Editor: Fuurin
Zombie bò dậy, từ trong nhà chạy ra, cặp mắt đỏ tươi trợn to như mắt
bò, há to miệng gào thét với Ân Việt đang nhìn nó bằng ánh mắt miệt thị. Ân Việt khinh thường hừ một tiếng, vẫn kiên quyết giữ ánh mắt khinh bỉ .
Diệp Man kiễng chân lên hung hăng đập vào ót hắn một cái: “Đừng quậy
nữa giùm tôi cái!” Ân Việt oa ô một tiếng, ủy khuất dùng một tay che chỗ đầu bị đánh dù nó chẳng đau xíu xiu nào, vì sao Man Man cứ đánh hắn
hoài vậy? Rõ ràng là cái gì hắn cũng chưa làm mà. Đều tại nó sai, đúng,
chính là nó, vừa xuất hiện, Man Man liền trở nên hung dữ…Oa ô…nghĩ thế,
Ân Việt càng nhìn con Zombie kia càng thấy không thuận mắt, như muốn
dùng ánh mắt chém nó vài nhát.
“Ngoan ngoãn chờ ở đây, không được quấy rối rối.” Diệp Man không rảnh tìm hiểu tâm trạng hắn, mà cảnh cáo thẳng luôn, thường thường nhân dịp
cô không chú ý liền giơ nắm đấm cố gắng uy hiếp con Zombie kia, lại còn
cho rằng cô không biết gì hết chắc. Sau đó cô đi đến trước mặt con
Zombie đang gào rống, ngóng trông hỏi han các loại hạt giống từ nó. Thật ra Diệp Man căn bản không biết làm sao truyền sóng điện não của mình
sang cho Zombie, nhưng nó đã có khả năng truyền đạt ý nghĩ thì chắc cứ
suy nghĩ trong đầu là được chứ gì, phải thử xem xem có phải chỉ cần nghĩ là có thể nhờ nó giúp được hay không.
Một lát sau, Zombie dần dần ngưng gào thét, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Man, đôi mắt đỏ vẫn còn mang theo ánh mờ mịt.
Cách này có tác dụng! Diệp Man thấy thế thì thầm vui mừng, càng tin
tưởng là mình tìm đúng cách. Một phút sau, trong đầu bỗng xuất hiện dao
động kỳ lạ, giống như có một cây cầu đột nhiên xuất hiện nối liền tư duy của Diệp Man với Zombie, cảm giác như là ống nước bị tắc nay đã được
khai thông vậy, trở nên cực kỳ thông suốt. Diệp Man phảng phất cảm thấy
trước mắt cô hình như hiện ra một con đường khác hẳn bình thường.
Đôi mắt Zombie dần trở nên trong trẻo, nó gào với Diệp Man một tiếng, sau đó chạy chậm vào nhà. Diệp Man thấy thế liền theo sát phía sau.
Zombie đẩy cửa của căn phòng bên phải của lầu một ra, chạy vào trong,
ngồi xuống chổng mông lên lôi lôi kéo kéo một chặp, Diệp Man thấy rất
rõ, đây là một nhà kho nhỏ, trong đó có vài cái bao to và mấy nông cụ
như cuốc, liềm linh tinh.
Ngay sau đó, Zombie hoan hô một tiếng, một tay lôi ra một bao hạt
giống rau củ. Diệp Man đi tới nhìn, liền hớn hở, có hạt giống cải thìa,
dưa leo, bắp! Để không gian thăng cấp chỉ cần vài hạt là đủ, căn bản
không cần dùng nhiều như vậy, số còn thừa chờ khi không gian thăng cấp
xong thì trồng ăn.
Đem hết thảy hạt giồng vào trong không gian xong, Diệp Man lại mở mấy cái bao ra, phát hiện là khoai tây, sau đó chọn thêm đủ bộ nông cụ rồi
cũng thu toàn bộ vào không gian. Tiếp tùng dùng dị năng theo cách trước
đó, tìm được hai con Zombie nữa, sai chúng nó phân công hợp tác đi chỗ
khác tìm thêm hạt giống, đồ ăn, thuốc men vân vân.
Vốn Diệp Man còn muốn tìm thêm vài tên nữa, nhưng cô thật sự đã đánh
giá dị năng của mình quá cao rồi, vào lúc cô đang truyền đạt nội dung
cho con Zombie thứ tư, thì đầu bỗng đau vô cùng, trên trán nổi đầy gân
xanh, đau khiến cô cảm giác đầu mình sắp nứt toác!
Năng lực thì đúng là rất tốt, nhưng có điều sức lực tinh thần lại
không theo kịp, ba con Zombie đã là giới hạn của cô rồi. Cũng may con
thứ tư giữa đường từ chối tiếp thu sóng não, nếu không cô cũng không
biết đầu mình có nổ tung vì gánh nặng sử dụng dị năng quá độ không nữa!
Không thể không nói, năng lực của Diệp Man tuy nghịch thiên, nhưng có thể năng lực này vẫn còn có chỗ thiếu hụt, năng lực của cô chủ yếu
thiên về giao lưu tinh thần, tuy có thể khiến Zombie giúp đỡ, nhưng
Zombie vẫn có thể tự chủ quyết định có từ chối lời đề nghị của cô hay
không, chứ không phải là là hoàn toàn khống chế chúngphải chăng cự tuyệt nàng xin giúp đỡ, mà không phải hoàn toàn khống chế zombie. Đương
nhiên, bình thường, khi cô tỏ ý muốn thân cận, thì những Zombie thông
thường cũng sẽ không từ chối, rất vui sướng đi giúp đỡ cô.
Dưới sự lo lắng của Ân Việt, cô ngồi trên ghế dựa nghỉ ngơi hơn nửa
tiếng, cuối cùng cũng cảm thấy bớt đau một chút, lúc này đây tuy mặt vẫn còn tái nhơt nhưng Diệp Man đã có thể thả lỏng. Bây giờ cô mới nhớ ra
những hạt giống mình lấy được, dù sao thì vật tư đã có Zombie tìm giúp,
rõ ràng là bây giờ nên đem chúng nó gieo xuống trong không gian để nó
sớm ngày thăng cấp, giúp giải quyết vấn đề lương thực, nếu cứ kéo dài
nữa cô thấy không yên tâm chút nào.
Nghĩ thế, cô liền gọi Ân Việt, sau đó, cánh cổng cổ kính liền xuất
hiện trước mặt, Diệp Man tiến lên đẩy cửa. Đúng lúc đó, một tiếng “tinh” vang lên, Diệp Man giật mình, một tin tức xuất hiện trong đầu cô:
“Không gian đang thăng cấp, không thể liên hệ với thế giới bên ngoài,
chờ sau hai mươi bốn giờ nữa, khi kết thúc quá trình thăng cấp thì cổng
mới một lần nữa mở ra.
Má nó!
Diệp Man ngu ngơ mất mấy giây, sau đó mặt mày xanh mét trừng cánh
cổng, mắng một chặp. Đang thăng cấp? Thăng cấp cái đầu bây á! Hạt giống
cô còn chưa có trồng vào đất, thì cấp lấy đâu ra mà thăng? Nhưng ngay
sau đó, cô liền “a” một tiếng, là A Bố, nhất định là do A Bố bày trò
rồi. Sao cô lại quên nó thích nhất là làm ruộng chứ, cô thật ngốc mà, cứ thế mang tất ca hạt giống ném vào không gian mà không hề suy nghĩ gì!
Chết tiệt, không phải A Bố sẽ gieo tất cả hạt giống luôn rồi chứ, sẽ
không đâu ha? Đừng mà, cô không cần Plants vs Zombies phiên bản thật
đâu, ôi cải thìa, bắp, khoai tây, dưa leo của cô, ôi những loại rau dễ
thương ngon miệng của cô!!!!! Diệp Man khóc không ra nước mắt.
Ra khỏi không gian trong tình trạng hối hận, Diệp Man cảm thấy tương
lai mình thật đen tối, cô nắm tay thật chặt, tỏ vẻ nhóc A Bố này quả
thật không được, cần phải đào tạo lại! Chờ không gian khôi phục bình
thường lại, thể nào cũng phải cho nó vào phòng tối ba ngày ba đêm cho
hối lỗi mới được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT