Thủy Chiếu Hàn cho rằng như vậy là xong rồi, dẫn theo Mạc Vãn Khê rời khỏi Lạc Huyện. Vừa đi được mấy bước, bỗng có cảm giác ống tay áo của bản thân bị người túm lấy. Quay đầu lại thì thấy nữ tử đang nhìn một hiệu may ở bên cạnh.

Thủy Chiếu Hàn nhìn thoáng qua bộ y phục không vừa vặn trên người Mạc Vãn Khê, đồng ý nói: “Đúng là nên mua một bộ quần áo vừa người, chúng ta đi vào xem đi.”

Trên mặt Mạc Vãn Khê mang theo một lớp ánh nắng đỏ rực nhàn nhạt. Từ sau khi mẫu thân rời đi, đây là lần đầu tiên nàng làm ra động tác giống như làm nũng với người khác. Nhưng mà nàng thật sự không chịu nổi bộ quần áo trên người nữa, không phải là không vừa người, mà là trung y bị thủng một lỗ, lại dính đầy vết máu, mặc trên người thật sự rất khó chịu.

Hai người đi vào hiệu may, diện tích của cửa hiệu không lớn, vải vóc bên trong cũng không tốt lắm. Nếu là lúc trước thì đây là nơi mà Mạc Vãn Khê sẽ không bao giờ bước vào. Bây giờ thì khác rồi, nàng không có điều kiện bắt bẻ.

“Ông chủ, đưa cho ta xem loại vải tốt nhất trong cửa hiệu của ông.” Mạc Vãn Khê vừa vào cửa liền muốn loại vải tốt nhất trong cửa hiệu. Chọn đồ ngay tại cửa hiệu, nàng đã rất tủi thân rồi, nên nàng sẽ không bạc đãi chính mình trên chất liệu vải.

Vốn thì cách ăn mặc của hai người cũng không giống là người có tiền, nhưng nhìn vào khí phách bất phàm, ông chủ không nói gì, đưa loại vải tốt nhất trong tiệm ra.

Mạc Vãn Khê sờ lên, cũng miễn cưỡng vừa lòng, “Loại này đi, có quần áo may sẵn rồi không?”

Ông chủ thấy Mạc Vãn Khê nhanh chóng như thế, trong lòng cũng vui vẻ hơn, lập tức nói, “Có, có. Chờ một chút.” Ông chủ đi lấy quần áo. Mạc Vãn Khê di chuyển xung quanh cửa tiệm, nhìn xem những thứ khác, xem xong thì bĩu môi, tràn đầy ghét bỏ nhưng cũng không nói gì. Cả cửa hiệu cũng chỉ có loại vải nàng nhìn trúng và một bộ y phục màu lam là không tệ. Nói đến loại vải dành cho nam nhân, Mạc Vãn Khê chớp mắt nhìn Thủy Chiếu Hàn, trong lòng có một chủ ý.

Ông chủ cầm quần áo ra, Mạc Vãn Khê đi vào phòng thử quần áo. Thủy Chiếu Hàn hỏi ông chủ giá cả, ông chủ nói một cái giá hơi khoa trương. Thủy Chiếu Hàn có chút giật mình, không từ chối, đưa tay vào ngực chuẩn bị đưa tiền. Tay vừa đưa vào trong ngực bỗng cứng lại, hắn nhớ hình bản bản thân vừa mua đồ ăn cho đứa bé ăn xin nên đã tiêu hết tiền rồi.

“Ông chủ, có thể thương lượng một chút không? Ta cầm thanh kiếm này, một hồi sẽ đưa tiền đến chuộc.” Thủy Chiếu Hàn đặt thanh kiếm lên trên quầy.

Ông chủ hơi khó xử, ai biết thanh kiếm này có đáng tiền hay không, hắn có thật sự đến chuộc không. Nhưng nếu không nhận, sợ vị nam tử là nhân sĩ giang hồ này sẽ gây phiền toái cho bản thân.

Hiệu quả cách âm của phòng thử đồ không tốt lắm, thế nên dù Thủy Chiếu Hàn đã nhỏ giọng, Mạc Vãn Khê vẫn nghe rõ ràng lời nói của Thủy Chiếu Hàn, cảm giác trong lòng đúng là khó có thể hình dung. Điều chỉnh lại sắc mặt, Mạc Vãn Khê mới mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.

Thủy Chiếu Hàn nghe tiếng mở cửa, thu kiếm lại, đưa mắt ý bảo ông chủ câm miệng.

“Vãn Khê cảm thấy này bộ y phục này cũng được, Thủy công tử cảm thấy thế nào?”

Thủy Chiếu Hàn quay đầu nhìn Mạc Vãn Khê, có chút kinh diễm. Hắn biết dáng vẻ của Mạc Vãn Khê rất được, không ngờ chỉ thay đổi y phục đã khiến cho người ta có cảm giác khác hoàn toàn. Khả năng lúc hắn cứu nàng, nữ tử này quá chật vật. Nhưng mà khí chất thế gia vọng tộc chân chính này làm cho người khác không thể bỏ qua.

“Thủy công tử?”

Thủy Chiếu Hàn lấy lại tinh thần, hơi xấu hổ sờ mũi. Mạc Vãn Khê nhìn ra Thủy Chiếu Hàn thất thần, cũng không đòi hỏi Thủy Chiếu Hàn trả lời mình. Lấy bộ y phục kia đưa cho Thủy Chiếu Hàn.

“Đây là?”

“Đi thử xem, Vãn Khê cảm thấy màu lam rất thích hợp với Thủy công tử.”

Thủy Chiếu Hàn cũng ngượng ngùng từ chối Mạc Vãn Khê. Tuy rằng tiền tài trên người hắn khả năng cũng không mua nổi một bộ y phục, chứ nói chi là hai bộ, những cái này đều có thể giải quyết . Cho dù là một người giang hồ, hắn vẫn thích nữ tử cương nghị một điểm, nhưng cũng không thể gây cản trở với sự nhận thức của hắn, tư tưởng nam chủ ngoại nữ chủ nội (*).

(*): Nam chủ ngoại nữ chủ nội ý chỉ người chồng làm việc bên ngoài, nuôi dưỡng gia đình, còn người phụ nữ sẽ đảm nhiệm công việc quản gia, phụng dưỡng cha mẹ chồng, giáo dục con cái.

Đợi đến Thủy Chiếu Hàn vào phòng thử đồ, Mạc Vãn Khê lấy ra tiền thừa lúc mua thuốc của mình để mua hai bộ quần áo.

Thủy Chiếu Hàn đi ra với một thân trang phục màu lam. Thủy Chiếu Hàn sửa y phục, hơi không được tự nhiên.

“Rất đẹp mắt.” Mạc Vãn Khê cũng vừa lòng cười cong cả mắt. Người vốn đã anh tuấn lại càng đẹp mắt. So với bộ y phục màu xám kia, bộ này nhiều thêm vài phần tinh thần phấn chấn mà người trẻ tuổi nên có.

Nhận lấy y phục cũ mà ông chủ đưa, Mạc Vãn Khê nhấc chân đi ra ngoài tiệm, “Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi nhanh đi.”

“Đợi chút, ông chủ, bao nhiêu tiền? Ta để kiếm lại đây trước nhé?”

“Công tử, vị tiểu thư kia đã trả tiền rồi.” Ông chủ cười tủm tỉm, hôm nay hoàn thành một vụ làm ăn lớn nên tâm trạng rất tốt.

“Thủy công tử đi mau lên.” Mạc Vãn Khê đứng trên đường ở bên ngoài cửa tiệm thúc giục. Thủy Chiếu Hàn đành phải cầm lấy kiếm đuổi theo.

Mạc Vãn Khê ngồi trên ngựa, cúi đầu nhìn Thủy Chiếu Hàn. Hai người đã ra Lạc Huyện, xuất phát về phía Phong Thành. Sau khi Thủy Chiếu Hàn đi ra khỏi hiệu may, cứ nhìn về phía trước chứ không nói chuyện, trên mặt đầy vẻ không ngờ, hiển nhiên rất tức giận chuyện Mạc Vãn Khê tự chủ trương trả tiền. Hắn cảm thấy uy nghiêm của bản thân bị khiêu chiến, thân là nam tử vậy mà lại để nử tử mua quần áo cho.

Mạc Vãn Khê do dự rất lâu, vẫn hơi chần chừ mở lời, định bụng nói xin lỗi. Thật ra nàng không hiểu lắm về chủ nghĩa đại nam tử, nhưng nàng có thể tôn trọng bọn họ, “Thủy công tử, ta…”

Mạc Vãn Khê còn chưa nói ra miệng, sắc mặt Thủy Chiếu Hàn đã thay đổi, “Không ổn rồi, bị bao vây!”

Thủy Chiếu Hàn vừa dứt lời, bốn phía có không ít hắc y nhân phá bỏ ngụy trang, bay lên. Vẻ mặt của Thủy Chiếu Hàn trở nên ác liệt mà trước nay chưa từng có. Hai ngày trước hắn thể thoải mái cứu Mạc Vãn Khê, chỉ là vì những người đó không coi trọng Mạc Vãn Khê, chỉ điều động kẻ ám sát cấp thấp. Bây giờ, đã thất bại một lần, chắc chắn sẽ khiến cho cấp trên của kẻ ám sát coi trọng. Đám người ám sát lần này dù là thời gian hay địa điểm đều chọn lựa rất tốt. Hai người ra khỏi Lạc Huyện, đi đến bây giờ vừa khéo là lúc mặt trời xuống núi, trời cũng sắp tối, rất ảnh hưởng đến tầm mắt người nhìn. Hơn nữa Lạc Huyện cách Phong Thành cũng không xa, hai người đã đi được một nửa lộ trình, đúng là nơi trước không thấy thôn sau không thấy tiệm, người ở rất thưa thớt, hiếm có người đi ngang qua. Lúc này đến đây chỉ sợ đều là kẻ ám sát cấp cao, khó trách bản thân không thể phát hiện trước. Ngược lại cũng không phải nói Thủy Chiếu Hàn yếu hơn bọn họ bao nhiêu, chỉ là công phu ẩn nấp của bọn họ rất tốt. Nếu bình thường, Thủy Chiếu Hàn sẽ không sợ bọn họ, dù là vài kẻ giỏi nhất đến, cũng chưa chắc chiếm tiện nghi hắn được. Nhưng bây giờ thì khác, hắn còn bảo vệ Mạc Vãn Khê, không thể không cẩn thận được.

Lần trước Thủy Chiếu Hàn đột nhiên xuất hiện làm cho nhiệm vụ của kẻ ám sát thất bại. Tất cả mọi người khi đó đều chết dưới kiếm của Thủy Chiếu Hàn, ngoại trừ kẻ dẫn đầu. Vì thế nên tổ chức ám sát thu được tin tức, lại phái người đến. Địa vị trong tổ chức của Chuẩn – người dẫn đầu lần này không thấp, cũng biết không ít về người trong giang hồ. Lúc nhìn thấy Thủy Chiếu Hàn thì rất kinh ngạc, âm thầm kêu khổ, sao lại chọc tới vị sát thần này chứ. Xem ra nhiệm vụ lần này nhiệm vụ khó mà làm tốt rồi.

Quy củ trong tổ chức ám sát rất chặt chẽ, không đánh mà chạy thì sẽ bị phạt nặng. Thế nên dù cho đối thủ có mạnh mẽ đi nữa thì cũng phải cố gắng kiên trì. Huống chi bên cạnh cao thủ còn có một vị tiểu thư gây cản trở, xem ra nhiệm vụ lần này cũng không phải là không có khả năng hoàn thành. Ánh mắt Chuẩn dần dần kiên định, vung tay lên, mọi người bày trận vây lại

“Xoát!” Bảo kiếm trong tay Thủy Chiếu Hàn lập tức ra khỏi vỏ, trong lúc hàn quang lóe lên, mấy tên ám sát che nơi bị thương tháo chạy, một hồi đánh nhau cứ vậy mà bắt đầu. Chuẩn cũng không đi lên bao vây, hắn biết nhiệm vụ chủ yếu lần này là vị tiểu thư thế gia vọng tộc kia, chứ trọng điểm không ở trên người Thủy Chiếu Hàn.

Vì thế hắn lặng lẽ vòng ra phía sau mà Thủy Chiếu Hàn che chở.

Đúng lúc Thủy Chiếu Hàn và nhóm người ám sát đánh nhau đến khó hòa, Chuẩn đột nhiên xông lên, lao thẳng tới phía Mạc Vãn Khê. Từ lúc kẻ ám sát xuất hiện, Mạc Vãn Khê luôn yên tĩnh ngồi trên ngựa. Cho dù xung quanh là máu thịt bay tứ tung, máu chảy thành sông, nàng cũng không lên tiếng. Nàng đã gây cản trở rồi, không thể gây thêm phiền hà cho Thủy Chiếu Hàn nữa. Cũng may mà ngựa của Thủy Chiếu Hàn không phải là vật phàm, nên dù thấy binh đao cũng không hoảng sợ, vẫn cứ vững vàng đứng tại chỗ. Lúc Chuẩn nhào tới, nàng cũng phát hiện, cảm giác rõ ràng thấy rất rõ nhưng lại không thể nào né tránh đúng là tệ hết biết. May mắn Thủy Chiếu Hàn luôn luôn phân tâm chú ý Mạc Vãn Khê, thấy Chuẩn đánh lén, một cước đá văng ra kẻ ám sát trước mặt, phi thân bay tới, nâng kiếm chặn lại công kích của Chuẩn. Chuẩn vụng trộm tập kích nhưng không đạt được tác dụng như dự tính, nhưng cũng đánh gãy tiết tấu của Thủy Chiếu Hàn. Khi Chuẩn không ngừng tiến công, Thủy Chiếu Hàn vừa phải ngăn cản nhóm người ám sát, vừa phải đề phòng Chuẩn, dần dần trở nên giật gấu vá vai.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, trời đã tối đen. Chuẩn lại thêm một kích không trúng, bị ép lui về. Sau khi Thủy Chiếu Hàn chặn lại Chuẩn, vì nội lực không tốt lắm nên bị mấy tên ám sát liều chết cuốn lấy, trong nhất thời không thể phân thân. Cơ hội tốt, ánh mắt Chuẩn sáng lên, nhờ đêm đen che giấu, lặng lẽ tới gần ngựa.

“Ah!” Vì đêm tối, Mạc Vãn Khê mất đi thị giác, cảm giác nhạy bén hơn nhiều. Nhận thấy có người tới gần ngựa, vội vàng cúi người xuống, tránh thoát lợi kiếm đoạt mệnh vung lên từ phía sau. Tuy rằng bả vai bị trầy da, nhưng vẫn tránh thoát một kích trí mạng. Thủy Chiếu Hàn nghe được tiếng nàng, không để ý nguy hiểm, nhanh chóng trở về giúp đỡ. Thoáng chốc trên người lại thêm nhiều vết thương. Chuẩn lại thất bại, sắc mặt rất nghiêm trọng. Vết thương trên người hắn không nhẹ, mấy tên ám sát đi cùng cũng không còn mấy, cơ hồ đều là vết thương chồng chất, nếu thêm một hồi có lẽ sẽ bị diệt toàn quân. Tên sát thần Thủy Chiếu Hàn này đúng là không thể khinh thường.

Trong đêm tối, ở nơi mà Chuẩn không thấy được, bàn tay cầm kiếm của Thủy Chiếu Hàn hơi run. Đôi mày đẹp đẽ của Thủy Chiếu Hàn nhíu chặt, nội lực trong người hắn không còn nhiều, bị thương mất máu cũng có chút nghiêm trọng, sợ là không chống đỡ được bao lâu.

Qua một hồi lâu, hai phương giằng co tại chỗ, chưa có động tác tiếp theo. Chuẩn giãy giụa rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định buông tha. Thất bại nhiệm vụ này thì chỉ nhận trừng phạt mà thôi, vẫn là một lựa chọn tốt so với việc mất mạng ở nơi này.

“Rút!” Ra lệnh một tiếng, mấy tên ám sát còn sót lại rút lui không chút do dự. Không ai tình nguyện đi chịu chết trong tình huống biết rõ không địch lại mà còn không biết tự lượng sức sức mình xông lên.

Đợi đến lúc không còn thấy bóng dáng của nhóm người ám sát, Thủy Chiếu Hàn mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không dám thả lỏng, vận chuyển nội lực ít ỏi trong đan điền, xoay người lên ngựa, ngồi vào sau Mạc Vãn Khê. Trong tình cảnh này, bất chấp việc nam nữ khác biệt, nhanh chóng rời khỏi mới là đúng đắn.

“Thủy công tử, ngươi không sao chứ?” Mạc Vãn Khê cảm giác được hơi thở và mùi máu tươi nồng nặc của người phía sau, hơi sốt ruột.

“Đừng để ý đến ta, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi.” Nói xong, đá nhẹ ngựa một cước, ngựa bắt đầu chạy. Ngựa chạy trong đêm tối, Mạc Vãn Khê không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở dần dần nóng rực của Thủy Chiếu Hàn ở phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play