[ Tôi nói cô này, người chơi, cô cứ dùng mãi một chiêu như thế không thấy chán à? ]
Biết ý thức của Ngô Diệu Ny đã tỉnh táo, hệ thống khinh bỉ.
“Thì có sao đâu, hữu dụng là được rồi.”
Ngô Diệu Ny không cho là đúng, nói.
Ngô Diệu Ny từ từ tỉnh lại, nhìn vẻ mặt u ám của Hầu Ninh, cô biết rằng hắn đang tức giận. Có lẽ những người khác cảm thấy Hầu Ninh không có cảm
xúc gì cả, có chuyện đều trưng vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng
đừng nói đến việc tức giận; nhưng Ngô Diệu Ny biết Hầu Ninh không phải
như vậy, cô có thể thấy rõ tâm trạng lúc này của Hầu Ninh trong ánh mắt
hắn.
Mà giờ phút này Hầu Ninh đang tức giận, hơn nữa cực kì tức
giận. Ngô Diệu Ny biết mỗi lần Hầu Ninh tức giận, lông mi sẽ rung rung,
cô cũng không hiểu làm sao cô biết, nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy
vậy.
Vì thế Ngô Diệu Ny dùng giọng yếu ớt kèm theo gương mặt khiến người ta yêu thương nói với Hầu Ninh:
“Ninh ca ca!”
Thấy Hầu Ninh không có phản ứng gì, trong lòng Ngô Diệu Ny có chút không
yên, cô vươn bàn tay mềm mại ra, kéo kéo ống tay áo Hầu Ninh, sau đó nắm lấy bàn tay Hầu Ninh, đôi mắt long lanh nước chờ mong nhìn phản ứng
của Hầu Ninh.
Đây là một lần nghiêm túc hiếm thấy của Hầu Ninh, Ngô Diệu Ny bị nói
vậy, cả người run lên, cầm ống tay áo Hầu Ninh, không biết là nên
buông hay là tiếp tục nắm, sợ hãi nhìn Hầu Ninh.
Nhưng chỉ một
lát Ngô Diệu Ny đã nghĩ thông, vừa rồi không phải còn lo lắng Hầu
Ninh không để ý đến mình sao? Giờ hắn đang quan tâm mình nên trong lòng cô rất vui, đã quên mất vừa rồi là ai bị Hầu Ninh nghiêm túc dọa sợ
hãi.
Cũng không để ý Hầu Ninh có còn tức giận hay không, cả
người nhào qua ôm Hầu Ninh, mắt và mũi đỏ bừng, kèm theo giọng
điệu ủy khuất, non nớt nói:
“Muội chỉ không muốn khiến Ninh ca ca mất mặt thôi.”
Nghe xong, sắc mặt Hầu Ninh dịu đi một chút, trong lòng cảm thấy nàng rốt cuộc vẫn chỉ là đứa nhỏ, rõ ràng biết tu vi không tốt nhưng làm
vậy là do nghĩ cho hắn. Tim hắn đập một nhịp, một cảm giác khác
lạ đang dần nảy mầm trong lòng.
Đôi tay khớp xương rõ ràng giờ phút này đang ngượng ngùng sờ tóc Ngô Diệu Ny, trên mặt có chút gì đó ấm áp.
Giờ phút này khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức Ngô Diệu Ny
có thể ngửi được mùi cơ thể nhẹ nhàng trên người Hầu Ninh. Ngô Diệu Ny
hơi mất tự nhiên cúi đầu, hai má đột nhiên nóng bừng lên, tim đập “thình thịch” loạn lên.
Giờ phút này, mặt mày Ngô Diệu Ny mang ý xuân,
làn da vốn trắng mịn như ngọc giờ đỏ ửng. Tuy là cúi đầu, nhưng Hầu Ninh vẫn có thể nhìn thấy Ngô Diệu Ny bất an mà không ngừng dùng đầu lưỡi
mềm mại liếm môi.
Mặt Hầu Ninh hơi mê mang, hai tay theo bản năng vuốt ve cọ xát môi Ngô Diệu Ny.
Ngón tay thon dài che đi đôi môi ngọt ngào của Ngô Diệu Ny.
Thấy thế, đôi mắt trong suốt của nàng mê mang nhìn vào mắt Hầu Ninh. Sau khi Hầu Ninh rụt tay lại, cô vùi mặt ôm Hầu Ninh.
Tuy Hầu Ninh không có động tác tiếp theo, nhưng Ngô Diệu Ny cảm thấy đây là một cơ hội tốt để bắt đầu.
Như vậy ít nhất có thể chứng minh Ninh ca ca cũng là một nam nhân.
Sau đó Ngô Diệu Ny nghe thấy giọng nói ôn hòa vang lên trên đỉnh đầu:
“Có mất mặt hay không không phải chuyện ngươi có thể quyết định, cho dù một chút tiên thuật ngươi cũng không có nhưng ta cũng sẽ không cảm thấy mất mặt.”
Ngô Diệu Ny ngẩng đầu, nửa tin nửa ngờ nhìn Hầu Ninh:
“Thật vậy ư?”
Trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên không thể tin, cẩn thận quan sát ánh mắt và gương mặt Hầu Ninh.
Thấy Hầu Ninh không còn vẻ tức giận như ban nãy.
Khuôn mặt Ngô Diệu Ny tươi cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hầu Ninh không chớp mắt.
Tóc của Hầu Ninh lướt qua khuôn mặt nàng, Hầu Ninh nhẹ lấy ra, nghe hắn mở miệng:
“Lần sau không được liều mạng như vậy, không hiểu cái gì thì hỏi ta là được.”
“Vâng.”
Ngô Diệu Ny ngoan ngoãn gật gật đầu, thế nhưng sau khi nhìn thấy trên vẻ
mặt trầm tĩnh như nước của hắn nở một nụ cười khuynh thành, Ngô Diệu Ny
cảm thấy cả người giống như đắm chìm trong mùa xuân, cảm thấy thật sảng
khoái.
Thì ra Hầu Ninh khi cười rộ lên đẹp như vậy.
Vì thế
cô lại bắt đầu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đầu nhỏ trong
lòng Hầu Ninh không ngừng lộn xộn, một lát sau chui ra từ trong lòng Hầu Ninh, vẻ mặt lấy lòng nói:
“Ninh ca ca, tối nay muội ngủ với huynh được không?”
Mí mắt Hầu Ninh cũng không nâng, bình tĩnh nói:
“Hôm nay ngươi không gặp ác mộng.”
Ngô Diệu Ny cười hì hì nói:
“Vậy lần sau gặp ác mộng tính lên lần này đi.”
Hầu Ninh: “………………”
Ngô Diệu Ny cảm thấy trong lúc hai người nói chuyện ái muội nhưng thật ra thuần khiết như thế chỉ có một mình Hầu Ninh.
“Diệu nhi, ngươi có ở bên trong không? Ta là Hiên Viên đây, ngươi tỉnh chưa? Sức khỏe sao rồi?”
Ngô Diệu Ny nhìn thoáng qua Hầu Ninh, thấy hắn không có phản ứng gì, chỉ là tiện tay chỉnh lại tóc thay nàng, cử chỉ tao nhã, giống như đang sửa
sang một món bảo bối vô giá. Thấy thế, Ngô Diệu Ny nói to ra phía bên
ngoài: “Đây, ta không có việc gì, cám ơn Hiên Viên đại ca đã quan tâm.”
Giọng nói bên ngoài tiếp tục vang lên:
“Diệu nhi, ta có thể vào không?”
Tuy nói như vậy nhưng Hiên Viên Dạ đã rảo bước vào trong phòng.
Trong lòng Ngô Diệu Ny có chút khinh bỉ, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, nở nụ cười ngọt ngào với Hiên Viên Dạ:
“Hiên Viên đại ca.”
Giọng nói mềm mại khiến Hiên Viên Dạ trở nên ôn hòa không ít, chỉ thấy Hiên Viên Dạ lấy ra một lọ đan dược, nói:
“Diệu nhi, đây là linh dược gia truyền của ta, có thể giúp ích cho ngươi.”
Thuốc của Hiên Viên gia trị giá vạn kim, vậy mà lại thoải mái đưa cho một
tiểu nha đầu, nên nói Hiên Viên Dạ lương thiện hay là tâm cơ quá sâu
đây.
Ngô Diệu Ny nhìn thoáng qua Hầu Ninh còn ngồi bên cạnh, chỉ thấy đôi mày thanh tú của hắn chau nhẹ.
Quay đầu nhìn chằm chằm Hiên Viên Dạ còn đang đứng đó đầy cảm kích, nhận lấy lọ thuốc trên tay Hiên Viên Dạ, đặt ở trên ngăn tủ đầu giường, nói:
“Cám ơn Hiên Viên đại ca.”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn ra phía sau Hiên Viên Dạ, thấy không có ai theo phía sau, ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
“A, Hiên Viên đại ca, sư tỷ không đi cùng ngươi à?”
Nhìn xung quanh trước sau Hiên Viên Dạ, không thấy còn ai nữa, trên mặt Ngô Diệu Ny lộ vẻ thất vọng.
Không khó để nhận ra nàng rất thích Tịch Lãnh Nhã, nàng ta không đến thăm làm nàng cảm thấy rất buồn.
Mà nghe Ngô Diệu Ny nhắc tới Tịch Lãnh Nhã, hai người đều chú ý tới chi
tiết này; đặc biệt là Hiên Viên Dạ, không ủng hộ hành động của Tịch Lãnh Nhã, nàng ta hại Diệu nhi té xỉu, vậy mà lại không hề lại đây hỏi han,
thật sự rất quá đáng.
Hoàn toàn không nhớ rằng chính hắn đã dặn Tịch Lãnh Nhã ngoan ngoãn ở đó chờ tin tức.
Nhìn Ngô Diệu Ny đang yếu mệt, trong lòng Hiên Viên Dạ cảm thấy thương tiếc.
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của Hiên Viên Dạ đối với người chơi tăng 5%, hiện tại là 45%. ]
“Lần này là Lãnh Nhã không đúng.”
Hiên Viên Dạ cau mày, không tán thành việc làm của Tịch Lãnh Nhã.
Trong lòng Ngô Diệu Ny bật cười, con người luôn như thế, luôn đồng tình với người yếu.
Nếu lần này cô không té xỉu, khẳng định rằng mọi người sẽ đồng tình Tịch Lãnh Nhã.
Giờ phút này cô chỉ cần làm một ‘đóa Bạch Liên Hoa’ là đủ rồi.
Ngô Diệu Ny an ủi Hiên Viên Dạ nói: “Chắc là sư tỷ có việc nên không thể đến đây, Hiên Viên đại ca đừng trách sư tỷ.”
“Ngươi cứ luôn nghĩ cho người khác như thế.”
Hiên Viên Dạ ra vẻ tức giận, nhìn thoáng qua Ngô Diệu Ny.
Chỉ thấy Ngô Diệu Ny nghịch ngợm làm mặt quỷ với Hiên Viên Dạ.
Hầu Ninh thấy Ngô Diệu Ny đã ổn nên cũng cảm thấy yên tâm hơn.
“Chưởng môn, Thái tử Quân Tử Tích hẹn người đi uống trà.”
Một tiểu đồng mặc trang phục đạo sĩ xuất hiện ở cửa, nói với Hầu Ninh.
Hầu Ninh gật gật đầu, nói lại với tiểu đồng:
“Được, ta sẽ qua ngay.”
Vừa dứt lời, một âm thanh khác đã xuất hiện ở cửa:
“Không cần, bản Thái tử đã tự mình lại đây rồi.”
Chỉ thấy một nam nhân mặc trường bào màu tím, bề ngoài tuấn tú không
thua Hiên Viên Dạ, thậm chí còn đẹp hơn Hiên Viên Dạ vài phần, chẳng qua so với Hầu Ninh thì Ngô Diệu Ny vẫn là cảm thấy Thái tử trước mắt
này thiếu sự trong trẻo, lạnh lùng trong khí chất của Hầu Ninh.
Biết đây là Thái tử Quân Tử Tích, Hiên Viên Dạ và Ngô Diệu Ny đều hành lễ:
“Diệu nhi, Hiên Viên Dạ, tham kiến Thái tử điện hạ.”
Cặp mắt Quân Tử Tích tràn đầy trêu tức nhìn Ngô Diệu Ny đánh giá qua lại, dò hỏi Hầu Ninh:
“Hầu Ninh, đây là tiểu đồ đệ không nên thân của ngươi à?”
Hầu Ninh lắc đầu nói:
“Không phải đồ đệ, đây là con của bạn ta, ta thương đứa nhỏ này lẻ loi hiu quạnh, mới đưa nàng về nuôi.”
“Nha đầu kia, ngay cả đứng tấn cũng té xỉu, ngươi thật đúng là số một của
Thiên Giới! Hay là vầy đi, Thái tử ta đồng ý với ngươi, nếu sau này
ngươi có gì không hiểu có thể đến hỏi Thái tử ta, còn về mấy thứ tiên
thuật trẻ con như ‘Ngự kiếm Thuật’ cũng phải cân nhắc trước đã, dù sao
mấy cái đó ba tuổi Thái tử ta đã biết làm rồi.”
Trong lời nói của Quân Tử Tích đậm ý đùa cợt.
“Ngươi đừng đùa Diệu nhi nữa, không phải bảo là đến tìm ta uống trà sao? Đi thôi.”
Nghe Hầu Ninh bảo vệ Ngô Diệu Ny như vậy, Quân Tử Tích nghi ngờ nhìn Hầu Ninh rồi lại nhìn Ngô Diệu Ny.
Ngô Diệu Ny nói: “Ninh ca ca, vậy huynh mau đi đi.”
Hầu Ninh gật gật đầu, rời đi cùng Quân Tử Tích.
Nhìn bóng dáng hai người đã đi xa, Ngô Diệu Ny quay đầu nhìn Hiên Viên
Dạ bên cạnh, tươi cười nói: “Hiên Viên đại ca, huynh ngồi đi.”
Sau đó, ánh mắt lại không tự giác nhìn về phía bóng người đã đi xa, trên mặt có chút nghi hoặc.
Hệ thống nói: [ Người chơi, không phải là cô để ý Thái tử chứ? Cô cứ liếc mắt nhìn hắn hoài thế. ]
Ngô Diệu Ny khinh bỉ nói: “Cái gì vậy, tôi không thèm thích đàn ông xấu miệng đâu.”
Sau đó lại nói giỡn: “Cậu không thấy là mình rất giống Thái tử à?”
[ Giống chỗ nào, có phải giống ở chỗ hắn cũng đẹp trai như hệ thống tôi không? ]
Nghe được khen mình giống Thái tử, hệ thống hứng thú nói, suy nghĩ về
vẻ ngoài đẹp trai của mình, hưng phấn hỏi Ngô Diệu Ny.
Ngô Diệu Ny ném cho cậu một đáp án rõ ràng mạch lạc:
“Không phải, giống ở chỗ cái miệng của cậu và anh ta đều rất đê tiện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT