Editor: Fuurin
Trong núi mới một ngày, bên ngoài đã vạn năm. Diệp Man chẳng qua chỉ
ngây người trong không gian có mấy ngày ngắn ngủi thôi, mà thế giới bên
ngoài đã thay đổi đến chóng mặt. Ngay sau khi thành phố A bị Zombie bao
vây không lâu, thành phố C cũng tiếp tục nối bước. Tại đất nước Z bây
giờ, số thành phố may mắn còn sống sót trong thảm họa Zombie gần như
không có, đồng thời, những kẻ sống sót có thực lực mạnh mẽ thi nhau lập
ra các trụ sở. Thế là các trụ sở thi nhau mọc lên như nấm sau mưa.
“Đây là trụ sở Hy Vọng, chúng tôi sẽ cung cấp các loại vật tư mà bạn cần, hoan nghênh những ai sống sót gia nhập…”
Giọng nữ trong radio cứ máy móc lặp đi lặp lại, thỉnh thoảng có một
chiếc ô tô việt dã chạy vụt qua kéo theo từng đám bụi mù mịt. Diệp Man
tắt radio, sắc mặt nghiêm trọng. Trụ sở Hy Vọng cách đây ước chừng còn
nửa ngày đường nữa, xem như cũng gần, không biết mọi người giờ đang dừng chân ở đâu. Lấy thời gian thành phố C bị bao vây mà tính, thì chắc chắn cha mẹ vẫn còn chưa tới được thành phố C, hẳn là nửa đường đã nghe được thông báo mà quay lại rồi. Không biết bây giờ họ đang ở đâu nữa.
Hệ thống truyền thông tin trên thế giới này đã bị tê liệt từ lâu. Bây giờ, dù có muốn dùng điện thoại gọi cho cha mẹ cũng rất khó, tin tức
luôn bị gián đoạn.
Suy nghĩ trong chốc lát, Diệp Man quyết định trước tiên sẽ tới trụ sở mới chờ tin tức. Theo phán đoán của mình, lúc này cha mẹ chắc chắn chưa rời khỏi phạm vi thành phố A, có thể đã nghe thấy thông báo trong đài,
biết được vùng lân cận có trụ sở nên họ đã vòng lại. Dù sao hiện nay
khắp nơi toàn là nguy hiểm rình rập, ngay cả cơm no cũng là một vấn đề,
thời nay không ai có thể đi một mình mà bình yên vô sự cả.
Có điều muốn tới trụ sở, thì phải giải quyết được vấn đề trước mắt đã.
Diệp Man quay lại nhìn Zombie ngồi ở ghế lái phụ đang chớp đôi mắt
đỏ, hiếu kì nhìn quanh, không phút nào ngồi yên và hai đứa ngồi đằng sau đang đùa giỡn hihi haha, được lắm, bệnh đau đầu của cô lại có vẻ sắp
tái phát nữa rồi TTwTT.
Zombie nhạy bén phát hiện ra Diệp Man đang nhìn mình, hình như nhớ ra gì đó, liền xoạt một cái không run đùi nữa, ngồi thẳng người nghiêm
chỉnh, sau đó làm bộ như nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra, nhe hàm răng
trắng bóng sắc nhọn cười với cô một cái.
Khóe miệng Diệp Man co giật, được rồi, cô xin thu lại lời nói ban
đầu, hắn mà là đồ ngốc á, lừa gạt cả thôi, hắn so với người bình thường
còn biết nhìn mặt đoán ý hơn nhiều đó!
Bốp ——
Đang suy nghĩ, thì một vật thể lao nhanh như tên tới, khí lạnh tỏa ra khắp nơi, giống như bị một chậu nước đá dội vào, từ đỉnh đầu tới bàn
chân Diệp Man lạnh toát, khiến cho động tác lái xe của cô cũng trở nên
chậm chạp.
Đồng thời, Zombie nhanh nhẹn nghiêng đầu sang một bên, vật thể lạ xẹt qua mặt hắn, lao mạnh tới cửa kính, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, cửa sổ thủy tinh trong phút chốc đóng băng. Cửa kính tự nhiên gặp nạn, khiến
cho cảnh vật trước mắt đều bị che mờ, không thể thấy rõ thứ gì. Diệp Man phanh gấp, lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên tiếng vang chói tai,
dưới lực quán tính khổng lồ, Diệp Man ngã về sau và va mạnh vào ghế,
Zombie nhanh tay lẹ mắt túm được cô, ôm cô vào lòng.
“A Bố!” Diệp Man đẩy ra Zombie ra, tức giận quay về sau mắng.
“Sa.” A Bố nghe thấy liền run rẩy giơ tay lên, sau đó tội nghiệp co
lại thành một cục, cố gắng làm sự tồn tại của mình giảm xuống thấp nhất, trốn khỏi tầm mắt Diệp Man. Nhưng rất tiếc, chiếc xe chỉ lớn có bấy
nhiêu, trốn kiểu gì cũng lộ. A Bố uể oải cúi đầu, khóc không ra nước
mắt.
“Mau làm tan băng cho chị.” Diệp Man hung hăng giơ nắm đấm lên cốc
đầu A Bố, A Bố muốn khóc lắm rồi, Diệp Man đánh có nặng hơn nữa cũng
không làm đau nổi nó, nhưng vì sao cái thứ Zombie ghê tởm kia làm sai,
người bị phạt sẽ luôn là nó vậy trời?
A Bố à, chẳng cưng không biết, so sánh về mặt làm nũng khoe khoang phúc hắc các kiểu, cưng còn kém hắn cả quãng xa sao?
“Hừm hừm..” Quả Quả mở to đôi mắt hạt đậu lóng lánh nước, tội nghiệp nhìn Diệp Man, thầm lặng tố cáo tên nào đó là đồ dối trá.
Diệp Man làm mặt lạnh giả bộ không thấy, tiếp tục trừng mắt nhìn A Bố giờ vẫn còn đang co thành một cục. Zombie thấy vậy thì càng đắc ý hếch
mặt lên, nhe hàm rắng nhọn sắc bén ra dọa Quả Quả.
“Oa ——” Quả Quả lập tức khóc thành tiếng, nước mắt rơi liên hồi như trân châu dứt dây.
Diệp Man đột nhiên quay đầu lại, Zombie nhanh chóng thu hồi biểu cảm
hung ác, chớp chớp đôi mắt đỏ, đầu rụt lại, khuôn mặt có vẻ muốn khóc mà không dám khóc, thậm chí còn làm lố lấy tay bịt mắt lại, nhưng vẫn chừa ra hai khe hở tí ti để rình coi Diệp Man.
Mẹ ơi, lại bắt đầu diễn đáng thương cả đám rồi …
Trời ơi là trời, sao đứa nào cũng như ông nội mình hết vậy hả trời? !
Giờ phút này, Diệp Man cảm thấy vô cùng hối hận vì đã đưa theo chúng
nó ra khỏi không gian, cho nên trong cơn tức giận, cô liền mặc kệ sự
phản đối của A Bố và Quả Quả, đóng gói cả hai đứa quay về lại không
gian, sau đó nhìn sang Zombie, nghĩ: “Tách tụi nó ra rồi, giờ chắc không còn ầm ĩ lên nữa đâu ha?”
Zombie thấy thế, kích động tới mức lỗ tai cũng run run, nhào mạnh về
phía Diệp Man, đầu tóc đen nhánh để trước ngực cô cọ cọ mấy cái, cuối
cùng còn lưu luyến liếm liếm môi, rồi mới nhếch miệng lộ ra nụ cười lấy
lòng, nhưng mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngực Diệp Man.
“Anh ngồi đàng hoàng lại cho tôi!”, ánh mắt nóng rực của Zombie khiến Diệp Man vừa thẹn vừa giận, cô đỏ mặt đánh hắn một cái, giận dỗi nói:
“Bằng không, tôi cũng đưa anh về làm bạn với hai đứa kia đó!”
Zombie nhẹ giọng kêu mấy tiếng. Tiếc nuối nhìn thêm vài lần mới chậm
rì rì ngồi thẳng người dậy, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn liếc sang chỗ nào đó của Diệp Man.
Nếu không phải còn đang bận lái xe, Diệp Man quả thật muốn cầm sợi
dây mây rồi quất hắn mấy trăm cái, xem xem hắn có còn dám dùng ánh mắt
đắm đuối đó nhìn cô nữa không!
“Nhớ kỹ , từ giờ trở đi, anh tên là Ân Việt, lát nửa tới trụ sở rồi,
nhớ là phải luôn đi cạnh tôi và đừng lên tiếng, anh nhớ chưa?” Diệp Man
khởi động xe lần nữa, đồng thời dặn dò Ân Việt.
“Oa oa.” Ánh mắt Zombie sáng lên, vì rất thích tên mới nên gào lên
một cái, âm thanh xuất hiện bất thình lình khiến Diệp Man giật mình, cô
liền cho hắn một ánh mắt sắc lẹm, sau đó mới giơ tay kéo mũ trên áo lên
che khuất lỗ tai khuyết hình tam giác và đôi mắt đỏ không giống người
bình thường của hắn.
Thật ra, Diệp Man chọn để Ân Việt lại bên cạnh không phải là không có lý do, tuy Ân Việt cứ ở chung một chỗ với A Bố là lại gây chuyện ầm ĩ
cả lên, không lúc nào chịu yên, nhưng cô không thể không thừa nhận rằng
Ân Việt có khả năng xuất chúng và còn rất biết nghe lời.
Lúc trước, bởi vì bị lây nhiễm bệnh độc, nên khi rời khỏi cha mẹ,
súng lục của Diệp Man đã đưa cho họ. Giờ trong tay Diệp Man trừ một con
dao gọt trái cây ra thì không còn vũ khí gì khác nữa, nếu cứ đơn độc mà
tiến vào trụ sở, không biết rồi sẽ gặp phải chuyện gì nữa, dù sao thì
lòng người khó dò mà. Thể chất miễn dịch với bệnh độc của cô mà không
cẩn thận bị người ta phát hiện, vậy thì cuộc sống sẽ rất là bi kịch,
nhất định sẽ bị biến thành vật thí nghiệm ngay. Nhưng có Ân Việt ở đây,
thì khi gặp chuyện, việc bảo đảm an toàn cho cô nhất định không thành
vấn đề.
Còn không gian tùy thân chính là bí mật lớn nhất của Diệp Man, nếu
không rơi vào hoàn cảnh sống chết, thì Diệp Man quyết sẽ không để lộ bùa hộ mệnh của mình trước mặt kẻ khác.
Ánh mặt trời tươi sáng, mang theo nhiệt độ nóng bức mùa hè chiếu rọi khắp nơi, quả là một ngày đẹp trời.
Diệp Man nghiêng đầu nhìn Ân Việt đang ngồi một cách nghiêm túc, dưới ánh mặt trời, làn da hắn có màu hơi xám không giống người bình thường,
bộ dạng giống như người không được ăn đủ ngủ đủ vậy, nếu không quan sát
kĩ thì bất cứ ai cũng không thể đoán được màu da như vậy chính là vì hắn là một Zombie.
Mà hành động cử chỉ của Ân Việt cũng sẽ không khiến người khác liên
tưởng đến việc hắn là Zombie. Diệp Man có lòng tin rằng họ sẽ không bị
người ta phát hiện.
Xe một đường chạy băng băng, con đường yên tĩnh không hề có bất kỳ âm thanh nào, thỉnh thoảng lại có vài con Zombie run rẩy đi qua, giơ móng
vuốt lên muốn đuổi theo chiếc ô tô đang chạy như bay nhưng chỉ hứng được một đám bụi làm mặt mày càng thêm dơ bẩn.
Giưa trưa, ô tô tiến vào phạm vi trụ sở Hi Vọng, một tòa thành giản
dị xuất hiện trong tầm mắt ở phía xa, có mấy người đàn ông cầm súng ngăn chiếc xe lại muốn nói gì đó.
“Dừng xe lại.” Khi người đàn ông chặn trước mặt, Diệp Man nhanh chóng phanh xe lại.
Người đàn ông lại gần, nhìn Diệp Man một lượt từ trên xuống dưới rồi
lộ ra ánh mắt ngạc nhiên. Những kẻ sống sót chạy đến trụ sở, kẻ nào cũng có bộ dạng mệt mỏi bụi bặm, quần áo trên người cũng bẩn thỉu nhìn không ra gì. Còn Diệp Man thì trông rất nhẹ nhàng khoan khoái, đồ thể thao
màu trắng đang mặc sạch không một hạt bụi. Dáng vẻ này đâu có giống dân
chạy nạn, giống người ra khỏi nhà đi du lịch thì đúng hơn. Chẳng trách
anh ta lại có biểu cảm kinh ngạc như vậy.
Bây giờ trong lòng Diệp Man cũng đang hối hận lắm, biết vậy lúc sáng cô đã không vào không gian tắm rửa thay quần áo rồi.
“Người đẹp, đi chơi vui vậy.” Người đàn ông huýt sáo, “Nhìn bộ dạng
chắc không có bị lây nhiễm rồi?” Nói xong thì ánh mắt quét qua Ân Việt
nãy giờ vẫn ngồi im lặng, hắn dừng một chút rồi nói dứt khoát, “Người
đẹp à, trụ sở của chúng tôi rất chào đón những người sống sót tới sinh
sống, nhưng muốn tiến vào thì đầu tiên phải nộp ra bảy mươi phần trăm
trong tổng số vật tư mà các người đang sở hữu đã, các người sẽ có một
thẻ cống hiến và một số điểm cống hiến nhất định, điểm cống hiến có thể
dùng để đổi lấy vật tư trong trụ sở. Người đẹp có thể yên tâm, xa thì
chúng tôi không tính.” Thứ đó chỉ tổ phí dầu, nếu không có dầu thì cũng
chẳng khác gì đồ trang trí cả.
Bảy mươi phần trăm nghe cũng tạm được, dù sao trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí đâu.
“Độ cống hiến phải kiếm bằng cách nào vậy?” Diệp Man cũng không dài dòng, dứt khoát hỏi ra vấn đề mình muốn biết nhất.
“Có thể đi đánh zombie, một con Zombie trị giá ba điểm cống hiến.
Hoặc cũng có thể làm các công việc chân tay, nhưng làm một ngày cũng
không kiếm nổi năm điểm cống hiến đâu.” Người đàn ông nhìn thân hình
mảnh mai mong manh của Diệp Man, lại bổ sung thêm, “Cô cũng có thể tìm
người lập thành tổ, đi đến các thành phố hoặc thôn xóm lân cận, thu thập vật tư. Sau đó nộp cho trụ sở bảy mươi phần trăm trong số đó, còn lại
thì cô có thể giữ cho mình dùng.”
“Vậy được.” Diệp Man gật gật đầu, “Tôi muốn ở lại.”
Nam nhân giơ tay làm ký hiệu OK: “Người đẹp đến đây làm thủ tục đăng ký trước đã.”
Diệp Man xuống xe, dặn Ân Việt ngồi trong xe chờ, sau khi cầm bút
viết tên mình và Ân Việt xong thì mở cốp xe ra. Đồ trong xe cũng không
nhiều, có một thùng mì tôm, một thùng bánh quy, một thùng nước khoáng và mười mấy cân bột mì. Đây đều là đồ mà Diệp Man lấy từ trong không gian
ra để có thể được tiến vào trụ sở. Người đàn ông kiểm tra số lượng, sau
đó thu phần lớn, rồi để lại cho Diệp Man một ít bột mì và nửa thùng nước khoáng. Hắn đưa cho cô một thẻ cống hiến và một chìa khóa, nói: “Người
đẹp nhớ cất kỹ nha, đây là chìa khóa nhà, chúc cô may mắn.” Nói xong vẫy vẫy tay, tránh sang một bên để Diệp Man lái xe vào.
“Cám ơn.” Diệp Man nở nụ cười, lên xe nổ máy, lái vào trụ sở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT