*Ed: Chậc, Ân Việt phúc hắc lên sàn, Vết Đao sau này thảm rồi :)))))))))))

Được cây táo giải thích, Diệp Man đã biết nó không có bất kỳ ác ý nào, hành động lần này của nó là nhằm hóa giải sự thô bạo trong ngườ Ân Việt mà thôi, dù sao chỉ dựa vào tự thân áp chế, có thể được nhất thời, nhưng không đủ để duy trì cả đời. Hiểu được đôi mắt Ân Việt không hề bị chút thương tích gì, một lúc sau sẽ không sao, cuối cùng Diệp Man cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Diệp Man lại chẳng hề biết, phương pháp hóa giải thô bạo của cây táo chẳng qua chính là khơi dậy ký ức của Ân Việt mà thôi. Sự khác nhau lớn nhất giữa con người và Zombie chính là bản ngã. Dù sao đối với Zombie, ngoài máu tươi xác thịt ra, thì căn bản không có một chút ý thức nào, không có bản ngã tức là không có ràng buộc, đừng nói gì đến mấy thứ linh tinh khác như là đạo đức. Chỉ có thức tỉnh ký ức của Ân Việt, hắn mới có thể kiềm chế được những hành vi của mình, mà không hoàn toàn thoái hóa thành Zombie thực sự.

"Ân Việt, đôi mắt còn đau không?" Diệp Man thở phào, vội vàng nhìn về phía Ân Việt, tuy rằng đã được giải thích, nhưng không thấy tận mắt cô vẫn có chút lo lắng.

Đôi tay mềm mại vuốt ve từng chút từng chút trên mặt, cảm giác được sự dịu dàng khiến trái tim Ân Việt đập mạnh, hắn vô thức cầm lấy tay cô: "Đã hết đau rồi, Man Man, em đừng lo lắng." Giọng nói trầm thấp đặc thù của nam giới, hoàn toàn không có giọng điệu dễ thương mang theo ý làm nũng như trước đây.

Diệp Man không có phát hiện ra sự khác thường, chỉ tỉ mỉ quan sát đôi mắt hắn, nhưng mà đôi mắt hắn vốn đang nhắm chặt, căn bản không xem ra được cái gì: "Nếu không đau nữa, thì anh mở to mắt ra để tôi nhìn xem. Có thể mở mắt ra được không?"

Ân Việt gật gật đầu, bỗng nhiên có chút khẩn trương, vô thức nắm chặt tay lại. Cùng lúc mở mắt ra, một khuôn mặt hiện lên trước mắt, trên khuôn mặt quen thuộc ấy rõ ràng vẫn còn mang theo lo lắng, nhìn thấy hắn mở mắt ra rồi mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, cô bỗng ngạc nhiên nói: "Ân Việt, mắt của anh..."

"Mắt tôi ư?" Ân Việt sợ hãi, đôi mắt của hắn làm sao rồi?

"Mắt anh..." Diệp Man nhìn kĩ con ngươi Ân Việt, đen nhánh như mực vậy! Chỉ một thời gian ngắn ngủi, thế mà cây táo có thể làm đồng tử mắt của Ân Việt biến thành màu đen như người bình thường! Con ngươi tối đen mà thâm thúy, thăm thẳm như biển sâu, giống như chỉ với một ánh nhìn cũng có thể kéo người ta chìm vào trong đó!

"Thật tốt quá, Ân Việt, anh không sao nữa rồi!" Đôi mắt của Ân Việt khôi phục lại bình thường! Chẳng phải điều này đại biểu rằng, anh ấy đã không còn là Zombie nữa? Ý nghĩ vừa thoáng qua, niềm vui sướng liền bùng lên trong lòng, sự mừng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt Diệp Man, cô nhào lên ôm chặt lấy hắn.

Mùi hương thơm ngát nhàn nhạt xông vào mũi, ngay sau đó một thân thể mềm mại nhào vào lòng hắn, toàn thân Ân Việt chấn động mạnh một cái, hai cánh tay ôm chặt lấy Diệp Man, đôi mắt thâm trầm chợt lóe lên tia sáng, Ân Việt cong môi, giấu đi thâm trầm trong đôi mắt, thay vào đó là sự trong trẻo: "Man Man, Man Man, tôi cho rằng sẽ không còn gặp được em nữa..."

"Sao vậy được chứ?" Diệp Man vỗ lưng hắn an ủi, sức lực hai cánh tay Ân Việt lớn đến lạ kỳ, khóa chặt cô trong lồng ngực, như là muốn mạnh mẽ ép cô hòa vào trong máu thịt của anh vậy. Có lẽ là ảo giác chăng...đại khác chắc là vừa rồi bị luồng ánh sáng xanh làm cho sợ hãi rồi...Diệp Man nghĩ: "Ngoan nào, không sao rồi..."

"Hu hu..." Tiếng khóc bỗng nhiên quanh quẩn bên tai, dọa Diệp Man nhảy dựng, cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng Ân Việt thế này cả, đành phải hoa chân múa tay an ủi loạn xạ cả lên.

Mười mấy phút đồng hồ sau.

Hu hu hu...

Diệp Man nghe tiếng khóc bên tai, mà cứ thấy sai sai, âm thanh sao lại kỳ quái như vậy, giống tiếng gào khan thế không biết? Ân Việt gào khóc đã được nửa ngày, bọn họ duy trì tư thế ôm ấp như vậy cũng lâu lắm rồi, cánh tay cô đã bắt đầu mỏi, vậy mà bờ vai chỗ Ân Việt dựa vào không có một chút ẩm ướt? Diệp Man nghi ngờ quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy khuôn mặt Ân Việt đang chôn trên vai cô, mở miệng gào khóc, nhưng đôi mắt thì nhắm lại đầy lười biếng, khóe mắt khô queo làm gì có tí nước mắt nào? Hắn còn ở đầu vai cô hít một hơi thật sâu đầy hưởng thụ, quả là mùi hương của Man Man, thơm ngát tao nhã, đây là lần đầu tiên hắn và Man Man ôm nhau thân mật thế này. Càng nghĩ,trong lòng Ân Việt càng thấy mất thăng bằng, dạo này, làm Zombie còn tốt hơn là người nữa. Về sau hắn làm luôn Zombie cũng được!

Diệp Man nhìn hành vi dê xồm của Ân Việt, trán chảy đầy vạch đen, đây hành vi của một người đang thương tâm sao? Tầm bậy, đây chính là đang thừa cơ chiếm tiện nghi đó! Hơn nữa nhìn cái kiểu trái ngửi phải ngửi kia mà xem, quả thực giống y hệt gấu chó ngửi thấy mùi mật ấy, phi, cô đang nghĩ gì thế này, cô mới không phải mật ong! Vết Đao chết tiệt, tới cùng anh ta dạy Ân Việt cái gì vậy trời? Nghĩ lại tiếng ca kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu lúc trước, Diệp Man thầm ghi sổ nợ cái tên Vết Đao này.

"Ngửi nhập tâm như vậy, có ngửi ra được gì tâm đắc không nào?"

"Mùi của Man Man, thơm quá..." Ân Việt hít sâu một hơi, vẻ mặt hưởng thụ đáp, khuôn mặt đẹp trai còn mang theo cả biểu cảm như trong mộng ảo -- hắn thật sự nên cám ơn ông trời đã ban cho một khuôn mặt ưa nhìn, nếu mà dùng Vết Đao để thực hiện động tác đó, thế nào Diệp Man cũng phải khiến Diệp Man buồn nôn, quả thực sẽ khiến cô muốn chửi thề!

"Cốp", một cú cốc trời giáng đáp vào đầu, Ân Việt bị đau mở to mắt, lập tức đối diện với ánh mắt cười mà như không cười của Diệp Man, lòng chợt căng thẳng, âm thầm có cảm giác không hay, thế là hắn nở nụ cười xán lạn, cọ cọ vai cô: "Man Man à..."

Diệp Man đẩy cái đầu tóc đen ngắn ra khỏi người mình, búng mạnh lên trán Ân Việt một cái: "Sao nào, chiếm tiện nghi của tôi như vậy đã đủ chưa? Có tin tôi gọi A Bố đem trồng anh vào đất lần nữa không hả!!"

Ân Việt ôm trán tiếp tục cọ cọ vai Diệp Man, tội nghiệp nhìn cô: "Man Man, tôi không có chiếm tiện nghi của em mà."

Ai mà tin chứ? Diệp Man ngửa đầu trợn trắng mắt: "Vậy bây giờ anh đang làm gì đó? Ôm đủ chưa? Đủ rồi thì buông ra cho tôi!"

"Man Man..." Ân Việt lưu luyến không rời nhìn Diệp Man đang trừng hắn, trong con ngươi đen sâu thẳm chợt lóe lên thần sắc tiếc nuối rồi vụt mất, tốc độ nhanh đến nỗi Diệp Man không thể bắt kịp. Hắn vẫn chưa ôm đủ mà. Ân Việt nghĩ nghĩ, mới kì kèo mè nheo mà thả lỏng đôi tay đang ôm Diệp Man ra, cuối cùng thừa dịp Diệp Man không để ý, đột nhiên xông lên, chui đầu vào ngực cô cọ xát mấy cái, trước khi Diệp Man kịp phản ứng liền vèo một cái lủi vào ruộng bắp: "Man Man, tôi đi hái bắp giúp em nha!"

Diệp Man bị giật mình, nháy mắt mặt liền đỏ lên, vừa sợ vừa giận trừng theo bóng dáng Ân Việt: "Ân Việt, cái tên chết tiệt này, chạy về đây cho tôi!" Còn chưa dứt lời, Ân Việt đã vọt ra xa, quay đầu lại cười lưu manh với cô, Diệp Man thẹn quá hóa giận, cởi giày, ném mạnh về phía hắn.

Chiếc giày tạo thành một đường vòng cung rồi rơi xuống, Ân Việt nghiêng người né, chiếc giày xẹt qua thân hắn, rồi rơi xuống trước mặt.

Giày không có nện trúng Ân Việt, nhưng lại dẫn tới sự chú ý của A Bố, A Bố nhìn Diệp Man đang trợn mắt, rồi lại nhìn Ân Việt đang dùng vẻ mặt nghĩ lại mà sợ vỗ vỗ ngực, cười gian hắc hắc mấy tiếng, toàn thân kích động đến run rẩy, cơ hội báo thù tới rồi!

"Mau, tới giúp chủ nhân Ân Việt!" A Bố nhìn đám đàn em sau lưng nó, bàn tay duỗi ra, sau đó, một bầy rau quả hoan hô tung tăng chạy như điên tới chỗ Ân Việt. Quả Quả bay vèo ra sau lưng A Bố, thế là sau lưng A Bố mọc ra một đôi cánh trắng, A Bố đắc chí vỗ cánh bay lên trời, Dưa Leo hít vào một hơi, cả người phình to thành bóng bay, dùng lực nhún một cái liền phóng lên trời, các cây khác thấy thế cũng nhao nhao triển khai bảy bảy bốn chín các loại thủ đoạn. A Bố gào lên: "Mọi người mau lên, theo anh..." Còn chưa nói xong, thì Ân Việt đã bị bao phủ bởi một bầy rau củ đang phát điên mất rồi.

Diệp Man ngơ ngác nhìn Ân Việt và các cây rau đang quấn nhau thành một đoàn, đầu đầy vạch đen.

*****

"Lại thêm một ngày trôi qua." Vết Đao vươn vai, nhìn sắc trời dần tối qua cửa sổ, mỗi ngày đều ăn no ngủ kĩ, không phải lo lắng bất cứ khi nào cũng sẽ thành bữa ăn cho Zombie, quả thật giống cuộc sống của heo vậy, thời gian trôi qua càng lâu càng cảm thấy một chút thú vị cũng không có, nhàm chán cực độ. Lúc nào đó đi tìm rồi giáo dục đại ca tán gái đi. Vết Đao mặt dày nghĩ, chỗ này chẳng có gì để giải trí, người phụ nữ duy nhất lại là đại tẩu tương lai, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, là con người thì làm sao sống nổi chứ. Điều đáng mừng duy nhất chính là bây giờ đại ca trở nên dễ thương hơn nhiều rồi, đơn thuần như thỏ trắng vậy, quan trọng nhất là dễ dụ, nói cái gì cũng tin, hắc hắc...

Xốc chăn mền lên, Vết Đao nhảy từ trên giường xuống. Lúc này chắc là Diệp Man đang ở phòng bếp, hơi đói bụng rồi, không biết chiều nay ăn những món gì ta, lắc lắc đầu, quả nhiên là cuộc sống của hắn ngày càng sa đọa mà.

"Đại ca, sao anh lại ở đây?" Vừa mới đi đến ngưỡng cửa, Vết Đao liền nhìn thấy Ân Việt đang khoanh tay, khóe mắt hơi nhếch lên, miệng cười như có như không mà nhìn hắn, Vết Đao gãi gãi đầu, biểu cảm này của đại ca sao mà quen vậy trời? Nghĩ đi nghĩ lại, đại ca đứng sẵn ở ngưỡng cửa chắc sẽ không phải vì tìm hắn để hỏi về bí quyết tán gái đó chứ? Hắc hắc, Vết Đao thầm nghĩ: không hổ là anh em thân hơn cả ruột thịt, xem đi, giữa hắn và đại ca còn có cả tâm linh tương thông nữa đấy, ý nghĩ vừa thoáng qua, Vết Đao liền bị nó làm cho ghê tởm không chịu nổi.

"Đại ca, Diệp Man lại giận anh nữa à? Chậc chậc, anh không biết dỗ con gái rồi, em nói anh nghe, con gái các cô ấy đều là khẩu thị tâm phi, bình thường họ tức giận đều là giả đấy..." Nói bô lô ba la một hồi, Vết Đao cười hắc hắc, đụng vai Ân Việt: "Em dạy anh một chiêu này, gọi là "Bá vương ngạnh thượng cung", vừa nghe tên là biết rất bá đạo rồi đúng không, đại ca anh chỉ cần dùng chiêu này, Diệp Man tuyệt đối sẽ bị anh mê hoặc..." mới là lạ, không đem anh đập lên bờ xuống ruộng là may! Nói không chừng sẽ còn tìm năm mười con Zombie tới đánh hội đồng anh nữa ấy chứ.

"Bá vương ngạnh thượng cung à?" Ân Việt nguy hiểm nheo mắt lại, giọng nói trầm thấp ám ách, mơ hồ mang theo khí thế tĩnh lặng trước cơn bão.

"Đúng đúng, anh nghe em tuyệt đối sẽ không sai, đảm bảo Diệp Man sẽ mê mẩn anh đến thất điên bát đảo." Vết Đao không biết nghĩ tới cái gì, mà tươi cười trông vô cùng giả dối, nhưng sau đó hắn bỗng giật mình, hình như hồi nãy hắn nghe thấy đại ca nói chuyện thì phải? Sau khi tìm về được ý thức, Vết Đao lập tức ngẩng mặt nhìn Ân Việt, lập tức hắn trợn tròn mắt: "Đai ca, mắt, mắt của anh? !"

"Mắt, mắt của anh thế nào? ! Mắt anh rất bình thường!" Ân Việt lạnh lẽo lườm Vết Đao một cái, chỉ một cái nhìn đã khiến hắn ớn lạnh cả người, Vết Đao xoa xoa tay, vẻ mặt đau khổ hỏi dò: "Sao, đại ca, anh khôi phục bình thường rồi à?"

"Bình thường? Anh bình thường á? Sao anh cứ cảm thấy mình là một kẻ ngốc, một loại não tàn, sau khi hồ đồ bị người ta lừa vẫn cứ đi cám ơn thế nhỉ?"

"..." Vết Đao nịnh nọt cười, lui về sau mấy bước, rồi suy nghĩ xem phải kiếm chỗ nào trốn vào, theo như kinh nghiệm của hắn lúc trước, thì lúc này đại ca đang rất tức giận, hơn nữa càng tức giận thì trông càng bình tĩnh, lúc bùng nổ thì vô cùng thảm khốc. Quả nhiên hắn vừa nghĩ xong, thì một nắm đấm xé gió lao tới, Vết Đao vô thức né sang một bên, chật vật trốn được, vừa nhìn đã biết quả đấm này không phải dễ ăn. Dù là vậy, thì quyền phong lướt qua vai hắn, đã kịp cắt xẹt một mảnh áo lớn của hắn.

Không cần nhìn cũng biết, khuôn mặt Vết Đao nhăn như mướp đắng, hắn vốn đã không phải là đối thủ của đại ca, bây giờ đại ca biến trở lại thành người sau khi thành Zombie, quả đấm càng trở nên lợi hại! Má nó, sao đại ca sớm không khôi phục muộn không khôi phục lại đi khôi phục đúng vào lúc này chứ!

Vút... Không khí truyền tới tiếng gió, từng nắm đấm bay tới, Vết Đao né hết bên này đến bên kia, tiêu rồi tiêu rồi, hắn làm đại ca thành trò hề lớn như vậy trước mặt Diệp Man, mất mặt như vậy, khẳng định đại ca sẽ không tha cho hắn đâu. Làm sao bây giờ trời...Ánh mắt liếc qua, nhìn thấy bóng Diệp Man ngoài cửa sổ. Vết Đao nước mắt giàn dụa oa oa kêu to, cứu tinh tới rồi!

"Diệp Man cứu mạng, đại ca muốn giết người ..."

Cùng lúc, quả đấm liền ngừng lại khi chỉ cách mặt Vết Đao có 0,1cm, Vết Đao thấy vậy, lập tức nhảy ra từ cửa sổ, run rẩy núp đằng sau lưng Diệp Man, thân thể cao to co rút thành một cục, cố gắng làm cho thân hình mảnh khảnh của Diệp Man có thể hoàn toàn che khuất chính mình.

"Man Man..." Ân Việt chạy ra, nắm góc áo, sợ hãi mà nhìn Diệp Man, vì hành vi ăn đậu hủ lúc trước của mình, Diệp Man đến hiện vẫn còn đang giận, kiên quyết phải giữa khoảng cách với hắn, Vết Đao chết tiệt này! Ân Việt âm thầm ghi sổ Vết Đao.

Vết Đao nếu như biết rõ nguyên nhân cụ thể, nhất định sẽ kêu to oan uổng, tự đại ca chiếm tiện nghi không thành làm người ta tức giận, mắc mớ gì đến hắn chứ?

Diệp Man nhíu mày nhìn bộ dạng nàng dâu nhỏ của Ân Việt, rồi lại nhìn Vết Đao đang run rẩy phía sau, trong lòng hận đến ngứa răng, cái tên Vết Đao này rốt cuộc đã dạy Ân Việt những thứ bậy bạ gì vậy chứ? Để bây giờ Ân Việt đã học hư hoàn toàn, động tí đều hành động như tên dê xồm, ghê muốn chết! Muốn cầu cứu ư, cửa sổ cũng không có đâu nhé!

Lập tức Diệp Man bước một bước sang bên cạnh, thản nhiên nói: "Tên này giao cho anh." Dừng một chút, cô nói tiếp: "Nhớ kỹ lấy lần giáo huấn này, lần sau không được phép tái phạm nữa đâu đấy."

"Đừng mà, Diệp Man..." Vết Đao nghe vậy lập tức kêu lên thảm thiết. Đừng ức hiếp người lương thiện như vậy mà!

Hai mắt Ân Việt sáng ngời, đây chính là Man Man đã tha thứ hắn rồi? Xem ra, ngốc ngốc như vậy cũng không có gì là không tốt, hơn nữa, Ân Việt nhìn Vết Đao, liếm liếm môi, Vết Đao cũng không phải là nói không đúng tý nào, chí ít, sau này có hắn làm bình phong, làm cái gì cũng sẽ có người gánh tội thay, Man Man cuối cùng sẽ chỉ tìm Vết Đao trút giận. Ai bảo hắn bị ai đó dạy hư cơ chứ? Được rồi, nể tình cuộc đời gánh nặng đường xa sau này của chú em Vết Đao, hôm nay thủ hạ lưu tình một chút vậy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play