Do số lượng hạng mục ít nên cuộc thi điền kinh thành phố chỉ diễn ra trong một ngày, hiện tại đang trao giải và bế mạc, tiếng loa lớn giá rẻ phát ra âm thanh chói tai kèm theo tiếng hoan hô ầm ĩ của học sinh tới cổ vũ.

Mười bốn trung ra trận lần này gần như là nổi bật nhất, ôm được nhiều giải nhất các hạng mục và tổng điểm cũng cao nhất.

Chủ nhiệm Lâm tươi cười dẫn đoàn lên nhận cúp, chân Vưu Lăng bị thương nên ngồi một mình ở bên dưới, tóc mái trên trán lâu chưa cắt nên dài che hết mắt, thoạt nhìn có vẻ cô đơn và sa sút.

Cậu nhìn về phía sân khấu mới dựng để làm lễ trao giải, bỗng nhiên cảm thấy chân mình bị thương thật đúng lúc, nếu không thì bây giờ người đang đứng trên đó ngây ngốc cười lĩnh thưởng và phát biểu chắc chắn là mình rồi.

Nhưng mà bộ dạng này trong mắt những người không có ý tốt thì lại mang ý nghĩa khác.

Nhìn thấy chân Vưu Lăng bị thương, mất đi cơ hội thi đấu, bộ dạng nản lòng thoái chí, Lưu Hạng Cường cảm thấy sảng khoái cả người. Hắn trộm rải đinh mũ vì muốn cướp đi cơ hội trở nên nổi bật của Vưu Lăng. Theo kế hoạch của hắn, tên cản đường Vưu Lăng này quãng đời còn lại chỉ có thể thất bại rời khỏi Ninh Thành chứ không phải tham gia vào các cuộc thi rồi trở nên nổi bật.

“Chậc chậc chậc, bộ dáng này của mày nhìn thật giống một con chó bị vứt bỏ.” Lưu Hạng Cường đứng trước mặt Vưu Lăng trào phúng nói, mắt lại nhìn lên khán đài, sợ đám người mười bốn trung kia quay lại mà không biết.

Đầu Vưu Lăng hiện đầy dấu chấm hỏi, nhìn kiểu gì ra bị vứt bỏ hay vậy?

“Có ý gì? Mỗi ngày cứ giống chó điên bám theo cắn tôi.” Vưu Lăng gạt tóc mái sang một bên, lấy di động âm thầm mở chức năng ghi âm.

Lúc cậu được dìu đi đã nhìn thấy hình bóng của Lưu Hạng Cường, vì thế ngay lập tức đã hiểu kẻ rải đinh mũ là ai, hóa ra là người quen, đã hại người còn muốn lưu lại lại chứng cứ, chạy tới trước mặt nạn nhân khoe khoang.

“Không phải tao giống chó điên bám theo cắn mày mà là mày không thân biết phận.” Lưu Hạng Cường nhìn Vưu Lăng như đang nhìn một tên lêu lổng vô công rồi nghề, tiếp tục nói: “Nếu mày ngoan ngoãn cụp đuôi làm người thì tao sẽ không so đo, ai ngờ sau khi chuyển trường mày lại muốn quay về nói ra chân tướng lúc đó.”

“Trước kia ở tam trung tao có thể chỉnh mày thì bây giờ vẫn có thể tiếp tục chỉnh mày, đinh mũ chỉ là bắt đầu, nếu mày lại để tao nghe được bất cứ một chút tin đồn nhảm nhí nào của mày và Lưu Hạng Thanh thì tao có thể khiến mày thân bại danh liệt, khiến mày ngay cả ở mười bốn trung cũng không thể ngóc đầu lên được.”

Không biết có phải vì muốn tăng sức mạnh của lời đe dọa hay không mà Lưu Hạng Cường nói hết ra những việc đã làm hồi còn ở tam trung như mướn người vứt cặp sách của Vưu Lăng, chặn đánh, bịa chuyện trên mạng.

Lưu Hạng Thanh đang tiếp xúc với tiểu thư nhà họ Lâm, chuyện này liên quan đến việc hợp tác làm ăn lớn nên không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào ở thời điểm mấu chốt này, mà Vưu Lăng chính là cái đinh trong lòng hắn, uy hiếp cũng được đe dọa cũng được, hắn muốn xử lý sạch sẽ hết.

Nội tâm Vưu Lăng không hề dao động nghe hắn kể lại chuyện bắt nạt mình, lúc Lưu Hạng Cường dừng lại mới hỏi: “Lưu Hạng Cường, người rải đinh mũ lên đường đua là cậu?”

“Đúng vậy, để dạy cho mày một bài học.”

“OK, đã rõ.” Vưu Lăng ấn nút dừng lại, gửi file ghi âm cho chủ nhiệm Lâm.

Sợ hãi và xin tha không xảy ra như trong dự đoán, Lưu Hạng Cường cau mày bất mãn nói: “Mày không có gì muốn nói sao?”

“Muốn nói…” Vưu Lăng vuốt cằm, trầm tư vài giây, nhìn thông báo đã gửi thành công, nghiêm túc nói với Lưu Hạng Cường: “Cậu hẳn là có xem phim truyền hình? Chắc cậu hiểu rõ đạo lý kẻ ác chết vì nói nhiều?”

Lưu Hạng Cường không rõ câu kia có ý gì nhưng hắn biết chẳng phải lời gì hay, vừa định mở miệng mắng thì Vưu Lăng lại nói tiếp.

“Nhìn cậu như vậy là biết cậu không hiểu đạo lý kia rồi, để tôi đổi cách nói khác: đọc nhiều sách, nâng chỉ số thông minh trước rồi hẵng đi cắn người. Nếu không, với tư cách là một người bị chó cắn tôi cảm thấy rất xấu hổ, không đáp trả thì phiền lỗ tai, cắn lại thì mất hết mặt mũi, thật sự rất khó đóng tròn vai.” Ngữ khí Vưu Lăng mười phần thành khẩn, biểu cảm nghiêm túc mang theo một tia phiền não, hoàn toàn không có một chút ý tứ mắng người nào.

Lưu Hạng Cường sửng sốt vài giây, sau đó nhận ra mình đang bị mắng mới thẹn quá hóa giận, giơ tay lên muốn đánh người.

Mắt Vưu Lăng không thèm chớp, hờ hững đợi một chưởng kia đập lên người, di động trên tay mở sang chức năng quay phim, lặng lẽ quay đối tượng trước mặt, nhưng mà tay Lưu Hạng Cường chưa kịp rơi xuống đã bị Phù Thế Kỳ bắt được giữa không trung.

“Đau! Buông tay ra!” Sắc mặt Lưu Hạng Cường vặn vẹo vì đau, hắn có cảm giác cổ tay mình sắp bị bóp nát nhưng lại không dám phun ra lời hung ác như nói với Vưu Lăng, người trước mặt này nhìn còn tàn nhẫn hơn hắn nhiều.

Cuối cùng thực sự nhịn không được nữa mới nhỏ giọng uy hiếp: “Nếu mày không buông tay tao ra thì nhà họ Lưu tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày!”

“Lưu gia?” Phù Thế Kỳ không biết Lưu gia này rốt cuộc là nhà nào, dù sao cũng khẳng định không phải là gia tộc trong giới thượng lưu ở Ninh Thành, nhìn Vưu Lăng gật gật đầu tỏ ý biết là nhà nào mới ném tay Lưu Hạng Cường ra.

Tay Phù Thế Kỳ dùng lực rất lớn, tuy đã cố gắng khắc chế cảm xúc muốn đánh người nhưng nghĩ lại vừa rồi nhìn thấy tên này muốn làm tổn thương Vưu Lăng là bực, lúc ném tay ra dùng thêm một ít sức, trực tiếp ném luôn người lăn ra đất.

Lưu Hạng Cường thấy uy hiếp của mình có tác dụng, hùng hổ ngồi dậy, lời nào khó nghe đều cố phun hết ra, chọc Phù Thế Kỳ tức giận muốn xông lên đập cho mấy phát nhưng lại bị Vưu Lăng giữ lại.

Cảm nhận được độ ấm thuộc về Vưu Lăng ở trên tay, Phù Thế Kỳ lập tức bĩnh tĩnh lại, dư quang nhìn thấy chủ nhiệm Lâm và hai người đàn ông trung niên lạ mặt đang đi tới.

“Mọi chuyện chính là như vậy, chứng cứ cũng đã gửi hai người, tôi hi vọng mọi người sẽ xử lý tốt.” Chủ nhiệm Lâm đứng trước mặt Vưu Lăng, tiếp tục nói: “Hai đứa nhỏ đều đang ở đây, các anh muốn hỏi gì có thể hỏi luôn.”

Chủ nhiệm Lâm lạnh mặt nói, ông vốn dĩ là một giáo viên chủ nhiệm có một khuôn mặt rất nghiêm khắc, lúc này nhìn có vẻ càng không dễ chọc.

Sắc mặt của hai người đàn ông trung niên kia cũng không dễ nhìn, một người trong ban tổ chức, là người phụ trách hoạt động lần này, một người là giáo viên dẫn đoàn của tam trung, chủ nhiệm Lâm kéo cả hai người sang đây chứng tỏ việc này tuyệt đối không thể giải quyết qua loa.

“Việc này nhất định phải xử lý nghiêm túc, nhưng đứa trẻ này dù sao cũng là học sinh tam trung, chúng tôi không thể trực tiếp thông báo phê bình, hay là cứ để giáo viên tam trung xử lý đi, sau đó báo lại kết quả.” Người phụ trách suy nghĩ chốc lát rồi nói, ông ta rất bất mãn với việc hoạt động mình chịu trách nhiệm xảy ra chuyện không hay nhưng cũng không thể trực tiếp xử phạt.

“Đứa trẻ này còn nhỏ…” Giáo viên dẫn đoàn của tam trung lau mồ hôi trên mặt, cẩn cẩn thận thận nói, thực sự ông ta muốn giải quyết riêng nhưng lại có lãnh đạo ở đây, chỉ có thể cố gắng áp sự việc xuống. Gia đình Lưu Hạng Cường đã quyên cho trường học không ít tiền, nếu bị xử phạt vào thời điểm này nói không chừng sẽ trở mặt.

“Còn nhỏ?” Chủ nhiệm Lâm cười lạnh, trước mặt mọi người bật file ghi âm lên, “Hai người nghe xong rồi nói chuyện với tôi tiếp, nghe xem anh bạn nhỏ mười tám tuổi của ông đã làm những chuyện gì.”

Mỗi một giây âm thanh phát ra mặt Lưu Hạng Cường lại trắng thêm một chút, hắn muốn nhào đến đoạt lấy điện thoại nhưng lại bị chủ nhiệm Lâm trừng mắt nhìn nên không dám động đậy. Những chuyện hắn đã làm, những câu nói độc ác bị phát ra hết, cuối cùng còn thừa nhận mình chính là người rải đinh mũ.

Tiêu rồi! Lưu Hạng Cường ngồi bệt ra đất, cầu xin sự giúp đỡ từ phía giáo viên trường mình nhưng đối phương không hề đáp lại hắn.

Cả người Phù Thế Kỳ cứng nhắc, tưởng tượng ra những hình ảnh đó mà tức giận không chịu được, người hắn luôn nâng niu trong lòng lại bị người khác bắt nạt, chuyển trường rồi vẫn bị đuổi theo cắn.

Hắn muốn xông lên đè Lưu Hạng Cường ra đập cho một trận nhưng tay vẫn bị Vưu Lăng gắt gao nắm lấy, chỉ có thể cắn môi dưới áp hết phẫn nộ xuống.

Người phụ trách nghe xong sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, vừa rồi ông ta có nhận được file ghi âm nhưng không mở ra nghe ngay, cho rằng chỉ là trẻ con đùa giỡn nhau, không nghĩ trong đó còn có cả một câu chuyện bắt nạt học đường.

“Quay lại xử lý, gửi kết quả cho tôi.” Người phụ trách lạnh mặt nói, cũng không thèm liếc giáo viên dẫn đoàn của tam trung một cái.

Lời này đã thể hiện rõ thái độ của ông, chuyện xử phạt Lưu Hạng Cường muốn tránh cũng không thể.

Giáo viên dẫn đoàn của tam trung hai mắt tối sầm, không dám nhìn về phía Lưu Hạng Cường đang cầu xin trợ giúp, cắn răng gật đầu đáp ứng.

“Em không thể bị xử phạt, em còn muốn vào đại học…” Đầu óc Lưu Hạng Cường rối tung, chỉ biết lặp đi lặp lại mấy câu mơ hồ, thành tích của hắn không tốt, cha hắn đã mua cho hắn một suất nhập học vào tam trung nhưng yêu cầu kèm theo chính là không được bị phạt.

“Những lời này hẳn là cậu nên nói với bạn học bị cậu bắt nạt.” Người phụ trách nghiêm túc nói với Lưu Hạng Cường, vốn muốn an ủi Vưu Lăng đáng thương một chút những cúi đầu nhìn thấy hai đứa nhỏ đang nắm chặt tay nhau lại cảm thấy mình thật dư thừa, vì thế quay đầu gọi chủ nhiệm Lâm, giáo viên tam trung và Lưu Hạng Cường, muốn đổi chỗ khác tiếp tục xử lý sự việc.

Chủ nhiệm Lâm nhìn theo ánh mắt của người phụ trách, vừa vặn nhìn thấy Vưu Lăng và Phù Thế Kỳ đang nắm tay nhau, giả bộ cúi xuống khụ hai tiếng, nhỏ giọng nói với Vưu Lăng: “Thầy biết em khó chịu muốn an ủi nhưng lần sau nói chuyện yêu đương tốt nhất nên để ý một chút, ừm… kín đáo một chút, đương nhiên là thầy không có trách em hay kì thị nhưng thầy sợ em bị nhìn thấy về sau lại có người xấu lấy lý do này bắt nạt em.”

Đầu Vưu Lăng đầy dấu chấm hỏi, ai đang nói chuyện yêu đương cơ?

Nhưng chủ nhiệm Lâm không cho cậu cơ hội hỏi lại, xoay người đi theo người phụ trách, chuẩn bị đòi công bằng lại về cho học sinh nhà mình.

Vưu Lăng cũng không còn vướng mắc gì với vấn đề đó nữa. Chủ nhiệm Lâm này có ngoại hình hoàn toàn không phù hợp với tính cách, muốn lý giải chắc chỉ có người lớn như lão Đường mới hiểu được, học sinh như bọn họ không có cách nào hiểu nổi.

“Bình tĩnh lại chưa?” Vưu Lăng nhẹ nhàng kéo Phù Thế Kỳ xuống ngồi song song cạnh mình, xác nhận Phù Thế Kỳ sẽ không chạy theo bổ cho Lưu Hạng Cường một quyền mới buông tay ra.

“Cậu có sức giữ tôi lại như vậy không bằng ngay từ đầu tự đập cho hắn một phát luôn đi!” Phù Thế Kỳ bất mãn nói, bởi vì quá tức giận mà giọng lớn hơn bình thường rất nhiều, nghe giống như là đang cãi nhau.

Không còn độ ấm của Vưu Lăng, tay Phù Thế Kỳ vô thức siết chặt thành nắm đấm, đang là tháng 12, hắn cảm thấy toàn thân vô cùng lạnh lẽo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play