Chủ nhiệm Lâm đứng ngồi không yên, nếu Tiêu Thụy Minh chạy được nửa đường rồi chuyển sang đi bộ thì rất xấu hổ, nếu thế thì thà không chạy còn hơn.

Nhìn Vưu Lăng thả lỏng, chủ nhiệm Lâm cảm thấy chẳng lẽ chỉ có một mình mình sốt ruột, vì thế quanh co lòng vòng hỏi, “Em không lo lắng sao?”

“Không ạ, có Tiêu Thụy Minh ở đây trường chúng ta có thể giành hạng nhất.”

Tự tin mù quáng là không được đâu a! Tiêu Thụy Minh chỉ là một người thân cao nhỏ yếu thôi!

“Vì sao em lại tin tưởng trò ấy như vậy?”

“Bởi vì cậu ấy đã từng là quán quân điền kinh.” Phù Thế Kỳ thay Vưu Lăng trả lời.

Chủ nhiệm Lâm kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, sao ông lại không hề biết chuyện này!?

Bây giờ tới phiên Vưu Lăng hoang mang, nói với chủ nhiệm Lâm: “Thầy ơi thầy không đọc thông tin tuyền truyền của giải đấu sao? Mấy năm trước Tiêu Thụy Minh phá vỡ kỷ lục chạy 800m của học sinh trung học, trên tờ rơi có ghi tên của cậu ấy mà.”

Chủ nhiệm Lâm sao có thể không đọc qua? Tên mỗi người dự thi ông có thể đọc ra vanh vách, huống chi Tiêu Thụy Minh là đứa nhỏ giữ kỷ lục trong suốt 5 năm nay.

Tuy đều gọi là Tiêu Thụy Minh nhưng chủ nhiệm Lâm thực sự không dám đặt hai cái tên nào vào cùng một người, nam sinh xưng bá năm đó trên đường đua là một đứa nhỏ mặt mũi lạnh lùng, mà bây giờ đứa nhỏ này lại thành một mỹ nam nhỏ yếu nũng nịu chán ghét vận động.

Trên sân, Tiêu Thụy Minh giải thích với ban tổ chức và thành công thay Vưu Lăng tham gia thi đấu.

“Tam trung Vương Võ.” Giáo viên kiểm tra tình trạng có mặt của vận động viên nhưng không có ai trả lời.

“Tam trung Vương Võ chưa tới sao?” Giáo viên gọi lại, vẫn không có người trả lời như cũ.

“Tam trung Vương Võ, nếu không trả lời thì sẽ bị hủy tư cách dự thi.”

Tiêu Thụy Minh nhìn bộ dạng Vương Võ đang âm thầm lui về phía sau, có chút bực bội, giơ tay chỉ vào hắn: “Vương Võ ở đây, vừa rồi cậu ấy không nghe thấy.”

Giáo viên đi qua kiểm tra thẻ học sinh, đánh một dấu tích lên tờ giấy, cất giọng bất mãn: “Lần sau tập trung nhé, suýt chút nữa bỏ thi đấu rồi.”

Vương Võ không dám phản bác, hàm hồ gật đầu.

Còn mười phút nữa là bắt đầu, các vận động viên khởi động tại chỗ, Tiêu Thụy Minh nhìn Vương Võ rối rắm, muốn tới gần cậu nhưng lại không dám, nhịn không được đi sang kéo tên kia, cứu vớt đám cỏ sắp bị người nào đó dẫm nát.

“Sao thế? Đứng cùng đường đua với tôi làm cậu thấy ghê tởm? Ghê tởm đến mức tình nguyện bỏ thi chứ không muốn đứng chung một sân thi đấu?”

Tiêu Thụy Minh vốn định trêu chọc hai câu nhưng không ngờ lời vừa ra khỏi miệng lại mang theo oán khí khó phát giác.

“…Ca, cầu xin cậu đừng nói vậy.” Mặt Vương Võ méo xẹo.

Tiêu Thụy Minh định nói “đừng gọi tôi là anh, tôi không dám nhận” nhưng lời lên đến miệng lại không thể thốt ra, thời gian như đang quay về lúc bọn họ còn nhỏ, một đứa nhỏ đầu đinh dính lấy cậu gọi ca ca ca ca không ngừng, hai người cùng nhau tập luyện trở thành một học sinh thể dục, sau đó biến thành như bây giờ.

Tiêu Thụy Minh hậu tri hậu giác phát hiện, mình chán ghét thể dục là do sợ phải nhớ lại quãng thời gian cùng nhau tập luyện kia, sợ nhớ lại một đoạn quá khứ quá đẹp.

“Vừa rồi nghĩ thế nào lại muốn bỏ thi? Tôi không nhớ đã từng dạy cậu như vậy.” Sắc mặt Tiêu Thụy Minh nghiêm túc, “Tinh thần thể thao tôi nói với cậu đâu? Đều đã quên rồi?”

“Không quên.” Vương Võ nhỏ giọng đáp, hốc mắt phiếm hồng, “Cô nói, cậu không muốn nhìn thấy tôi…”

Ở trong lòng hắn hình tượng của Tiêu Thụy Minh luôn cao như núi, không có cách nào sụp đổ, cho nên lúc trước hắn luôn theo bản năng chạy chậm lại một chút, đảm bảo vị trí hạng nhất cho Tiêu Thụy Minh nhưng rất nhanh đã bị nhận ra, ở trên sân thể dục bị Tiêu Thụy Minh hung hăng mắng một hồi, nghiêm túc nói về tinh thần thể thao. Sau đó hắn thực sự nỗ lực tập luyện cũng không thể vượt qua Tiêu Thụy Minh, thẳng đến khi hắn làm sai, Tiêu Thụy Minh biến mất khỏi thế giới của hắn, cái tên hạng nhất trong lòng hắn chưa bao giờ thay đổi.

“Tôi…” Vương Võ vừa mở miệng đã bị tiếng loa vang lên ngắt lời, cũng phá vỡ chút dũng khí hắn khó khăn vất vả lắm mới tích góp được.

Vương Võ và Tiêu Thụy Minh cùng thi đấu một hạng mục, còn đứng liền kề nhau. Lúc chuẩn bị hắn theo bản năng thay đổi sang một tư thế xuất phát khác không thường dùng, một tư thế có thể làm giảm tốc độ xuất phát.

Tiêu Thụy Minh phát hiện, cau mày nói: “Cậu con mẹ nó muốn vũ nhục tôi phải không? Nếu không dốc toàn lực ra chạy thì từ nay về sau lăn ra khỏi tầm mắt tôi đi.”

Vương Võ sợ tới mức giật mình, lập tức đổi lại tư thế, muốn giải thích nhưng sợ bị mắng thêm, đành phải hết sức tập trung chờ tiếng còi báo hiệu.

Hắn muốn toàn lực ứng phó, muốn Minh ca nhìn thấy sự trưởng thành trong mấy năm này của hắn, muốn nói cho người kia biết năm đó hắn không cố ý, vừa rồi cũng không cố ý, hắn muốn xin lỗi, hắn không muốn mất đi mối quan hệ với Tiêu Thụy Minh.

Dù biết rõ một chiếc bình sứ khi bị vỡ nếu dính lại vẫn sẽ có khe hở nhưng ít ra chiếc bình vẫn còn đó.

Tiếng còi vang lên, phản xạ có điều kiện nhờ tập luyện nhiều năm giúp Vương Võ là người đầu tiên xông lên, hắn không dám nghĩ gì nhiều, đầu óc chỉ chăm chăm muốn giành chiến thắng.

Xuất phát bùng nổ, tới vòng hai bắt đầu chậm lại nhưng tốc độ của vòng một đã đủ kéo ra một khoảng cách an toàn cho nên vẫn giữ được vị trí dẫn đầu.

Lúc sắp kết thúc thì bên cạnh đột nhiên có một thân ảnh vượt qua, người kia mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, cứ vậy mà nhẹ nhàng cướp đi hạng một của hắn, giống như ngày trước.

Vương Võ chạy xuyên qua vạch đích, không nghe thấy tiếng trọng tài hô thứ hạng, bản thân thở gấp chạy vào một góc khóc thút thít.

Hắn không biết mình khóc cho chính bản thân sau khi dốc toàn lực vẫn không thể so sánh với Tiêu Thụy Minh đã bỏ thể dục nhiều năm, hay khóc vì sau hai năm hắn lại có cơ hội đứng cạnh Tiêu Thụy Minh trên một sân thi đấu, Minh ca vẫn là hạng nhất như cũ.

“Không phải là được hạng hai sao? Khóc cái gì? Thua tôi không phải là điều bình thường à?” Tiêu Thụy Minh tìm được Vương Võ trốn ở trong góc, đưa một chai nước qua.

“Cuối cùng cậu cũng trở lại rồi.”

Tiêu Thụy Minh có cảm giác hơi mất tự nhiên, tuy rằng những lời này không đầu không đuôi nhưng cậu biết Vương Võ đang nói gì.

Cậu đã từ bỏ thể dục hơn hai năm nay, ngay từ đầu chỉ vì muốn giả làm một thẳng nam nên mới tập thể dục, nhưng sau đó cậu đã thực sự yêu thích thể dục, đến bây giờ cậu vẫn không biết mình yêu vận động nhờ khoái cảm chiến thắng mang lại hay là thích khoảng thời gian cùng nhau tập luyện với người trước mặt này.

“Đừng có giả bộ. Một đại nam nhân khóc sướt mướt nhìn không ra sao.” Tiêu Thụy Minh tránh đề tài kia, chuyện quá khứ đã qua, muốn quay lại cũng không thể được.

“Ai nói nam nhân không thể khóc? Cậu có thể khóc vì sao tôi lại không thể?”

“Bà đây là nhược thụ, có quyền được khóc, còn cái mặt cậu con mẹ nó đừng có khóc, nhìn cay mắt lắm.” Bản tính thổ phỉ của Tiêu Thụy Minh bắt đầu lộ ra.

Vương Võ: “…..”

Nghe nhược thụ gì gì đó đột nhiên khiến hắn khóc không nổi nữa.

“Vừa rồi không phải là có chuyện muốn nói với tôi sao? Nói đi. Nói nhanh tôi còn về thay quần áo.” Tiêu Thụy Minh ghét bỏ phẩy phẩy lên quần áo, ánh mắt vẫn nhìn Vương Võ.

Vương Võ ấp a ấp úng, nói không nổi một câu hoàn chỉnh, đứng trước mặt Tiêu Thụy Minh cũng đã khiến hắn phải dùng hết dũng khí.

“Không nói thì tôi đi đây.”

Tiêu Thụy Minh nhìn nam sinh trước mặt đã sớm cao hơn mình, bỗng nhiên cảm thấy Vương Võ này vẫn chưa trưởng thành, vẫn là một cậu bạn nhỏ xoắn xuýt hết ba ngày mới dám đến gần bắt chuyện, cho dù sau đó họ đã trở thành bạn tốt, trở thành đồng đội, Vương Võ đã không còn sự ngây ngô thẹn thùng nhưng vẫn như cũ là một đứa nhỏ chỉ cần có thể nói chuyện với cậu là sẽ được thỏa mãn mà không phải là người phun ra đầy ngôn từ ác độc kia.

Tiêu Thụy Minh thở hắt ra, cố gắng ôn hòa nói: “Không nói cũng không sao, về sau có cơ hội thì nói tiếp.”

Vương Võ hiểu lầm những lời này có ý là về sau không bao giờ gặp lại nữa, gấp gáp đến độ cái gì cũng muốn nói ra hết, câu đầu tiên chính là: “Rất xin lỗi.”

Hắn rất xin lỗi Tiêu Thụy Minh, đã thốt ra những lời không hay khi cậu cần giúp đỡ, sau đó ý thức được mình làm sai thì Tiêu Thụy Minh đã rời đi, hắn ra ngoài tìm kiếm rất lâu, từ sân tập đến căn cứ bí mật của bọn họ, tìm tới tận khuya cũng không tìm thấy người mà mình muốn gặp.

Sau đó hắn quay về nhà Tiêu Thụy Minh, nhận được đều là thái độ lạnh băng nói cậu không có ở nhà.

Đến trường cũng không thấy bóng dáng của Tiêu Thụy Minh, người kia như thể đột nhiên biến mất, nếu không phải trên bàn học còn bày một khung ảnh hai người chụp chung thì hắn còn tưởng Tiêu Thụy Minh chỉ là một nhân vật trong ảo tưởng của mình.

Càng không gặp càng áy náy, sự áy náy này lên men dần cùng với thời gian.

Sau đó Vương Võ lén lên mạng đọc tri thức về đồng tính luyến ái, biết con đường này rất gập ghềnh, cũng biết có nhiều người bị ác ý đưa lên con đường này, cho nên khi nghe chuyện Vưu Lăng là đồng tính luyến ái bẻ cong một thẳng nam, áy náy trong lòng đã mãnh liệt biến thành hối hận.

Hận Vưu Lăng đã vẽ một lối rẽ cho núi cao trong lòng hắn, hận cụm từ đồng tính luyến ái đã hủy hoại tình bạn của hắn và Tiêu Thụy Minh, hận tất cả những người có thể tiếp xúc với Tiêu Thụy Minh.

Tuổi trẻ ngông cuồng khiến hắn không nhận ra mình chỉ đang muốn phát tiết, thẳng đến ngày đó ở sân trượt băng gặp được Tiêu Thụy Minh, bị một khuôn mặt lạnh băng cảnh cáo, tình cảm không có chỗ trút vào khiến tim đau đớn, sau khi lấy lại lý trí hắn mới nhận ra mình lại làm tổn thương người khác, mà hắn cũng đã bị người mình ngưỡng mộ từ tận đáy lòng đẩy đi xa.

“Cho nên cậu đã đi xỏ lỗ tai?” Nội tâm Tiêu Thụy Minh ngũ vị tạp trần, không biết nên nói gì.

Vương Võ cúi đầu im lặng, đây là một lời cảnh cáo và tưởng niệm hắn tự dành cho bản thân mình.

Tiêu Thụy Minh sờ khuyên tai, giống hệt cái cậu đã đeo lúc ở sân trượt băng nhưng ngày đó về nhà cậu đã ném đi.

“Hôm nào tôi mua cho cậu một đôi khuyên tai mới, nói vậy hơi gay gay… Quên đi, tôi sẽ mua cho cậu đôi mới, đôi này không thích hợp với những người vừa mới xỏ lỗ tai.”

Tiêu Thụy Minh nhìn gương mặt tươi cười của Vương Võ, bất đắc dĩ nói: “Nhưng cậu vẫn phải đi xin lỗi Vưu Lăng, những việc cậu làm và lời cậu nói lúc trước đều rất gây tổn thương cho người khác.”

Được nghe lại giọng nói quen thuộc, Vương Võ cúi đầu, nước mắt không nhịn được mà chảy ra, núi cao của hắn cuối cùng cũng đã quay trở lại.

“Câu trả lời đâu?” Tiêu Thụy Minh nhíu mày, tỏ thái độ nghiêm túc.

Vương Võ điên cuồng gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau Tiêu Thụy Minh, nói: “Là tôi quá đáng, bây giờ tôi sẽ đi nhận lỗi, tôi tích cóp được rất nhiều tiền, có thể bồi thường cho cậu ấy.”

Tiêu Thụy Minh gật gật đầu, mất tập trung đi trước, đang nghĩ xem lúc đó sẽ phân chia số tiền nhận lỗi này như thế nào.

“Ca, bạn của cậu thật tốt, tôi quá phận như vậy mà cậu ấy cũng không đánh chết tôi.” Vương Võ không muốn bầu không khí lạnh xuống, tìm đề tài nói chuyện, “Cậu ấy là một thẳng nam bị tôi bôi nhọ như vậy mà không tức giận, tính tình thật sự là quá tốt, tôi còn bắt nạt cậu ấy, quả thực không phải là người mà.”

“Từ từ, cậu nói cậu ta là gì?” Năng lực nắm bắt trọng điểm của Tiêu Thụy Minh luôn rất xuất sắc.

“Tôi nói tôi không phải là người.”

“Không phải câu này, hình như vừa rồi tôi nghe cậu nói Vưu Lăng là một thẳng nam?”

Vương Võ hồn nhiên gật đầu, nói: “Đúng vậy, trước đây cậu ta bị một nam sinh thổ lộ, sau đó không đồng ý nên bị người ta trả đũa, bôi đen khắp nơi.”

Trước mắt Tiêu Thụy Minh tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn Vưu Lăng và Phù Thế Kỳ ở phía xa đang ghé sát vào nhau nói gì đó, mình đã gây nên chuyện gì rồi a?

Lời tác giả:

Vưu Lăng: Cảm ơn cậu đã giúp tôi thi đấu, tôi mời cậu đi ăn một bữa tiệc lớn.

Tiêu Thụy Minh: Không cần ăn tiệc, tôi muốn xin một cái kim bài miễn tử trước.

Vưu Lăng:???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play