Những tác phẩm trước đây của Lâm Bội hầu như đều là tiểu thuyết nhưng lần này tác giả đã thử sức với một thể loại mới đó chính là đam mỹ hiện đại. Truyện Lão Bản là câu chuyện về một phúc hắc ôn nhu bá đạo
thâm tàng bất lộ siêu cường lão bản công và một sinh viên nghèo thụ đơn
thuần dương quang, công sủng thụ, HE. Chuyện tình của họ mới bắt đầu thì cũng có vẻ ấm áp, ngọt ngào nhưng đằng sau ấy là cả một quá khứ rắc
rối. Mời bạn cùng đọc và cảm nhận nhé.
Văn án:
Em là sinh
viên nghèo vượt khó, ra thành phố đều gắng tự mình trang trải, nghe
thằng bạn mách có quán ăn cần chân chạy bàn, em liền hăm hở tới nơi xin
việc làm thêm. Lần đầu gặp mặt ông chủ tiểu công, em chưa ú ớ nổi 2 câu
đã được anh tuyển thẳng, ngay hôm sau liền bắt tay vào công việc xua
ruồi tất bật =)))
Anh kiệm lời khó chơi, cách kinh doanh cũng rất ư là bất cần đời, ấy vậy mà chả hiểu sao lại khơi dậy được hứng thú của ẻm, đối với vẻ ngoài nam tính của anh ghen tị thì ít mà sùng bái thì
nhiều, tinh tế bước từng chút gần gũi, càng hy vọng có thể cùng ông chủ
idol trở thành bạn bè thân thiết.(Hy Vọng)
Nào ngờ anh đã “chấm”
em ngay từ cái nhìn đầu tiên, ko chỉ theo nghĩa đen mà là cả nghĩa
bóng:”> còn rụt rè ko dám nói vì sợ em kỳ thị. Ở bên ánh dương quang
đơn thuần, bản mặt bê tông của anh cũng dần dần có chút nhân khí, đứng
trước em bắt đầu biết cười, bắt đầu biết giỡn, bắt đầu biết giả giận, và nhiều nhất, chính là biểu lộ tràn đầy sủng ái ôn nhu.
Một đêm em ra đường mua đồ, xui xẻo đụng phải bọn du côn, anh quả ko uổng
công tác giả đã nháy máy, từ đâu nhảy ra như siêu anh hùng, kịp thời
giải cứu mỹ nhân khỏi hiểm cảnh, chỉ vài ba cái binh bốp đã tiễn cả lũ
vào nhập viện, cũng thuận tiện cho cặp kính đít chai của em nó quăng xó
làm ve chai =)))(Anh Hùng)
Từ đây quan hệ giữa 2 người ngày càng
thêm thân mật, anh lấy cớ em mất kính nhìn ko rõ, tình nguyện xung phong làm cún dẫn đường, đi đâu cũng cùng em tay trong tay bất cần ánh nhìn
của kẻ khác. Chỉ là ko còn vật che chắn, dung mạo xinh đẹp của em cũng
vì thế mà hiển lộ, đám ruồi muỗi vo ve trong quán nháy mắt đã bị bầy bầy ong bướm kéo tới chiếm cứ địa bàn. Nhìn già trẻ gái trai đủ thể loại
không ngừng hướng em gửi mị nhãn, anh chỉ hận ko thể vác xoong chảo ra
đuổi hết khách đi