Trong lòng Ân Việt dâng lên một ngọn lửa vô danh, ngọn lửa cháy hừng
hực, càng cháy càng mạnh, đem tất cả sát khí trong người hắn bộc lộ hết
ra ngoài, hắn liền giơ tay bổ một cái về phía trước, Chu Lâm vừa dứt
lời, giọng nói còn chưa tắt hẳn thì đã thấy bàn tay lao tới, lập tức
ngây ra không kịp phản ứng. Vì bất ngờ không kịp đề phòng, nên cô ta bị
bàn tay đập mạnh vào đầu, dưới cơn giận dữ, Ân Việt dồn hất mười phần
sức lực vào cú đánh này, trong nháy mắt, Chu Lâm cảm thấy trước mắt tối
om, máu tươi từ trên đầu túa ra, đỏ rực một mảnh, mất đi tất cả ý thức.
(*Ed: cuối cùng cũng nhận quả báo rồi đó, cảm thấy như vậy vẫn quá là
nhẹ nhàng đi :v)
Diệp Man lần đầu tiên nhìn thấy cảnh Ân Việt phẫn nộ mà giết người,
trong lòng cũng hơi bị dọa sợ, nhưng đó chỉ là trong khoảnh khắc, Chu
Lâm người phụ nữa này dù sao để lại chính là một tai họa, cho dù cô
không muốn làm tổn hại đến mạng người, nhưng vẫn biết phân rõ nặng nhẹ.
Thế là cô bước lên giữ chặt lấy tay Ân Việt, vốn còn định bổ thêm một
nhát nữa, nói: "Chúng ta mau đi thôi."
Lúc này, bởi vì câu nói chấn động của Chu Lâm, mà những người xung quanh đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Man, mấy tên lính tuần tra ở đằng
xa nhìn thấy cảnh này liền băng băng chạy tới, thậm chí tốc độ còn vượt
qua cả tốc độ nhanh nhất mà người bình thường có thể đạt được.
Ân Việt vội vàng ôm chặt Diệp Man, cũng không lại nhiều lời nữa, thả
người nhảy vọt, thân hình như điện, giống một mũi tên nhanh chóng bay
vút đi.
"Nhanh, mày mau đi triệu tập nhân thủ, ngăn bọn họ lại.!" Tên cầm đầu
nhìn tốc độ chạy băng băng như gió, khiến cho chỉ trong nháy mắt bóng
dáng cả hai đã là một chấm đen của Ân Việt, dựa vào tốc độ, bọn hắn chắc chắn là không đuổi kịp, thế là hắn ta vừa chạy vừa nói với người phía
sau: "Còn mày nữa, mau phóng tín hiệu, để người bên ngoài nhanh chóng
bao vây trụ sở, ngàn vạn lần không được để bọn hắn rời khỏi đây!"
Hai tên thuộc hạ luôn miệng vâng dạ, một tên xoay người chạy ngược trở
về, tên còn lại run run cầm bộ đàm, báo cáo tình huống, cùng lúc, đèn
báo động màu đỏ cùng với còi báo chói tai vang lên, khắp nơi trở nên hỗn loạn.
Nhưng cũng đồng thời, khi Ân Việt ôm Diệp Man chạy chưa được bao xa thì
trước mắt liền xuất hiện một đám người trong tay cầm súng ống với lực
sát thương cực mạnh, tất cả họng súng đều nhắm về bọn họ. "Chết tiệt."
Sắc mặt Ân Việt đen thui, Diệp Man cắn cắn môi, lúc này cô chỉ hận dị
năng của mình tuy nghịch thiên, nhưng lực chiến đấu của bản thân cô lại
chẳng có gì thay đổi, không có được thể lực lớn như tường đồng vách sắt
của Vết Đao, cũng không có động tác nhanh nhạy năng lực khó lường giống
Ân Việt.
"Dừng lại, nếu bọn tao nổ súng!" Giọng nam lạnh lùng vang lên, kẻ cầm đầu chính là tên A Phi đã dẫn đường cho họ lúc nãy.
Âm thanh bước chân phía sau dần tới gần, Ân Việt lạnh lẽo nhìn đám người trước mặt mình, rồi dừng lại, đồng thời ôm chặt Diệp Man vào ngực, bảo
vệ chặt chẽ. Ánh mắt A Phi lạnh nhạt đảo qua Diệp Man, Diệp Man thân
hình mảnh khảnh, hơn nữa còn cần người bảo vệ, thật sự nhìn không giống
một người có dị năng, so với cô, thì Ân Việt rõ ràng là lợi hại hơn
nhiều. Thế là hắn liền cảnh giác theo dõi từng nhất cử nhất động của Ân
Việt.
Không khí trở nên đông cứng, đôi bên đều trong trạng thái giương cung bạt kiếm.
Cùng lúc đó, A Phi và tên đàn ông vừa đuổi theo tới liếc mắt với nhau ra hiệu, tên kia hiểu ý gật đầu, cẩn thận cho tay vào trong ngực, lấy ra
một cây súng, họng súng có kim tiêm chĩa vào cổ Ân Việt, hắn nheo mắt,
nhẹ nhàng bóp cò.
Cảm giác nguy hiểm bỗng bộc phát, Ân Việt độ nhiên nhanh chóng bước một
bước dài sang phía bên cạnh, cùng lúc đó, kim tiêm giống như tên rời
khỏi cung vậy, xẹt ngang qua bờ vai hắn, lập tức bắn về phía đám người
đối diện.
Trực giác thật nhạy bén!
A Phi chấn động, dùng tay đánh bay kim tiêm, sắc mặt trầm trọng.
Ân Việt lạnh lùng cười, móng tay sắc bén nháy mắt dài ra trên đầu ngón
tay, trong lòng hắn biết rõ đối phương đông người, nếu cứ tiếp tục đối
đầu trực diện thế này, bọn họ sẽ gặp bất lợi. Nghĩ nghĩ, hắn liền dán
vào tai Diệp Man hỏi: "Man Man, em có thể gọi Zombie ở quanh đây tới chỗ này được không?"
Hơi thở ấm áp phả vào tai, có chút ngưa ngứa, Diệp Man hơi không thoải
mái mà dời đầu đi một chút, nhỏ giọng nói: "Tôi không biết nữa, tinh
thân lực của tôi chỉ có thể bao trùm lên khu vực cỡ năm trăm mét, nếu
như trong phạm vi này có Zombie thì có thể gọi tới được."
"Vậy được, em cứ thử xem. Không được thì thôi, đừng miễn cưỡng chính
mình." Ân Việt ôn hòa nói, "Yên tâm, chúng ta nhất định có thể chạy đi
."
Diệp Man ừ một tiếng, tập trung thả sóng điện não của mình ra ngoài.
Cùng lúc đó, trong một phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
"Tiến sĩ, không tốt, vừa nãy lúc tôi đang ghi chép số liệu của vật thí
nghiệm, thì sóng điện não của vật thí nghiệm số bảy đã xảy ra biến động, sau đó bất ngờ phản kháng kịch liệt..."
"Tiến sĩ, X con đại Zombie trong phòng thí nghiệm số chín tiếp nhận được một tín hiệu sóng điện não vô danh, đang bạo động tập thể..."
"Còn có sinh vật còn chưa hợp nhất gen trong phòng thí nghiệm số một đột nhiên cuồng hóa, chúng nó như bị phát điên, không ngừng công kích cửa
kính phòng thí nghiệm, sức lực tăng lên liên tục, nếu cứ tiếp tục, thì
không bao lâu nữa cửa kính cũng sẽ bị chúng nó đập bể!" Mấy người có nam có nữ lòng như lửa đốt chạy đến trong phòng trung tâm của phòng thí
nghiệm, báo cáo.
"Chuyện này là thế nào?" Trong phòng thí nghiệm trung tâm, người đàn ông ngồi trước máy tính nghe thấy thế thì nhíu mày, đôi mắt hắn lạnh như
băng, ngũ quan tuấn tú sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng,
người đàn ông như vậy, cho dù có mặc áo blouse trắng để anh đánh giá,
thì anh tuyệt đối cũng sẽ không liên tưởng tới hắn là một tiến sĩ sinh
vật học, mà càng giống một sát thủ toàn thân đều là sức mạnh áp bách.
"Tiến sĩ, bên trong trụ sở nhận được công kích bằng sóng điện không rõ
lai lịch, các vật thí nghiệm trong tám tầng của phòng thí nghiệm đều bắt đầu sinh ra bạo động, lực phá hoại đang không ngừng tăng lên, không
ngừng muốn thoát khỏi giam cầm."
"Sóng điện não không rõ lai lịch ư?" Chẳng lẽ là có người đã nghiên cứu
ra phương pháp có thể sinh ra cộng hưởng với sóng điện não với các vật
thí nghiệm, thậm chí còn tiến hành không chế tần suất sóng điện não của
chúng nó ư? Người đàn ông đầy hứng thú cười cười, thứ hắn nghiên cứu
mười mấy năm cũng nghiên cứu không ra, chẳng lẽ đã bị người khác giành
mất tiên cơ? "Thông báo cho mọi người, lập tức bắt lấy sóng điện não
này, tiến hành ghi chép phân tích! Các người ai về nhà nấy, bật hệ thống phòng ngự trung cấp lên, quan sát phản ứng của các vật thí nghiệm, khi
cần thiết, có thể giải phóng một vài loại tàn thứ phẩm, để truy tìm
nguồn gốc của sóng điện não kia."
"Vâng ạ." Mấy người kia nghe vậy, lập tức tự động chạy đi.
"Hiểu Văn, đi cùng tôi đến phòng thí nghiệm." Dừng một chút,
người đàn ông đừng lên khỏi ghế xoay, cất bước đi ra ngoài, trợ thủ của
hắn theo sát phía sau.
Trên hành lang trống trải, giày da dẫm lên mặt sàn phát ra âm thành cộp
cộp, qua một ngã rẽ, người đàn ông được mọi người gọi là tiến sĩ ngẩng
đầu nhìn cánh cửa kim loại đánh số XL, ngón cái nhấn lên cái nút màu đỏ
trên vách tường, một giọng nữ máy móc vang lên: "Vân tay đã được đưa
vào, đang xác nhận vân tay, tiến hành quét đồng tử..."
"Hoàn tất. Tiến sĩ An Duy, hoan nghênh tiến vào phòng thí nghiệm gen
sinh vật số một, quyền hạn của ngài là cấp chính, có được quyền khống
chế và quyền quyết định cao nhất của phòng thí nghiệm." Cánh cửa kim
loại kêu "Ting" một cái rồi mở ra. Người đàn ông bước vào trong phòng
thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm số một là phòng thí nghiệm ngầm quan trọng nhất trong
tất cả phòng thí nghiệm sau phòng thí nghiệm trung ương, cơ sở chú yếu
là nghiên cứu sinh vật lai người, lấy gen của các loại sinh vật như hổ,
báo, cá vân vân cho vào trong con người hoặc Zombie, cải thiện thể chất
của họ, nhờ đó mà sáng tạo ra các chiến sĩ biến đổi gen kiểu mới, do đó
bọn họ thường có được các loại đặc tính của các động vật, như là nanh
vuốt sắc nhọn, tốc độ nhanh như chớp, biết bay, lực chiến đấu siêu mạnh
mà con người không thể sanh bằng, bọn họ được xưng là "Tân Nhân Loại".
Nói cách khác, phòng thí nghiệm này tồn tại là để sáng tạo ra những công cụ chiến đấu như thế này.
"Tiến sĩ." Các nhân viện trong phòng thí nghiệm nhìn thấy tiến sĩ An Duy đều đồng loạt cúi đầu chào, ở phòng thí nghiệm này quyền hạn đại biểu
cho quyền lợi, lấy quyền hạn của tiến sĩ An Duy, thì hắn hoàn toàn nắm
giữ đại quyền sinh sát tất cả mọi người ở đây trong tay.
"Tính huống của vật thí nghiệm số hiệu Y023 thế nào rồi?"
"Lúc Y023 chưa cuồng hóa thì thể năng đạt hạng S, năng lực tự phục hồi
hạng B, lực phá hoại là A+, sau khí cuồng hóa thì các tiêu chuẩn đều đạt tới SS, nhưng vừa rồi, khi nhận được sóng điện không rõ lai lịch, nó
lại không cần thuốc kích thích đã tự tiến vào giai đoạn cuồng hóa, không ngừng đánh vào lồng thủy tinh, chúng tôi đã chích một lượng lớn thuốc
an thần cho hắn, nhưng vẫn không hiệu quả."
Tiến sĩ An Duy chống tay lên bàn làm việc nói: "Phóng hình ảnh lên tôi
xem nào." Vừa dứt lời, trên trần nhà liền xuất hiện một màn hình khổng
lồ. Trong màn hình, là một kẻ cơ bắp thân cao hơn hai mét, tóc vàng óng, lông tóc cức rắn như kim thép, đôi mắt sắc bén ngỗ ngược, khuôn mặt
hung tàn như dã thú, hàm răng sắc nhọn, nhìn sơ qua hiển nhiên là một
Nhân Sư (người sư tử)!
Tên đó bây giờ đang nhe răng nhếch miệng giơ nắm đấm đấm mạnh lên lồng
thủy tinh đang bao vây lấy hắn, nắm đấm rơi xuống, cả phòng thí nghiệm
lay động mãnh liệt, tiếng thủy tinh nứt vỡ vang lên, những vết nứt chằng chịt như mạng nhện dần lan ra. Xem ra, cái lồng bằng thủy tinh cường
lực này không còn cầm cự được lâu nữa.
"Tiến sĩ có cần bật hệ thống phòng ngự dự phòng không ạ?" Hiểu Văn nhìn hình ảnh, lo lắng hỏi.
"Không cần đâu." An Duy tiến sĩ nhẹ nhàng vuốt cằm, "Vật thí nghiệm này
có thiên phú rất tốt, vậy mà không cần thuốc đã có thể thực hiện cuồng
hóa sơ cấp, tuy vậy vẫn còn cách cuồng hóa thành hình thú hoàn thiện một khoảng, loại sóng điện não bất minh kia thì ra lại là thứ thúc giục
cuồng hóa. Như vậy đi, Hiểu Văn, cậu nói người ta mở lồng ra, ta muốn
nhìn xem nó có thể làm đến một bước kia, chuyển hóa hoàn hảo giữa dạng
người và dạng thú, trỏ thành thú nhân hoàn mỹ như trong tưởng tượng của
ta hay không."
"Vâng." Hiểu Văn đi đến trước màn hình máy tính, nhấn vào một cái nút,
"tinh" một tiếng, cánh cửa thủy tinh trong màn hình đột ngột mở ra, vật
thí nghiệm mờ mịt nhìn nắm đấm của mình, sau đó giống như nghĩ tới điều
gì, liền hăng hái chạy khỏi phòng thí nghiệm, hướng về phía bên ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng nó đã hiện lên ở chỗ webcam ngoài hành
lang, "Thưa tiến sĩ, tôi đã khởi động con chip được cài đặt trong đầu
nó, để định vị." Còn chưa dứt lời, máy tính đã vang lên thông báo: "Thưa tiến sĩ, Lê Thuyết ở phòng thí nghiệm trung ương báo là đã có tin tức
liên quan tới sóng điện không rõ lai lịch kia ạ."
Tiến sĩ gật gật đầu: "Nhận lấy, tiến hành phân tích."
"Vâng." Hiểu Văn nhìn từng dãy sóng chuyển động trên máy tình, "Thưa
tiến sĩ, đã có kết quả phân tích, sóng điện không rõ lai lịch này có tới 83,55% là sóng điện não của con người, nguồn gốc phát ra là từ trụ sở
trên mặt đất."
"Con người ư? Là dị năng về tinh thần? Hay là dị năng có thể khống chế
tinh thần các vật thí nghiệm?" Tiến sĩ An Duy ngẩn ra, sắc mặt lộ ra hớn hở, "Mau mau, thông báo cho Lý Diệu và A Phi, phải bằng mọi giá, nhất
định phải bắt cho bằng được kẻ có dị năng tinh thần kia! Giá trị thí
nghiệm của hắn rất lớn, có hắn, chúng ta hoàn toàn có thể khống chế toàn bộ Zombie trên thế giới, và cả các vật thí nghiệm không chịu nghe lời
và có sức phá hoại mạnh mẽ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT