Gần đây nhân duyên của tôi liên tiếp luỹ thừa nhân lên, phỏng chừng là kết quả của việc chính mình làm rơi mắt kính.

Khách nhân trong tiệm cũng tăng nhanh rõ rệt, nhất là ở phụ cận còn có ký túc xá sinh viên nam nữ, đa phần mọi người sau khi ngồi vào chỗ thường hay đối tôi len lén nhìn trộm một vài lần, lại còn khe khẽ cười thầm.

Đối với việc bản thân đột nhiên được hoan nghênh tôi dĩ nhiên là thật cao hứng, nhưng phiền toái nhất chính là nam nhân tìm tôi bắt chuyện cũng đột nhiên nhiều lên, còn có thể dùng mọi lý do kỳ quái mời tôi đi ra ngoài, tất cả đều bị tôi một hơi cự tuyệt, bởi vì tôi chán ghét bọn họ dùng cái loại ánh mắt sắc dục này từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm tôi.

Vận khí tại trên lớp học của tôi cũng cực kỳ tốt, những nữ sinh lúc trước đối với tôi không thèm đếm xỉa, hiện tại miễn là giờ học đều chạy qua tới tìm tôi nói chuyện phiếm, hỏi số điện thoại của tôi, còn hỏi tôi làm việc ở nơi nào; ngay từ đầu tôi có chút thụ sủng nhược kinh*, hôm nay dần dần lại cảm thấy rất phiền.

*: được quan tâm mà lo sợ

Đương nhiên, được hoan nghênh điều không phải không có chỗ tốt, chí ít số lần Lô Hiểu Cầm tiếp cận tôi cũng tăng lên rất nhiều, nguyện vọng từ ba năm trước tôi tha thiết ước mơ dần dần được thực hiện, tôi nhưng lại không có tưởng tượng tới mưu cầu danh lợi. Vì cái gì? Tôi nghĩ hoài vẫn không ra.

Cô ấy bắt đầu lấy lý do chuẩn bị nghênh đón tân sinh yêu cầu tôi cùng đi thăm hỏi nhà hàng vùng phụ cận, trưng cầu ý kiến đối với tiết mục biểu diễn, còn mời tôi bồi cô đi chọn lựa quà tặng khen thưởng.

Ý đồ của cô ấy quá rõ ràng rồi. Ngay cả Đại Nhất cũng chạy tới chế giễu tôi: “Tiểu tử, mùa xuân của cậu cuối cùng cũng tới rồi!”

Tôi thực sự cao hứng đến đứng không nổi.

Mặc dù như vậy, tôi còn nhân cơ hội tốt khi còn là đối tượng ngưỡng mộ trong lòng của nhiều người, làm ra một thử nghiệm tình cảm.

Bởi vì cùng lão bản dắt tay mà đi cảm giác thật tốt quá, khiến cho tôi liên tục tưởng nhớ, nếu như đối tượng đổi thành Lô Hiểu Cầm người mình thầm mến suốt ba năm, có hay không sẽ có xúc cảm càng tốt hơn? Đáp án hẳn là vậy đi, lòng tôi nhưng lại có mầm móng ngầm không tin là như vậy.

Ngày đó nhân lúc đi qua đường quốc lộ, tôi quay lại dắt tay cô. Ân, tay nữ hài tử quả nhiên so với tưởng tượng ấm áp tinh tế hơn nhiều, thế nhưng… Tôi thất vọng, cô ấy không có cách nào khác cho tôi cảm giác giống như lão bản.

Tôi bắt đầu nghiêm túc phỏng đoán bản thân mình có đúng hay không là đồng tính luyến ái, nếu không thì sao với một nữ sinh xinh đẹp như vậy tôi cũng vô pháp hoàn thành thử nghiệm? Chưa từ bỏ ý định, tôi thử tìm Đại Nhất xem sao.

Đại Nhất lại càng hoảng sợ: “Cậu phát cái bệnh thần kinh gì hả? Nghĩ muốn cùng tôi diễn BrokebackMountain có phải hay không?”

Đại Nhất xem ra ngây ngốc, sao lại nhạy cảm như thế? Tôi nước miếng đầy mặt* tiếp cận đi tới cười nói: “Đại cá biệt sợ, thuần túy chỉ là một thực nghiệm lâm sàng…….”

*: ý nói ĐN rủa xả em dữ quá, nc miếng văng đầy =.=

Có thể là tôi cười rất thành ý, Đại Nhất cự tuyệt không được, không thể làm gì khác hơn là thuận theo yêu cầu của tôi, một hồi là hắn dắt tay tôi đi phía trước, một hồi là tôi dắt tay hắn đi, rước lấy nhiều tiếng thét chói tai của nữ sinh trong lớp học.

Kết quả chính là như nhau, cùng Đại Nhất tay trong tay thể nghiệm đúng là không hề có cảm giác gì, cũng cho tôi đối với suy nghĩ bản thân có khả năng là đồng tính luyến ái ngày càng lan dần trên diện rộng.

Bình tĩnh nào, xem tay chính mình, trong lòng tôi chợt nghĩ đến lão bản, kỳ lạ, hạ phúc đột nhiên đốt đến một cổ hỏa diễm.

Đêm nay khi giúp đỡ trong tiệm, thật vất vả chờ một đống nữ sinh ồn ào huyên náo ăn no trả tiền ly khai, xem trong tiệm tạm thời rõ ràng là lại nhàn rỗi, tôi gác đầu trên quầy trước cửa nhà bếp, thấy vùng xung quanh lông mày lão bản vắt chặt, phảng phất hình như sinh khí.

Không thích hợp, khuôn mặt lão bản gần đây luôn rất khốc, tôi rất ít khi gặp phải cảm xúc rõ ràng như vậy.

“Lão bản…” Tôi lên tiếng, y nháy mắt thu hồi biểu tình trên mặt.

“Anh có đúng hay không tâm tình bất hảo?” Tôi thăm dò hỏi: “Hay là cơ thể không thoải mái?”

Y sửng sốt một chút, lắc đầu: “Không sinh bệnh, chỉ là gần đây sinh ý trong tiệm tốt, có chút vội vàng, bất quá còn được.”

Tôi giễu cợt y: “Chỉ có người buồn sinh ý không tốt, nào có người như lão bản anh, sinh ý tốt còn mất hứng?”

“Cậu lẽ nào không phát hiện…” Y chậm rãi nói: “Từ khi cậu tháo xuống mắt kính, trong tiệm nhiều nữ sinh lui tới,cả gia tộc màu hồng, còn có cả nam nhân trung niên?”

Tôi cả kinh, nguyên lai lão bản đã sớm chú ý tới rồi, còn tưởng rằng y chỉ biết bất động tại phòng bếp làm việc, không nghĩ tới tình trạng tôi bị khách nhân quấy rầy toàn bộ đều thu hết vào mắt y.

“Lão bản, anh không nên sa thải tôi a! Tôi kỳ thực đối với những nữ nhân không có việc gì đến bắt chuyện vài câu một điểm hứng thú cũng không có…” Tôi cố hết sức dùng ánh mắt ngây thơ của tiểu cẩu chứng minh mình vô tội.

Lão bản nở nụ cười: “Thực sự một điểm hứng thú cũng không có? Vừa rồi tôi còn thấy có một nữ hài tử cầm vé xem phin muốn mời cậu đấy chứ!”

“Vậy chắc anh cũng nghe thấy tôi dùng lý do đang giữa kỳ thi từ chối đi! Thành thật mà nói, thay vì cùng với nữ hài không quen đi xem phim, tôi tình nguyện cùng lão bản đi tâm sự có ý tứ hơn nhiều.”

“Cậu là nói thật?” Lão bản vứt một nụ cười khó hiểu cho tôi.

Nhìn lão bản tâm tình biến tốt, tôi cũng nhẹ nhõm đứng lên, dường như nghĩ tới cái gì liền hỏi: “Lão bản, nếu như cảm thấy mệt thì tại sao không nghĩ tới việc sớm một chút thu thập đóng cửa tiệm? Tôi thấy sau mười giờ cũng chưa từng khách đến…”

“Quá sớm trở về cũng không ngủ được, mà tôi, cũng sớm có thói quen thức đêm rồi…”

Hừ, bị tôi bắt được rồi đi! Nguyên lai lão bản trước đây là một lãng tử, còn yêu sống về đêm, quả nhiên ăn khớp với hình tượng trong lòng tôi đặt ra sau ngày cùng nhau đi chơi hôm trước.

“Vậy, lão bản, tôi nhớ không sai phòng khách nhà anh hình như có một bộ rạp hát gia đình rất tuyệt hay sao? Anh có thể tìm vài bộ phim điện ảnh không tệ giết thời gian cũng được nha!” Tôi hảo tâm hướng về phía y kiến nghị.

“Tôi không thích một người xem…” Lão bản liếc mắt nhìn tôi, cư nhiên trong lời nói hàm chút ý tứ làm nũng.

Cảm thấy lão bản như vậy cũng thật đáng thương, ngẫm lại suy bụng ta ra bụng người, một đại nam nhân hơn ba mươi tuổi, không hài tử không bạn gái, mỗi đêm lẻ loi mà trở lại phòng ở chính mình không người làm bạn, cái đó tình huống bi thảm a…

“Lão bản, dứt khoát như vậy đi, mỗi ngày buổi tối mười giờ tôi cùng anh thu quán, rồi mới cùng nhau thuê phim đến chỗ anh xem có được hay không?” Không chút nghĩ ngợi tôi lập tức nêu lên ý kiến, đương nhiên phân nửa là dựa vào tư lợi rồi! Ai kêu dàn âm thanh lập thể xoay quanh tổ hợp với rạp hát gia đình kia đã cướp lấy lòng tôi rồi.

“Cậu nguyện ý?” Lão bản có chút vui vẻ, rồi lại có chút không tin nhìn tôi.

Dám hoài nghi mình? Hảo, trước chiếm anh chút tiện nghi.

“Nguyện ý a, lão bản, chỉ là tôi phải nói trước với anh, giúp anh thu quán thì tiền lương tôi không tính với anh, thế nhưng tiền thuê phim thì là anh ra.”

Tôi có hay không nhìn lầm a? Lão bản cư nhiên thần sắc vui vẻ giống như một điểm cũng không bị chiếm hết tiện nghi, trái lại bắt đầu tại phòng bếp đem nồi bát đi tẩy trừ.

Tôi lại càng hoảng sợ: “Lão bản anh làm cái gì? Bây giờ còn không đến chín giờ… ”

“Tôi mệt mỏi, muốn sớm một chút nghỉ ngơi. Cậu đi trước đem cửa tiệm đóng lại, miễn cho lại có người không nhìn được đến tới cửa.” Tuy rằng lại bá đạo, thế nhưng ngữ khí lão bản khoái trá rõ rệt.

Tôi cũng không nói hai lời đem cửa tiệm đóng lại, đâu còn biện pháp nào đâu? Y là lão bản tôi là nhân viên, nếu không nghe người ta thì mình sẽ bị bắt chẹt tiền lương, y đã muốn nghỉ ngơi, tôi cũng thuận tay đem cái bàn quét dọn sạch sẽ, kết quả hành động dọn quán cả thảy kết thúc tại chín giờ rưỡi.

Lão bản so với dĩ vãng thần thanh khí sảng tiêu sái ra khỏi phòng bếp kéo tay của tôi nói: “Đi thôi!”

Tôi nột nột hỏi: “Đi nơi nào?”

“Cậu không phải muốn xem phim?” Lão bản liếc mắt trừng tôi: “Chúng ta tới phụ cận thuê phim, tiện mang hai gói bỏng ngô về đi”

Hoá ra lão bản đối với đề nghị xem phim của tôi cũng đồng tình đấy chứ! Chỉ bất quá y lại dắt tay tôi, tôi không khỏi hoài nghi y có đúng hay không đối với loại sự tình này sinh nghiện? Hay là nên nói cho y biết thử xem.

“Lão bản, anh xem đây là cái gì?” Tôi chỉa chỉa một bộ phận trên người mình.

“Con mắt a?” Vẻ mặt của y rõ ràng ám chỉ: đây là cái vấn đề gì a?

“Vậy anh cũng nên nhìn thấy kính sát tròng của tôi rồi đi! Tôi hiện tại thị lực không có vấn đề, anh không cần khẩn trương hề hề như vậy mà đem tôi như bé trai, ngay cả bước đi đều phải dắt tay… ” Tôi kiên trì, thành tâm, cùng ái tâm nói rõ, chỉ hy vọng lão bản nghìn vạn lần không nên nghĩ lầm tôi là cái loại khốn nạn qua sông đoạn cầu a!

“Thế nhưng cậu là người luôn rất hồ đồ, ngay cả mua mì gói cũng có thể chọc tới tiểu lưu manh, ai…” Y hai tay nhất quán khuếch trương, làm như không thể tránh được thở dài: “Muốn tôi sao có thể yên tâm…”

“Thối lão bản, lại đem chuyện mấy trăm năm trước của tôi ra tám!” Tôi làm bộ muốn đánh y một quyền, trái lại lại bị y nhanh tay lẹ mắt ngăn cản.

“Không dắt tay, kề vai sát cánh dù sao vẫn có thể đi!” Y tiếc nuối, có chút đáng thương mà cùng tôi thương lượng.

Dự tính một chút, nam tử khí khái kề vai sát cánh so với nữ nhân đúng là chân thành hơn nhiều dắt tay, lão bản đáng thương cũng thật làm cho tâm người ta không đành lòng, tôi chỉ hảo phóng khoán điều kiện nói: “Được rồi được rồi, chỉ cần không bị người khác hiểu lầm, tùy anh câu vai hay bắt lưng cũng đều có thể. ”

Thật không thể tin được y cư nhiên lại phấn chấn thành cái dạng này! Mũi tôi chua xót, nhịn không được đồng tình lão bản; Ngẫm lại y thực sự rất đáng thương, đã gần đến trung niên lại một người cô đơn sinh hoạt, cho nên mới vô cùng lưu luyến cùng người tứ chi thân cận tới cầu lấy ấm áp nữa chứ! Hoàn hảo tôi cá tính tản mạn lại cẩu thả, đối y đụng chạm cũng sớm tập mãi thành thói quen, xem ra trọng trách bù vào tâm linh trống rỗng của y ngoài mình ra thì ai có thể đảm đương?

Kết quả chứng minh lão bản đúng một người hành động nhanh chóng,lập tức liền sử dụng  đặc quyền tôi đồng ý cho y.

Tại trong cửa hàng băng đĩa, tôi cầm một bộ phim người nhện, hai tập DVD, đang kỹ càng tỉ mỉ nhìn nội dung giới thiệu vắn tắt, lão bản như con cún to lớn ghé vào trên lưng tôi, hai tay vây đầu vai tôi hỏi: “Thạch Thụy, cậu xong chưa?”

Lần đầu bị người kề vai thân mật như thế, trong khoảng thời gian ngắn không có thói quen hoàn lại càng hoảng sợ, cũng không chán ghét loại cảm giác cả người bị cuốn vào trong lòng ngực y, trái lại bởi vì khoảng không sau lưng ấm áp lại được ngăn cản bởi bức tường mà an tâm không dứt.

“Anh cầm phim gì thế? Mãnh…Mãnh quỷ nghĩa trang!” Sau khi thấy rõ trong tay y cầm đĩa phim sắc mặt tôi bỗng chốc trắng bệch, trời muốn diệt mình sao? Tôi sợ nhất là phim kịnh dị a!!!

Lão bản vừa nhìn sắc mặt của tôi cũng biết là chuyện gì, vậy mà ác ý cười cười, tại bên tai tôi thổi nhiệt khí nhỏ giọng nói: “Tiểu ── Thụy Thụy, cậu cũng yêu • thích • loại điện ảnh kinh khủng tới cực điểm này đi! Cuối cùng cũng tìm được tri âm rồi, cậu đêm nay nhất • định • phải • theo tôi xem hết a ── ”

Chân tôi mềm nhũn, hầu như muốn ngất đến trên mặt đất, may mà được giữ lại mới không có ngay tại chỗ mất mặt. Không không không, tôi điều không phải sợ phim kịnh dị mà chân nhuyễn, cũng không phải bị lão bản dùng ngữ khí làm nũng hù dọa phá hư, hoàn toàn là bởi vì là…. Y cư nhiên tại bên tai tôi thổi hơi a ngứa, nhượng tôi toàn thân một trận tê dại…

Thối lão bản, cư nhiên đối mình xuất thủ đoạn âm hiểm loại này, mình, mình, mình một ngày nào đó phải báo thù! Trước tặng anh một ánh mắt trắng trợn vậy.

Lão bản ước chừng hiểu rõ ý nghĩ trong lòng tôi, hướng tôi cười quái dị, đoạt lấy cuốn phim trong tay tôi hướng quầy hàng đi tới, tôi đi theo sau dùng hai tay bảo vệ cái lỗ tai thẳng mặt tức giận.

Trên đường về thì tiện đường ghé vào hàng tạp hóa mua vài chai bia, tôi thì mua đậu phộng cùng trà Ô Long, y cư nhiên lại có thể chế nhạo tôi còn là một hài tử.

“Không có biện pháp, tôi vừa uống bia là đã muốn ngủ.” Thở hồng hộc giải thích.

Y cười cười mà sờ sờ đầu tôi, thật đem mình trở thành hài tử, nhưng vẫn còn quan tâm đưa tôi nước uống giải khát.

Sau khi trở lại nhà lão bản từng người liền thay phiên đi tắm, thay bộ quần áo tiêm nhiễm khói dầu trong tiệm ra, tôi mượn y bộ đồ thể thao rộng thùng thình mặc, hai người dễ dàng oa tại ghế sô pha nhìn màng hình đang chiếu phim người nhện.

Này bộ chiếu bóng gia đình của lão bản đều không có một lỗi, hiệu quả rất tốt vài lần khiến tôi chân thật cho rằng người nhện sẽ xuyên thấu màng hình sang đây, làm hại tôi liên tục cuống quít, khiến nam nhân bên cạnh cười đến muốn chết.

“Nhìn cậu xem phim thực sự rất thú vị, một chút cũng không buồn chán.” Lão bản không hình tượng xát xát khóe mắt ngã ra lệ: “Sau này mỗi ngày buổi tối đến đây cùng tôi xem phim cũng được, dù sao đây cũng là do cậu chính miệng đáp ứng, không thể nuốt lời!”

“Có khả năng a..” Tôi chỉ chỉ vật trên bàn đã bị mình cố tình bỏ qua “Mãnh quỷ nghĩa trang”, xin khoan dung nói: “Tôi không thích xem phim khủng bố buồn nôn, loại này phiền anh chờ tôi về nhà sau này tự mình một người xem, có được hay không?”

“Không được, tôi cũng rất nhát gan, không ai bồi thì tôi cũng không dám nhìn!” Trong mắt tiếu ý rõ ràng nói lên y đang trợn mắt nói dối.

Nhìn y không chút nào chần chờ cầm đĩa lên:”Vi phạm lệnh cấm, phải xem” nhanh tay bỏ đĩa vào, tôi biết đại thế đã mất, đối y làm mặt quỷ sau đứng dậy dự định lao ra cửa, về nhà, nhắm mắt làm ngơ ──

Lại một lần nữa chứng minh lão bản không chỉ hành động lực cường, phản xạ thần kinh cùng ứng biến năng lực cũng là nhất đẳng, y với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem tôi ôm lấy kéo quay về ghế sô pha.

“Nếu đã đáp ứng phải theo tôi rồi sẽ không chuẩn trốn, chờ phim này hết tôi liền cho cậu về nhà, nếu không ở lại chỗ này cũng được.”

Lão bản, anh lại phạm quy rồi, sao có thể dùng tới thủ đoạn đồng dạng giống nhau như vậy tại bên tai tôi thổi khí nói chuyện chứ? Làm hại tay chân tôi lần thứ hai muốn trốn mà tê dại cả đi, tôi cố gắng khống chế bản thân thoát ly khỏi trong lòng ngực lão bản.

Nội dung phim chốc lát bắt đầu tiến hành, có hai phần ba thời gian tôi đều lấy tay che đi con mắt, không dám phỏng đoán theo trong bộ phim đến tột cùng bò ra cái gì, hoặc là trong miệng ác quỷ lại chảy ra cái gì buồn nôn, cuối cùng dứt khoát đem đầu chính mình hướng lưng lão bản cùng ghế sô pha chui, thẳng đến khi y bị tôi khiến cho chịu không nổi, dứt khoát chặn ngang tôi, đem đầu tôi hướng trong lòng ngực mình ấn vào.

Nghe tiếng tim đập trong lòng ngực y giống như khuyến khích tôi cuối cùng cũng an tâm rồi, cuối cùng ngay cả chính mình làm sao ngủ thiếp đi cũng không biết, chẳng qua là lão bản đem tôi ôm lấy đưa hướng trên giường trong khách phòng thì tôi tỉnh dậy một chút, nghe được lão bản hỏi: “Thạch Thụy, sáng mai có khóa không? ”

“… Mười giờ… ” Tôi mơ mơ hồ hồ trả lời lại lập tức nhắm mắt.

Nghe được lão bản cúi đầu nói chúc ngủ ngon, môi trên xoát qua một đạo cảm xúc lạnh như sương mai, như là một nụ hôn…

Tôi tất nhiên đã tiến nhập mộng đẹp rồi, tựa như lần trước ngủ ở gian phòng này có đồng dạng ảo giác giống nhau……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play