Diệp Man chần chừ nhìn Lâm Lam đang bị đè dưới thân hai người
đàn ông. Cứu cô ta thì không thành vấn đề, có điều Lâm Lam quá
ích kỉ, chỉ cần nghĩ tới hành vi ung dung thản nhiên tìm mọi
cách để lấy cắp đồ ăn từ balô của mình, rồi lại nghĩ đến
lúc cô bị Zombie tấn công cô ta chỉ biết có chạy trốn, không hề suy nghĩ lo lắng cho đồng bạn nửa phần, trái tim Diệp Man liền trở nên băng giá..
Diệp Man không phải thánh mẫu, chỉ cần nằm trong phạm vi của
mình, cô sẽ cứu người, nhưng ở đây không bao gồm một cô ả lúc
nào cũng có thể bỏ mình lúc nguy cấp, thậm chí còn có khả
năng đẩy mình ra làm lá chắn thịt.
Hơn nữa, Diệp Man rất chướng mắt cô ả Lâm Lam này, một chút
xíu đầu óc cũng không có. Dưới tình huống yếu vẫn dám chọc
giận một đám đàn ông, thân phận ghê gớm thì sao chứ, phượng
hoàng gặp nạn còn không bằng con gà. Cô ta ngu ngốc như vậy,
Diệp Man không hiểu lúc trước cô ta làm thế nào mà bình an
sống đến lớn như vậy nữa.
Thấy dáng vẻ thê thảm của Lâm Lam, Diệp Man do dự một lúc lâu, dù sao cũng học cùng trường, thôi, coi như làm một việc thiện đi. Nghĩ đến
đây, cô vỗ vỗ A Bố, A Bố dùng một tay che đầu một tay che miệng, gật đầu lia lịa.
A Bố thật thông minh. Diệp Man dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nó, thân hình màu xanh của A Bố nháy mắt lại đỏ bừng.
“Á… Cút ngay…” Diệp Man cẩn thận đẩy bụi cỏ ra, lặng lẽ bước về phía
trước một bước, nhìn khoảng cách giữa bản thân và Lâm Lam, suy nghĩ
phương án cứu người. Vừa mới ngẩng mặt lên, cô lập tức đối diện với một
ánh mắt đầy oán hận. Không hiểu sao, nội tâm cô bỗng nhiên căng thẳng.
Dường như cùng lúc, Lâm Lam bỗng kêu to: “Các người cút ngay, tha cho
tôi đi, bên kia…bên kia có một người phụ nữ, các người đi mà tìm cô ta…”
Lâm Lam vừa dứt lời, Diệp Man liền biết không ổn rồi, sắc mặt nhất
thời trở nên khó nhìn. Con nhỏ này…má nó, Diệp Man không nhịn được phải
chửi thề, không biết cô bị cái thứ chết tiệt gì ám, mà còn muốn đi cứu
cô ta! Quả xứng đáng bị người khác chà đạp, tên Mặt Thẹo nói đúng, cô ta đúng thật là thiếu đòn!
A Bố bên cạnh cả người đỏ rực, nhìn như một quả cầu lửa đang cháy
hừng hừng, gai nhọn toàn thân chia4 thẳng về phía Lâm Lam, hận không thể bắn ả thành con nhím.
Mấy người đàn ông liếc nhìn nhau, Uy ca lạnh lùng dùng ánh mắt nhìn
về phía bụi cỏ nơi Diệp Man đang trốn, giọng nói lạnh lẽo cất lên: “Đi
ra!”
Đã bị phát hiện rồi, có trốn cũng chẳng có tác dụng, Diệp Man vỗ vỗ A Bố an ủi, để nó chờ tại chỗ tùy cơ hành động, còn mình thì dứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt đi ra ngoài.
“Hi, chào người đẹp.” Có một người đàn ông huýt sáo, xem xét Diệp Man từ trên xuống dưới: “Nhưng sao tôi thấy người đẹp trông cứ quen quen
nha?”
Uy ca không lên tiếng, mặt lạnh cảnh giác nhìn Diệp Man. Một người
phụ nữ độc thân trẻ tuổi có khả năng một mình sống sót trong thế giới
nơi nơi toàn là Zombie đến tận bây giờ. Tất nhiên là có chỗ hơn người,
từ trước tới nay hắn sẽ không tùy tiện coi thường kẻ khác, dù đối phương có trông gầy yếu không có chút uy hiếp nào. Nhưng khoan hẵng nói, hắn
nhìn người phụ nữ trước mặt, thật sự bỗng nhiên có cảm giác họ đã từng
quen nhau. Chỉ là tạm thời lại không nhớ đã gặp ở chỗ nào.
Diệp Man bất động mặc cho bọn họ dùng ánh mắt dò xét trên cơ thể
mình, tính toán nếu lúc này mình xoay người bỏ chạy, khả năng trốn thoát sẽ là bao nhiêu. Không khí nhất thời trở nên có chút vi diệu, hai bên
rơi vào tình thế giương cung bạt kiếm.
Lâm Lam vừa tránh được một kiếp nạn, ngẩng đầu lên, kinh ngạc kêu to: “Cô là đàn chị Diệp Man, không phải chị đã bị…”
Diệp Man à?
Những người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm kinh ngạc cùng lúc
xuất hiện trên mặt. Uy ca nhịn không được cất tiếng hỏi: “Cô là Diệp Man à?”
“Đúng, là tôi.” Diệp Man cau mày nói, trong lòng cảm thấy hết sức kỳ
quái, sao bọn họ vừa nghe tên cô, lại có biểu cảm như ‘Gặp quỷ’ thế chứ?
“Chả trách tôi lại có cảm giác quen mắt, thì ra cô ấy chính là Diệp
Man.” Có người lẩm bẩm, giọng nói rất nhẹ nhưng đủ để cho Diệp Man nghe
thấy rõ ràng. Diệp Man kinh ngạc nhíu mày, hình như bọn họ có quen biết
cô thì phải? Nhưng cô nhớ là mình chưa từng gặp những người đàn ông này
mà.
Mấy người đàn ông trao đổi ánh mắt, đều không hẹn mà cùng lộ ra khuôn mặt thiện chí. Sắc mặt Uy ca trở nên ôn hòa, ngạc nhiên hỏi: “Một mình
cô trốn tới đây à?” Nói xong còn đánh giá cô một phen, trong ánh mắt
hiện lên ý không thể tin.
Diệp Man gật đầu, cô biết rõ anh ta đang kinh ngạc điều gì, cô trông
vừa gầy vừa yếu, nhìn là đã thấy điển hình của thể loại Lâm muội muội
mong manh yếu đuối gió thổi sẽ ngã, vậy mà có thể dựa vào chính sức lực
của mình để sống sót, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Mặt Thẹo lập tức kinh ngạc nhìn cô, sau đó giơ ngón cái nói: “Thật sự nhìn không ra, giỏi như vậy. Chả trách…” Đang nói bỗng nhiên ngừng một
chút rồi mới cười một cách thô lỗ: “Hay sau này dứt khoát cùng với bọn
tôi lăn lộn đi?”
“Cám ơn, nhưng không cần đâu.” Diệp Man nhếch môi cười khẽ. Cô không có ấn tượng tốt với nhóm đàn ông này lắm.
“Có cá tính, tôi thích.” Mặt Thẹo cũng không bởi vì cô từ chối mà tức giận, ngược lại còn thân thiện cười toe toét.
Diệp Man đảo mắt, rồi cất nói: “Xem ra không còn chuyện của tôi nữa
rồi.” Cô đưa mắt nhìn Uy ca, lấy ánh mắt của cô, tự nhiên có thể nhìn ra Uy ca chính là người đứng đầu nhóm người này: “Vậy, chúc ngủ ngon.” Hàm ý tạm biệt trong lời nói rất rõ ràng.
Tuy không biết những người này vì sao lại đối xử với mình rất thân
thiện, tỏ vẻ như rất quen thuộc với cô, hơn nữa lời nói cũng lộ ra ý cảm kích. Nhưng Diệp Man vẫn có tâm lý đề phòng họ như cũ.
Rõ ràng Uy ca cũng hiểu, gật đầu với cô, nói: “Buổi tối đừng ngủ say quá, cẩn thận một chút.”
Diệp Man kinh ngạc mở to mắt, không ngờ Uy ca sẽ nói câu quan tâm như vậy, có điều cô có thể nhận ra sự chân thành trong lời hắn nói, nên tự
nhiên nở nụ cười, nói: “Tôi nhớ rồi, và cám ơn nhé.” Nói xong, định xoay người rời khỏi.
“Đàn chị, chị đừng đi.” Đúng lúc, một tiếng thét kinh hãi đột nhiên vang lên, bước chân Diệp Man liền dừng lại.
Lâm Lam vừa vội vừa sợ, cô ả không hiểu tại sao đám đàn ông đó đối xử với Diệp Man vừa thiện chí lại thiên vị như vậy, nhưng cô ả biết rõ đây chính là co hội để cô ta thoát khỏi đám người này. Cô ta cố giãy dụa
tránh khỏi người đàn ông đang giữ mình rồi bổ nhào về phía Diệp Man, hét lên: “Đàn chị, mang em theo với, mấy người này không phải thứ tốt đẹp
gì, cầu xin chị mang em theo đi…Em, em sẽ báo đáp chị mà…Đàn chị, cầu
xin chị đó…”
Diệp Man quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp nhìn khuôn mặt đầy mong đợi
của Lâm Lam, trong đôi mắt tối đen của cô ta bây giờ tràn ngập ý cầu
xin: “Đàn chị…”
“Xin lỗi…” Diệp Man chăm chú nhìn cô ta một hồi lâu, sau đó chậm rãi
nói ra tiếng xin lỗi, cô tách từng ngón từng ngón tay đang nắm lấy người mình như kẻ sắp chết đuối liều mạng nắm lấy phao cứu sinh của Lâm Lam
ra, cắn chặt răng, hạ quyết tâm, từ từ nói: “Xin lỗi, tôi…không thể dẫn
cô theo được.”
Tính cách của Lâm Lam khiến cho cô không thể cứu cô ta, nói cô nhẫn
tâm cũng được, nhưng dù thế nào đi nữa, cô tuyệt đối sẽ không cứu một
người mà bất cứ lúc nào cũng có thể vì bảo vệ tính mạng của bản thân mà
đẩy người khác vào chỗ nguy hiểm. Cô không phải thánh mẫu, nên sẽ không
cứu một con rắn độc, để sau khi nó khỏe mạnh rồi, lại quay lại cắn cô
một cái.
“Đàn chị…” Lâm Lam mê mang nhìn Diệp Man tách hai tay mình ra, hình
như khó có thể tin được, cô ta không ngờ, bây giờ Diệp Man có thể thấy
chết không cứu, bỏ cô ta lại!
“Đàn chị, đừng mà…”
Nỗi hoảng sợ phút chốc trào lên, Lâm Lam bỗng hét lên một tiếng chói
tai, cô ta không cam tâm, còn muốn nhào lên nữa, nhưng Mặt Thẹo đã kịp
thời tóm cô ta lại, trong lúc hoảng loạn, cô ta liên tục la hét: “Đàn
chị, chị không thể làm vậy, đàn chị, chị không thể bỏ rơi em thế này
được…”
Xin lỗi.
Diệp Man xoay người, kiên quyết không quay đầu lại rời đi, nhắm mắt
ném tiếng gào thê lương của Lâm Lam ra sau đầu. Nói cho cùng, cô cũng
chỉ là một người ích kỷ, nên sẽ không để một nhân tố bất ổn theo bên
cạnh mình.
“Diệp Man, con đàn bà độc á! Mày dám thấy chết không cứu á, Diệp
Man…” Lâm Lam vừa khóc vừa quậy, hung hăng đấm đá lên người Mặt Thẹo,
cật lực muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn để đuổi theo Diêp Man.
Chát —— Người đàn hung hãn tát cô ta một cái, giận giữ mắng: “Đồ đê tiện, mày im lặng cho tao!”
Dưới sự giận dữ, Mặt Thẹo căn bản không khống chế lực, cái tát nặng nề giáng xuống mặt khiến Lâm Lam ngã dúi xuống đất.
“Diệp Man, mày làm vậy sẽ gặp quả báo!” Lâm Lam giãy dụa ngẩng đầu
lên, nhìm chằm chằm bóng lưng thờ ơ của Diệp Man, trên khuôn mặt chật
vật đều là sự oán hận, trán cô ta trầy xước do đầu đập vào cục đá, vết
máu ngoằn ngoèo chảy xuống khiến mặt cô ta trở nên vô cùng đáng sợ: “Tao nguyền rủa mày không được chết tử tế, mày là thứ đàn bà ác độc, mày chờ đó, tao sẽ không tha cho mày đâu…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT