"Mời ba ăn canh." Hàn Sơ ngồi cạnh đống lửa trại, cầm vỏ đồ hộp múc một
chén canh gà nóng hổi đưa cho Hàn Nguyên, sau đó cũng gắp cho Dư Chi một chiếc đùi gà. Từ ba tháng trước, Hàn Sơ và Hàn Nguyên đã trở thành
người dị năng. Lúc đang trên đường chạy nạn, bọn họ bị một bầy Zombie
lớn bao vây, bọn họ bị Chu Lâm đứng phía sau đẩy vào giữa bầy Zombie,
còn bản thân ả thì thừa cơ lái xe đào tẩu. Bọn họ khó khăn lắm mới chạy
thoát khỏi bọn Zombie. Nhìn miệng vết thương bị Zombie cắn trên người,
bọn họ đều đã tuyệt vọng cho rằng mình sẽ biến thành Zombie, bắt đầu vội vàng khuyên nhủ Dư Chi rời khỏi, chỉ cần Dư Chi còn sống, họ có chết
cũng đáng.
Man Man bị cắn , bây giờ đến cả chồng và con riêng cũng bị lây nhiễm,
một người lẻ loi như bà dù có chạy cũng biết chạy đi đâu? Còn không bằng ở đây chết cùng nhau! Nhưng cuộc đời khó lường, Hàn Nguyên và Hàn Sơ
phát sốt cao cả đêm, sau đó trong mắt cũng xuất hiện vật chất giống nòng nọc như Diệp Man, Dư Chi nhìn họ, lại liên tưởng đến Diệp Man, liền
chăm sóc họ suốt đêm, bà gần như đã rơi vào tuyệt vọng, kết quả, vào
rạng sáng, cả hai liền hạ sốt một cách kỳ lạ, người cũng hoàn toàn tỉnh
táo, không có bất kỳ dấu hiệu gì là thành Zombie cả!
Bởi vì chịu kích thích quá lớn, tâm trạng lên xuống thất thường, khiến cho Dư Chi hôn mê bất tỉnh một thời gian.
Mà sau đó, Hàn Nguyên và Hàn Sơ dần phát hiện sự biến hóa của cơ thể,
Hàn Nguyên có được dị năng hệ Phong, có khả năng phóng ra đao gió, còn
Hàn Sơ thì có được dị năng hệ Hỏa, dị năng xuất hiện làm hai người mừng
như điên, dần dần, bọn họ bắt đầu suy đoán lúc trước Diệp Man có bệnh
trạng như họ, liệu có phải bây giờ cũng đã kích phát rồi hay không?
Phán đoán này vừa xuất hiện, tất cả mọi người không nhịn được liền dấy
lên một tia hi vọng, thế cho nên khi bí mật về người dị năng được vạch
trần, suy nghĩ này càng được củng cố. Thế là họ bắt đầu xuất phát tới
thành phố B tìm kiếm cô.
"Không biết bây giờ Man Man sao rồi?" Dư Chi nhìn đùi gà, nói, chỉ cần
nghĩ đến Diệp Man giờ này không biết đang ở nơi đâu, có được ăn no mặc
ấm hay không, lòng bà liền vô cùng lo lắng, khẩu vị đều mất hết.
"Tính cách Man Man như thế, đến đâu mà chẳng sống được! Hiện tại con bé nhất định đã là người dị năng, tuy không biết là dị năng gì,
nhưng tuyệt đối sẽ không sống quá khó khăn đâu." Hàn Sơ an ủi bà, "Nói
không chừng, lúc chúng ta không ở bên cạnh, con bé đã kết hôn rồi cũng
nên..." Nếu như Diệp Man nghe thấy câu này, nhất định hô to hai tiếng
"Tri kỉ".
Đã một tháng trôi qua kể từ vụ nổ, Ân Việt mang Diệp Mn trở lại ngôi
làng lúc trước định cư, còn đám thú nhân chết tiệt kia cũng luôn hai mắt phát sáng mà lăm le cô, mặt dày mày dạn đến ăn ở ké bọn họ, mỗi ngày
đều cầm hoa héo cỏ khô xun xoe với Diệp Man, nếu không thì sẽ nhân lúc
hắn và Man Man đang tận hưởng thế giới hai người mà chen chân vào phá
rối, Ân Việt nhìn mà ứa gan, hận không thế đá văng đám người này ra
ngoài!
Vì phòng xa, Ân Việt lập tức vừa lừa vừa gạt Diệp Man quẹo vào lễ đường ( *ed: khôn phết đấy, đúng là nam chính chả có ai mà hiền lành cả :))) ), nhìn một đám thú nhân khoc huhu vì thất tính, Ân Việt đắc ý ôm Diệp
Man, vui không tả xiết.
Nhưng mà nụ cười này của hắn, trong mắt của một đám thú nhân tình duyên
trắc trở lại gai mắt vô cùng, bọn họ sẽ không oán giận Diệp Man, thậm
chí vẫn sẽ đối với cô ân cần trước sau như một, có điều Ân Việt sẽ không bao giờ có được loại đãi ngộ này, hơn nữa còn có thêm A Bố luôn mang
một nỗi oán niệm sâu sắc với cái tên luôn làm nó đeo tiếng xấu oan, hiếm khi hai bên cùng đồng cảm lẫn nhau, thế là hai phe đập tay, quyết định
liên hợp với nhau vào ngày kết hôn chặn Ân Việt lại, cho hắn một bài
học, cho hắn biết vì sao nước biển lại mặn!
Về phần kết quả sau cùng thì...
Chỉ thấy ngày tân hôn thứ hai có một đám mặt mũi bầm dập ngồi chồm hổm
nơi xó nhà lệ rơi đầ mặt, và vị trung khuyển vẻ mặt xuân phong dắc ý
thỏa mãn nhiệt tình đang xun xoe hầu hạ nữ vương của mình thì đã hiểu
rồi ha.
Lúc này Diệp Man vẫn còn chưa biết, người nha cô đã tiến vào trong phạm vi thành vô B rồi.
----- The end -----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT