“Sư muội, Hiên Viên đại ca đề nghị ba người chúng ta ra phía sau rừng chơi đấy, muội đi cùng chứ?”
Chỉ thấy, Tịch Lãnh Nhã mặc y phục thêu bươm bướm màu đỏ tươi,
bước đi nhẹ nhàng cho thấy hiện giờ tâm trạng của nàng ta rất
tốt, bởi vì đang nói chuyện nên mắt phượng hơi nhếch lên lộ
nét quyến rũ, tuy không thanh lệ thoát tục như Ngô Diệu Ny nhưng
cũng là một mỹ nhân hiếm thấy.
Tịch Lãnh Nhã đi thẳng
đến chỗ Ngô Diệu Ny đang mặc y phục thêu hoa mai vàng, cầm tay Ngô
Diệu Ny, nhìn biểu hiện trên mặt Ngô Diệu Ny. Tuy trong lòng nàng
hy vọng Ngô Diệu Ny sẽ nói không đi nhưng khả năng này lại vô cùng thấp, mà nghĩ đi nghĩ lại thì dù Ngô Diệu Ny có đi theo thì
nàng vẫn có cách để Ngô Diệu Ny không thể tìm thấy nàng và
Hiên Viên Dạ.
Ánh mắt khẽ liếc nhìn Hiên Viên Dạ mặc
trường bào màu đỏ tím, ngày hôm nay nàng nhất định phải khiến
Hiên Viên Dạ động tâm với mình, sờ sờ ví tiền nơi thắt lưng,
Tịch Lãnh Nhã lộ ra một nụ cười tự tin.
Ngô Diệu Ny liếc mắt nhìn Hiên Viên Dạ đi theo phía sau Tịch Lãnh Nhã như tuỳ
tùng, bề ngoài anh tuấn như ánh mặt trời làm ít đi một phần
trẻ con, lại thêm ba phần thành thục, nụ cười ôn hòa càng khiến
người khác không thể nhìn thấu hắn đang nghĩ gì.
Ánh mắt như đang tìm tòi nghiên cứu kia của hắn khiến Ngô Diệu Ny cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng đối với đối tượng cần công lược của mình, dù cho có không
thoải mái cô cũng phải tạm thời nhẫn nhịn cảm giác này.
Tựa hồ như hai người đều đang chờ đợi đáp án của cô, đôi con ngươi
như thuỷ tinh đen của Ngô Diệu Ny đảo một cái, sau đó mở miệng
nói.
“Được.”
Dưới ánh nắng mặt trời, cô mỉm cười
nhìn Hiên Viên Dạ và Tịch Lãnh Nhã, còn chói mắt hơn cả hoa
mẫu đơn trên Tiên Giới.
Đôi mắt đẹp của Ngô Diệu Ny dừng lại
trên khuôn mặt chợt lóe lên sự kinh ngạc của Hiên Viên Dạ, lại nhìn nụ
cười dịu dàng trên mặt Tịch Lãnh Nhã.
Đúng là càng ngày càng biết
diễn, Ngô Diệu Ny âm thầm cười nhạo. Ở thế giới tiên hiệp này cũng gần 3 năm, giờ cô đã là một đại cô nương gần 18 tuổi, khuôn mặt đã hoàn toàn
nẩy nở, dung mạo tuyệt sắc cũng đã lộ ra, đến cả cô cũng phải thán phục
hệ thống không biết tìm đâu ra một cơ thể tốt như này, dung mạo của
nguyên chủ đúng là vượt qua cả dự liệu của cô.
Đến cả những sư
muội thân thiết với Ngô Diệu Ny cũng cảm thán, đố kị với khuôn mặt đẹp
này; vậy mà khi đối mặt với cô, Tịch Lãnh Nhã vẫn luôn giữ vẻ dịu dàng
như thế, trái lại càng làm cho cô cảm thấy ngờ vực hơn.
Lại nhìn Hiên Viên Dạ, hắn sống ở đảo Bồng Lai ba năm.
Ba năm trước, khi tới đảo Bồng Lai, mọi người vẫn luôn đối xử với hắn như khách quý thường ở lại trên đảo Bồng Lai.
Có quan hệ tốt với Hiên Viên Dạ cũng chỉ có cô và Tịch Lãnh Nhã, ba người
sinh hoạt cùng nhau ba năm, tỷ thí tiên thuật với nhau, tăng cao tu vi,
tự nhiên cảm tình cũng sẽ tốt hơn, Hiên Viên Dạ lại quan tâm, chăm sóc
cho cô hơn.
Còn Tịch Lãnh Nhã, hai năm trước cũng sẽ có ý hoặc vô ý hãm hại cô, sau đó làm ra vẻ vô tội. Tuy đa số đều bị cô vạch trần
nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản nàng ta tiếp tục hại mình. Kỳ lạ là những chuyện hãm hại kia lại càng ngày càng ít, đến một năm này thì hầu như không còn nữa.
Đương nhiên, Ngô Diệu Ny sẽ không ngốc đến nỗi cho là lương tâm của Tịch Lãnh Nhã bỗng dưng trỗi dậy không muốn báo
thù nữa, nở nụ cười với cô rồi quên hết mọi thù oán.
Chỉ có điều là phần lớn tâm trí của Ngô Diệu Ny đều dành cho Hầu Ninh và Hiên Viên Dạ mà thôi.
Ba năm nay, đối với giá trị hảo cảm của Hiên Viên Dạ, Ngô Diệu Ny chiếm
lấy với hình thức là 5%, tính đến bây giờ thì tăng tổng cộng 15%, giá
trị cuối cùng là 60%.
Còn Ninh ca ca của cô thì còn keo kiệt hơn cả Hiên Viên Dạ, gần ba năm rồi mà chỉ mới tăng 10%, hiện giờ cũng 60%.
Hai người ngang bằng nhau.
Quên nói, nhờ có nỗ lực không ngừng của cô, cuối cùng thì Ninh ca ca cũng
biết thế nào là sự khác nhau giữa nam và nữ, mặc dù ngày nào Ngô Diệu Ny cũng sẽ giở trò đểu ra để yêu cầu ngủ chung với Hầu Ninh, nhưng Hầu
Ninh đã không đồng ý cho cô lõa thể trong lúc ngủ rồi.
Được rồi, chiêu dụ dỗ này chết non rồi!
Ba người cùng đi trên đường, Tịch Lãnh Nhã cố ý không chú ý tới Ngô Diệu
Ny, dùng một ít phương pháp để ngăn cản không cho Ngô Diệu Ny đi lên.
Chỉ chốc lát sau, Ngô Diệu Ny đã tách khỏi Hiên Viên Dạ và Tịch Lãnh Nhã.
Không nhìn thấy bóng dáng của hai người kia, Ngô Diệu Ny cũng không vội, cô
biết chỉ cần cô đến nơi cuối cùng họ cần đến là có thể tìm được bọn họ
thôi.
Đây là chỗ tốt khi có đồ để gian lận, dù cho ngươi có lợi hại tới đâu cũng không thể ngăn cản ta biết trước.
Ngô Diệu Ny hào phóng để cho Tịch Lãnh Nhã vui mừng một lát, bởi vì trèo càng cao thì té càng đau.
Cô thích nhất là được nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của Tịch Lãnh Nhã,
gần một năm nay càng ngày càng ít thấy lại khiến nó trở nên quý giá hơn.
Nghĩ như thế, bước chân càng thêm nhàn nhã.
Hứng khởi một lúc, cô cố ý đi về hướng ngược lại với bọn họ, tâm trạng của
Ngô Diệu Ny không tệ, nhảy nhót đi về phía trước, miệng còn ngâm nga vài ca khúc chả ra nhịp gì, cứ đi cứ đi lại bất ngờ phát hiện một suối nước nóng, dừng bước, đôi mắt sáng láng tràn đầy kinh ngạc
Suối nước nóng này, ba năm ròng rã sống ở đây cô chưa từng phát hiện ra nó bao giờ.
Cô hưng phấn, nhảy nhót đến gần suối nước nóng, nhưng điều khiến cô khiếp sợ là trong suối nước nóng thế mà lại có người đang tắm, cô dừng bước, thân
người biến mất sau cạnh bụi cỏ.
Con ngươi của cô nhìn chằm chằm
bóng người kia, gò má anh tuấn cùng với đường nét hoàn mỹ đến không thể
soi mói, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống Ninh ca ca của cô.
Hai người sinh hoạt cùng nhau ba năm, thứ mà Ngô Diệu Ny quan sát nhiều nhất chính là gò má của Hầu Ninh.
Chợt thấy bóng người trong suối nước nóng bỗng nhiên nhìn về phía mình, cặp mắt của Ngô Diệu Ny liền trợn to như trái nhãn.
Quả nhiên là Ninh ca ca của cô.
[ Người chơi à, theo như nhiều năm quan sát của tôi thì bây giờ tính háo
sắc ngầm của cô đã biến thành một sắc nữ chân chính rồi đó, tiền đồ đáng lo lắng mà! ]
Hệ thống nhìn Ngô Diệu Ny đau đớn nói.
Ngô Diệu Ny không thèm để ý đến hệ thống, đôi mắt tham lam của Ngô Diệu Ny bắt đầu nhìn loạn khắp người Hầu Ninh.
Cũng không thể trách Ngô Diệu Ny là sắc nữ được, một người cực phẩm như vậy
lại còn đang tắm trước mặt mình thì nói thật, bất kì cô gái nào cũng sẽ
nhìn vài lần thôi, nếu như người đó chẳng hề có tí cảm giác gì thì đó
mới là bệnh.
Hầu Ninh đang dội nước lên người mình, nước da của
hắn hơi trắng nhưng không khiến người khác có cảm giác hắn không khoẻ,
trước ngực có hai viên ‘bảo thạch’ hồng hào, eo gầy gò nhưng tinh tế.
Sau đó Ngô Diệu Ny chợt nhìn thấy thứ tượng trưng cho phái nam kia của
Hầu Ninh như ẩn như hiện trong làn nước, đôi mắt không tự chủ được lại
nhìn thêm mấy lần, hai chân thon dài của Hầu Ninh cũng ẩn bên dưới dòng
nước.
“Uầy.”
Cảnh tượng sống động đẹp đẽ như vậy, nhìn thôi
cũng khiến mặt cô đỏ tới mang tai, bất giác phun ra lời thán phục, lập
tức thu hút sự chú ý của người đang tắm trong suối nước nóng kia. Chớp
mắt, Hầu Ninh đã mặc xong y phục xuất hiện trước mặt cô, hắn khoác lên
người bộ cẩm bào màu trắng, có vẻ phiêu dật xuất trần đến khó thành lời.
Tuy nhiên trong mắt lại xuất hiện sự tức giận.
Ngô Diệu Ny sợ hãi kêu một tiếng:
“Ninh ca ca.”
Hầu Ninh không nói lời nào, chỉ nhếch miệng nhìn Ngô Diệu Ny, bất đắc dĩ, Ngô Diệu Ny đứng lên, khuôn mặt lúng túng.
Muốn giải thích rằng chuyện này không như Hầu Ninh nghĩ đâu.
Nhưng lại chẳng biết phải giải thích thế nào.
Đứng trước mặt Hầu Ninh, cô tỏ ra rất hối lỗi.
Thấy thế, Hầu Ninh không nói lời nào xoay người biến mất trước mặt Ngô Diệu Ny.
Thật ra là do Hầu Ninh không biết phải đối mặt với Ngô Diệu Ny như thế nào,
tuy có chút tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt của Ngô Diệu Ny thì hắn liền
biết là cô chỉ vô tình thấy, nếu như có ai đó quan sát kỹ Hầu Ninh sẽ có thể thấy vành tai của hắn có hơi đỏ lên.
Nhìn Hầu Ninh biến mất, Ngô Diệu Ny rất muốn đi tự tử cho rồi, lần này cô thật sự sẽ được ngồi vững trên hai từ ‘sắc nữ’ rồi.
Yên lặng đứng tại chỗ gần năm phút đồng hồ, cô quyết định nghĩ biện pháp để Ninh ca ca tha thứ cho mình.
Đột nhiên trong đầu chợt nảy ra một ý, có rồi.
Nụ cười trên mặt cô bây giờ trở nên xấu xa hơn, khiến khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành trông càng thêm nhí nha nhí nhảnh.
Sau khi nghĩ ra biện pháp giải quyết, Ngô Diệu Ny quyết định phải hoàn
thành xong chính sự cái đã, đi phá hoại tình cảm giữa Tịch Lãnh Nhã và
Hiên Viên Dạ.
Tuy tình cảm giữa hai người đó không phát triển
thuận lợi như trong nguyên tác, nhưng vẫn khó đảm bảo tình cảm của họ sẽ không thăng hoa trong ngày hôm nay. Căn cứ vào sự phát triển của nguyên tác, ngày hôm nay là thời khắc quan trọng giúp tình cảm của Tịch
Lãnh Nhã và Hiên Viên Dạ tiến thêm một bước mới.
Ngô Diệu Ny
vận dụng tiên thuật, mà hôm nay thần chú của cô cũng rất nỗ
lực, trong nháy mắt Ngô Diệu Ny đã đến được đỉnh núi, quả nhiên liền thấy Hiên Viên Dạ và Tịch Lãnh Nhã đã đến rồi.
Khuôn mặt Tịch Lãnh Nhã thì e thẹn, mặt của Hiên Viên Dạ trông cũng đã hơi động tình rồi.
Hai người hiện đang liếc mắt đưa tình với nhau.
Ngô Diệu Ny hằn giọng, sau đó dịu dàng, vô tội nhìn hai người nói:
“Sư tỷ, Hiên Viên đại ca, thì ra hai người ở đây!”
Ngô Diệu Ny giả vờ như không biết xuất hiện trước mặt hai người,
phá tan bầu không khí ám muội giữa hai người bọn họ.
Hiên Viên Dạ thì chẳng sao, chỉ trong chớp mắt đã trở lại thành Hiên Viên Dạ lúc nào cũng dịu dàng kia.
Còn mặt Tịch Lãnh Nhã thì lại cứng ngắc, cứng đến nỗi không gì có thể cứng hơn được nữa.
Nhìn Ngô Diệu Ny đứng trước mắt, Tịch Lãnh Nhã hận đến nỗi chỉ muốn giết cô ngay lập tức.
Sớm không đến, muộn không đến, ngay lúc quan trọng nhất thì lại đến, làm hỏng chuyện tốt của nàng ta.
“Muội nhìn muội kìa, không biết chạy đi đâu mất, chúng ta tìm muội
khắp nơi lại chẳng thấy muội đâu, muội nói mau, muội chạy
đi đâu chơi vậy hả? Tỷ với Hiên Viên đại ca tìm muội rất lâu mà
không tìm thấy.”
Cố ý nói Ngô Diệu Ny ham chơi nên tách khỏi hai người bọn họ.
Trong lòng Ngô Diệu Ny khinh bỉ Tịch Lãnh Nhã, còn không phải là do
cô dùng phép khiến tôi mất dấu hai người các người sao? Lại
còn làm như không biết.
Cô tỏ vẻ hơi nghi hoặc một chút,
ngây thơ nhìn hai người nói: “Muội cũng không biết nữa, đi một
hồi lại bị tách khỏi hai người mất.”
Thấy thế, Hiên Viên
Dạ hối hận vì mình đã không quan tâm Ngô Diệu Ny, làm hại
nàng đi lạc, nhất định nàng cũng đi tìm hai người bọn hắn. Trong lòng hắn chợt có chút hổ thẹn, giọng nói lại càng trở nên
dịu dàng hơn:
“Lần sau nhớ phải đi bên cạnh ta, nếu không sẽ bị lạc nữa.”