gặp đầu tiên, nay mặc một bộ y phục rộng rãi làm từ vải thô, búi tóc đơn giản, tay cầm kim tuyến và quần áo. Nàng không tinh tế như trước, ngược lại giống như một phụ nhân ở thôn quê, bỗng nhiên có cảm giác gia đình.

Mạc Vãn Khê khâu quần áo xong, lấy tay xoa phần không thoải mái sau gáy vì cúi đầu lâu, lúc này mới nhìn tới Thủy Chiếu Hàn ngồi trên giường.

“Đói bụng không? Ta đi nấu cơm. Huynh xem xem bộ y phục này có vừa người không.”

Hai người giả làm vợ chồng, trong lời nói thân quen không ít, quan hệ giữa hai người cũng kéo lại gần hơn. Thủy Chiếu Hàn nhận quần áo, xuống giường mặc thử. Tay nghề của Mạc Vãn Khê không tệ, y phục được may rất vừa người. Nơi bị rách, nàng dùng phần vải đã thêu đắp lên, thoạt nhìn không giống miếng vá, mà lại giống như hoa văn cố ý thêu lên, thấy rõ ràng nàng rất dụng tâm. Thủy Chiếu Hàn nhớ tới mấy buổi tối đã rất khuya nhưng đèn đuốc vẫn chưa tắt. Tuy bên ngoài hai người giả làm vợ chồng, nhưng trên thực tế thì nam chưa cưới nữ chưa gả, tất nhiên không thể ngủ chung giường. Mạc Vãn Khê bèn đặt phản trong phòng, Thủy Chiếu Hàn cảm thấy không tốt nhưng cũng không ép Mạc Vãn Khê được, chỉ đành tùy nàng.

Thủy Chiếu Hàn vẫn đang ngẩn người, còn Mạc Vãn Khê đã chuẩn bị xong bữa tối. Thủy Chiếu Hàn nhấc chân ra khỏi phòng, qua lâu vậy rồi, cuối cùng Mạc Vãn Khê cũng cho hắn xuống giường, nhưng cũng không cho hắn làm gì nhiều.

Bữa tối rất đơn giản, đậu đũa, củ cải, rau dại, thêm món chính, là bữa cơm tối bình thường của nhà nông. Trời còn hơi sáng đã ăn xong cơm chiều, lại thu dọn bát đũa, bọn họ thật sự giống như người nhà nông chân chính vậy.

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã gần thu. Người ở thôn Tiểu Kiều vội vàng thu hoạch vụ thu, đôi vợ chồng son ở tạm cũng phải đi rồi.

Mạc Vãn Khê gói ghém một túi đồ, bên trong là vài bộ quần áo, cùng với một ít lương khô. Thủy Chiếu Hàn cầm kiếm, dắt ngựa đứng chờ ngoài cửa, gương mặt tuấn tú làm cho các cô nương và tiểu nương tử nhìn đến đỏ mặt. Các nàng biết trượng phu của Mạc gia tiểu nương tử đang dưỡng thương, nhưng lại không biết vị tướng công này tuấn tú như thế.

Mạc Vãn Khê nhìn mảnh sân nhỏ được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, khép cánh cửa gỗ hơi cũ kĩ lại, mãi cho đến lúc không nhìn thấy một cảnh sắc nào trong sân nữa. Hai người nói tạm biệt với thôn trưởng, Mạc Vãn Khê ngồi trên lưng ngựa, Thủy Chiếu Hàn nắm dây cương, chậm rãi rời khỏi thôn xóm giản dị này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play