Editor: Fuurin
Trên bàn ăn, lỗ tai Ân
Việt uể oải cụp xuống, đôi đũa không ngừng chọc chọc cơm trong chén, còn thường thường ngẩng mặt lên nhìn Diệp Man, trông rất đáng thương tội
nghiệp, nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ bị sự dễ thương của hắn
làm cho mềm lòng, nhưng hiển nhiên là không bao gồm Diệp Man.
“Hô hô…” Vết Đao bưng
bát cơm, hết nhìn Ân Việt lại ngó sáng Diệp Man đang tỏa ra một thân sát khí, đôi mắt thô tục híp lại thành một đường nhỏ. Miệng càng toét đến
tận mang tai, vì đề phòng Ân Việt phát hiện ra là hắn gây rối, cả khuôn
mặt cũng sắp vùi vào bát cơm luôn rồi. Nhưng có điều vui quá hóa buồn,
sơ ý một chút, hắn liền bị một hạt cơm rơi vào khí quản, khó chịu đến
mức ném cả đũa mà ho sặc sụa.
Ân Việt vốn không có chú ý đến Vết Đao, nhưng tiếng vang này vừa xuất hiện, liền hung ác trừng
mắt nhìn hắn, đôi mắt đỏ híp lại đầy nguy hiểm. Tuy chỉ số thông mình
của Ân Việt bây giờ còn không bằng một nửa lúc trước, nhưng hắn cũng
không phải tên đần độn, hắn đã sớm thu lại bộ dạng sung sướng khi người
gặp họa của Vết Đao vào trong mắt rồi, chỉ cần suy nghĩ chút xíu là hiểu hết mọi chuyện. Trong lúc này trong lòng hận Vết Đao đến ngứa răng, nếu không phải chú ý thấy Diệp Man vẫn còn đang giận hắn, thì thiếu chút
nữa hắn đã lật bàn tại chỗ hung hăng xách Vết Đao ra ngoài quăng cho
Zombie rồi!
Lâm Uy và A Hưng nhìn
không khí quái dị trên bàn ăn, cùng với ai đó đang mang sát khí dày đặc
mà cười khổ, trong lòng cả hai không hẹn mà gặp cùng lúc thay Vết Đao đổ mồ hôi lạnh, dù Vết Đao có láu cá thế nào thì cũng là do được đại ca
huấn luyện mà ra, chút kĩ xảo đó của hắn là sao mà đấu lại ông thánh âm
mưu kia chứ? Tuy bây giờ ông thánh này bị hạ cấp rồi, nhưng trình bạo
lực lại thẳng tắp leo thang, so với trước kia cao hơn gấp mấy lần! Vết
Đao dám đi chọc anh ấy chẳng phải là tự mình đeo khổ vào người à?
Giờ này khắc này, Diệp
Man không thèm để ý thần sắc khác nhau trên bàn ăn của mọi người, chỉ
bình tĩnh giơ đũa lên. Làm khó dễ ai chứ không bao giờ làm khó dễ cái
bụng của mình mà phải không? Về phần Ân Việt, đáy mắt Diệp Man xẹt qua
một tia sáng, tên này cần phải dạy dỗ lại một chút mới được, có lẽ cũng
nên để cho anh ta hưởng thụ một chút đãi ngộ mà A Bố từng được trải
nghiệm nhỉ?
Ý nghĩ vừa mới lướt qua, thì trong đầu truyền đến một tiếng “ting”, đồng thời tin tức không gian đã thăng cấp thành công hiện lên.
Bàn tay cầm đũa cảu Diệp Man hơi dừng lại, sau đó dường như không có việc gì gắp một miếng thức
ăn, rồi buông bát, nói: “Tôi ăn no rồi.” Sau đó nhếch môi, lãnh đạm nói
với Ân Việt đang chưng ra vẻ mặt đáng thương: “Ân Việt, rửa chén, nếu
như rửa không sạch hoặc là làm bể cái nào thì…” ánh mắt tràn đầy uy
hiếp.
Hai mắt Ân Việt lập tức
sáng ngời, gật đầu liên tục, Man Man nói chuyện với mình, tức là không
giận mình nữa đúng không? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn liền đứng lên,
cánh tay vung một cái, tất cả chén đũa đều đồng loạt bay lên trôi nổi
trong không khí, Ân Việt nịnh nói quay sang bày tỏ với Diệp Man: “Man
Man yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Đây là đại ca của bọn họ ư? Cái người đang vô cùng cảm thấy vinh hạnh và nịnh nọt giành rửa chén này chính là đại ca bình thường luôn kiên quyết tránh xa nhà bếp của
bọn họ sao? Má ơi, dù có biến thành Zombie, cũng đừng nên đả kích người
ta như vậy chứ! Lâm Uy không nỡ nhìn thẳng quay đầu sang nơi khác, lệ
rơi đầy mặt, quả nhiên Diệp Man chính là họa thủy, lại còn là họa thủy
chuyên dành riêng cho đại ca nhà họ nữa!
“Đại ca, đừng dọn chén
nhanh như vậy mà, Diệp Man ăn xong rồi nhưng em vẫn chưa ăn no đó…” Vết
Đao nhìn mâm bát đang trôi nổi giữa không trung, kêu lên một tiếng, nhảy lên định chụp lấy, dùng giọng rất chính nghĩa nói: “Lãng phí lương thực là một việc rất đáng xấu hổ đó nha!”
“Oa oa…” Ân Việt âm u cười với Vết Đao, muốn ăn cơm á, hừ, không có cửa đâu, khe cửa cũng đừng hòng có!
“Đại ca, đừng hiếp đáp
người ta như vậy mà, ôi thức ăn của tôi, có để cho người ta sống nữa
không vậy trời, tôi còn chưa ăn xong nữa…” Diệp Man quay người từ từ đi
vào trong, nghe phía sau truyền tới tiếng kêu rên của Vết Đao, lạnh lẽo
nhếch mày, trong lòng rất không nể nang mà phun ra hai tiếng: “Đáng
đời.”
Cô cố gắng bình ổn nội
tâm đang kích động, ba bước thành hai chạy vào trong phòng khóa cửa lại, sau đó chuyện đầu tiên mà cô làm chính là nhìn xuống dây chuyền trên
cổ. Chỉ thấy một luồng sáng lóe lên trên mặt đá, sau đó cả mặt đá liền
biến mất tăm, không chờ cho Diệp Man hết kinh ngạc, bên vai trái của cô
bỗng truyền đến một cơn nóng rát, Diệp Man kéo áo ra nhìn vào vai minh,
trên vai là một cái bớt hình bông hoa hai màu Đỏ Xanh nhìn rất sống
động.
Nhắm mắt lại, Diệp Man
cảm giác được không gian nằm ở chỗ trên vai cô — thì ra sau khi thăng
cấp không gian đã dung nhập vào trong cơ thể cô rồi!
Trong mắt Diệp Man ánh
lên tia mừng rỡ, tuy rằng không gian đã được cô trích máu nhận chủ,
nhưng tại thời khắc này nó mới chính thức thừa nhận cô là chủ nhân duy
nhất của mình! Cuối cùng thì, từ nay về sau Diệp Man không cần phải lo
lắng không gian sẽ bị người ta phát hiện, sẽ không lo sợ vì mất đi dây
chuyền mà không thể liên lạc với không gian được nữa.
Nghĩ vậy, Diệp Man liền
vội vã đi vào không gian, không biết sau khi thăng cấp không gian sẽ trở nên như thế nào. Ý nghĩ vừa xuất hiện, ngay sau đó cánh cổng cổ kính
xuất hiện trước mắt.
Diệp Man nhìn xung
quanh, hai cánh cổng Băng và Hỏa hai bên đã biến mất, chỉ còn lại có một mình cánh cổng ở giữa. Đẩy cổng bước vào, trong không khí tỏa ra hương
hoa thoang thoảng và văng vẳng tiếng cười đùa ầm ĩ.
Sau đó trong đầu bỗng
nhói lên, tin tức sau khi không gian thăng cấp được truyền vào đầu cô.
Thay thế cho hai cánh cửa Băng và Hỏa đã biến mất là một cái Băng Hỏa
Trì giống như hình âm dương (*Ed: kiểu một cái ao chia thành hai nửa một nửa là băng một nửa là hỏa ấy), có tác dụng kích thích tiềm lực, rất
hữu dụng đối với các sinh vật có linh trí. Đồng thời nhà trúc và đầm
nước cũng thăng cấp theo không gian, đất đai màu nâu đỏ tăng gấp đôi
diện tích, chủ nhân không gian có thể tự dùng tinh thần lực để tác động
tới thực vật trong không gian.
Đồng thời, sau khi không gian thăng cấp, thì có thể khai phá tiềm lực của thân thể chủ nhân
khiến cho người đó có được một năng lực gì đó.
Đọc được tin tức trong
đầu, mắt Diệp Man sáng ngời, năng lực gì đó cô không quan tâm cho lắm,
dù sao dị năng của cô bây giờ đã được xem như nghịch thiên rồi, mấu chốt là cuối cùng cô cũng không cần phải lo lắng chuyện miệng ăn núi lở nữa
rồi! Từ nay về sau cô đã có nguồn rau củ quả ổn định. Xem ra sắp tới cô
phải thu thập thêm nhiều loại hạt giống nữa.
Nghĩ nghĩ, sau đó Diệp Man bước vào.
Đập vào mắt là một lầu
trúc. Nhà trúc nhỏ lúc đầu giờ đã biến mất, thay vào đó là một tòa lầu
hai tầng ngói xanh tường gạch. Hành lang uốn lượn khúc khuỷu, rừng trúc
vây quanh thành một hàng rào thiên nhiên, xà nhà chạm trổ các bức tranh, kĩ thuật hoàn hảo, nhìn rất tinh xảo. Trước rừng trúc là một ao sen, lá sen xanh biếc như ngọc, điểm xuyết thêm hoa sen, có hoa đã nở bung rực
rỡ, có nụ hoa e ấp thẹn thùng, một trận gió mát thổi qua, mặt nước tĩnh
lặng nổi lên từng gợn sóng, hoa và lá sen cũng đong đưa muôn màu muôn
vẻ.
Lúc này, ở bên bờ ao,
một cây xương rồng cao chừng hơn một mét nhúng rễ vào trong ao, chờ khi
rễ hấp thu đầy nước liền vung lên trên, “rào” một cột nước ầm ầm trút
xuống, trong nháy mắt làm ướt nhẹp một đám thực vật đang tung tăng vui
đùa bên bờ ao.
Dưa leo có đôi mắt to
không chịu yếu thế mà hô lên một tiếng, dùng tay bịt miệng hít một hơi,
lập tức thân thể thon dài của nó trương lớn lên như bóng bay, sau đó Dưa Leo nhảy lên, cơ thể lập tức bay lên trời, xẹt qua xẹt lại giữa không
trung, mắt thấy nó sắp đập vào người A Bố, A Bố cũng kêu một tiếng, dùng rễ đập vào Dưa Leo, thế là nó nảy ra như một quả bóng rổ.
Ào ào —— đồng thời, Bắp, Cải Thìa đồng thanh hô lên, cơ thể lập tức cao lên một mét, Cải Thìa
cười hì hì đá một cái vào Dưa Leo đang bay tới chỗ mình, Dưa Leo bay
trong không trung về phía Bắp, Bắp lại đá một cái, cả ba đứa vui vẻ bừng bừng chơi đá bóng. Chỉ có duy nhất Dưa Leo không cảm thấy vui bắt đầu
cao giọng phản đối, Quả Quả thì vuốt cánh cười hì hì nhìn chúng nó,
thỉnh thoảng lại đi lên đá một cái, trong không gian đều nhộn nhịp tiếng cười đùa.
Diệp Man nhìn thoáng qua liền nhức đầu bóp trán, xong rồi, riêng A Bố và Quả Quả đã đủ mệt, giờ
lại có thêm cả Cải Thìa và Dưa Leo, sao cô cứ cảm thấy không gian này
của cô căn bản chính là một cái nhà trẻ thực vật vậy ta?
“Sa sa.” A Bố tinh mắt
nhìn thấy Diệp Man ở ngoài cửa, hoan hô một tiếng, bỏ rơi Dưa Leo đang
lăn lộn trong không trung, lắc mông, ngẩng mặt, dùng rễ tung tăng chạy
qua. Quả Quả thấy thế cũng nhếch miệng cười hì hì bay tới, mấy đứa còn
lại cũng học theo chen chúc nhau tới đây.
“Sa sa sa…” Đi tới gần
cô, A Bố hưng phấn phe phẩy rễ liên tục, nước miếng phun tá lả khoe
khoang thành tích vĩ đại mấy ngày qua của mình. Rằng trong không gian có thêm thành viên mới, nó chỉ về phía Dưa Leo, Cải Thìa và Bắp giới
thiệu, thỉnh thoảng lại có tiếng hì hì mềm mại của Quả Quả chen vào, tựa như đứa bé đang tự hào khoe khoang với người lớn, chờ mong được khen
ngợi vậy.
Đồng thời đầu Diệp Man
chủ động phiên dịch tiếng sa sa đó thành tin tức mà cô nghe hiểu. Cô
nhìn nhóm thực vật đang thẹn thùng như trẻ con nhìn thấy người lạ mà cảm thấy hơi bị khớp, nhưng vẫn chủ động vươn tay ra vuốt ve mỗi đứa một
cái, nhìn chúng nó vì được cô vuốt ve mà vui mừng kích động, Diệp Man
sâu sắc cảm thấy mình lại đang bước vào một bi kịch khác!
Không gian này của cô đã có thể mở nhà trẻ được rồi! Sau đó cô quay đầu lại nhìn một mảnh đất
với những cây trồng đang tràn đầy sức sống, một cơn gió lướt qua, từng
bắp ngô vàng óng trở nên vô cùng nổi bật giữa rừng lá xanh mơn mởn. Tâm
trạng kích động của Diệp Man khi mới bước vào lúc nãy đã trở nên bình
lặng sau khi gặp được các thành viên nhí mới rồi, giờ đây chỉ còn lại
một đống oán niệm. Chẳng lẽ người sáng tạo không gian cảm thấy cô rất có thiên phú là người trông trẻ ư, nếu không sao cứ tạo ra cho cô hết đứa
này đến đứa khác như vậy chứ?
“Chủ nhân…” A Bố nhìn
ánh mắt của cô chuyển sang ruộng bắp này, nhất thời uể oải gục đầu
xuống, trong đôi mắt hạt đậu hiện lên ánh nước: “Hu hu, do A Bố vô dụng, chúng nó không có sinh ra linh trí được nữa…Quả Quả nói là hình như có
một sức mạnh gì đó đang hạn chế chúng nó ấy ạ…”
Câu nói của A Bố như một cây búa gõ vào lòng Diệp Man, cô kinh ngạc, thả ra tinh thần lực tra
xét ruộng rau kia, sau đó mắt cô sáng lên, tinh thần lực của cô đụng đến những cây này như là rơi vào vũng bùn vậy, không hề có nửa điểm đáp
lại!
Nếu như những cái cây
này có linh trí, chúng nó sẽ tỏa các dao động khác nhau ra bên ngoài, sẽ đáp lại tinh thần lực của cô, nhưng bây giờ căn bản chúng không hề có
nửa điểm phản ứng! Cũng có nghĩa là, những thứ này đều là thực vật bình
thường, có thể ăn được đó!
Chẳng lẽ là trong lúc
không gian thăng cấp sẽ cần thực vật để tăng cấp, sau khi tăng cấp xong
rồi thì sẽ chủ động dựa theo ý muốn của cô để ngăn cản các thực vật này
sinh ra linh trí ư? Đây gọi là gì nhỉ tại đạt tới thăng cấp cần thực vật thăng cấp sau, chủ động dựa theo nàng ý niệm ngăn trở đó thực vật sinh
ra linh trí? ! Đây gọi cái gì? Là thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng nhỉ?
Mặc lệ là nguyên nhân gì, trọng điểm bây giờ chính là: Cuối cùng …cuối cùng cũng có thực vật bình thường rồi!
Nước mắt tuôn trào…thật là không dễ dàng gì mà!
Trong lòng Diệp Man vô
cùng sung sướng, nhìn A Bố đang buồn rầu sắp khóc tới nơi, cô liền an ủi qua loa nó mấy câu. Tâm trạng tốt, nên nhìn gì cũng thuận mắt, vẻ mặt
nhìn các bạn nhỏ thực vật trở nên hiền hòa hơn nhiều, tiếp tục khen A Bố biết chăm sóc cây cối, cười thật tươi với chúng nó, khiến cho A Bố vui
mừng đứng thẳng người.
Đương nhiên, những lời
khen này không phải giả, nhìn những cây cối mơn mởn xung quanh liền biết được A Bố đã nỗ lực ra sao. Tuy nỗ lực này rõ ràng hơi khác khác những
gì Diệp Man hi vọng.
(*Ed: Diệp Man muốn trồng thực phẩm còn A Bố lại muốn trồng ra một nhà trẻ cơ :))) )
Để A Bố mang theo mấy đứa nhỏ tự tìm chỗ chơi, Diệp Man liền vội vàng muốn đi thu hái một ít rau quả đã đủ lớn.
“Sa sa.” A Bố được Diệp
Man xác nhận là anh cả hưng phấn nhảy nhót, dùng một tay vỗ ngực tỏ vẻ
bản thân sẽ chăm sóc tốt cho các tiểu đệ, một tay chỉ về phía trước,
hùng dũng hiên ngang mang theo một đám nhóc chơi bời tán loạn.
Diệp Man nhìn mà không
nhịn được cười, nói cho cùng thì những thực vật đó cũng không khác gì
trẻ con cả, nhờ có chúng nó tồn tại mà không gian trở nên dồi dào sức
sống hơn. Lắc đầu, Diệp Man đưa mắt nhìn sang các loại rau trái đã lớn,
muốn thu hoạch chúng, chỉ một người như cô chắc chắn không đủ, cô nghĩ
rồi quyết định ra khỏi không gian gọi Ân Việt vào. Về phần nhóm Vết Đao, không gian chính là con át chủ bài của cô, Diệp Man không làm được
chuyện công khai nó với tất cả bọn họ. Huống chi quan hệ giữa cô và họ
là được dựng nên bằng mối quan hệ với Ân Việt nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT