Lý Nhu Phong khó khăn ngồi dậy, đầu đau như búa bổ. Chàng chưa từng uống nhiều rượu đến vậy. Chàng biết làTiêu Yên chuốc say mình. Tiêu Yên hiểu rõ nhược điểm của chàng, chỉ cần y muốn buộc chàng uống thì chàng chẳng thể từ chối. Nhưng mới vừa nhấp môi, chàng đã biết là không xong rồi. Tiêu Yên để chàng uống loại rượu Bạch Đọa xuân lao cực mạnh. Ngày xưa, nếu có thể thì chàng đều tránh xa Bạch Đọa xuân lao.

May mà chàng vẫn tỉnh lại. Cả người nồng nặc mùi rượu giúp chàng biết được là chưa qua quá lâu. Chàng cố sức mở mắt. Thật kỳ quái là trước mắt sáng choang, khiến chàng giật mình tưởng vẫn còn ở thời điểm trước khi bị mù.

Chàng nhìn về phía phát sáng kia. Ra là một khung cửa sổ vuông vức. Từ đó lóe lên ánh lửa đỏ ngập trời, nhưng lại không phải hiện tượng tự nhiên. Điều này đâu thể là hiện tượng tự nhiên, vì nay chàng đã chẳng thấy được hiện tượng tự nhiên nữa, trong mắt chàng chỉ còn âm gian. Song trước giờ âm gian vẫn thường tăm tối, nào có chói chang đến vậy.

Chàng cố xoa mắt, nhất thời không biết là thực hay ảo. Bên tai chợt vang vọng một giọng nói, thánh thót như sơn ca, “Lý công tử.” Giọng nói này trùng lặp lên chất giọng lào khào của Bão Kê nương nương, “Lý Nhu Phong.”

Lý công tử.

Lý Nhu Phong.

Chàng lại nhớ đến nàng. Chàng nhớ rất rõ mình đã nằm chiêm bao, đã mơ một giấc mộng cùng nàng vui cuộc hợp hoan. Bão Kê nương nương ăn mặc như một đạo cô, nhập vào giấc mộng của chàng. Chàng gỡ xuống đóa dành dành thơm ngát trên tóc nàng, gỡ bung mái tóc óng mượt được nàng búi gọn chỉnh tề. Làn tóc dài như tơ như lụa ấy trượt phủ lên thân thể nàng nhỏ xinh, cả người đều yêu kiều mềm dịu đến say lòng.

Chàng chỉ mới hồi tưởng thôi mà toàn thân đã biến đổi từng đợt, cứ như bị xối nước nóng nước lạnh luân phiên. Ngón tay không tự chủ mà gập lại, thân thể không tự chủ mà căng cứng. Quá đỗi chân thực, chàng chẳng những nhận rõ dáng hình mỗi nơi mỗi chỗ đủ khắp người nàng, mà còn nếm được hương sữa nhè nhẹ thoảng trên thân nàng.

Ban đầu nàng trong lòng chàng giãy giụa kinh lắm. Chàng thầm buồn cười, sao nàng ở giấc mộng này cứ thẹn thùng thế chứ, còn không cho chàng chạm vào. Chỉ e lànàng trong này chưa ý thức được mình đã gả cho chàng, đã là nương tử của chàng. Nhưng chàng biết có thế nào thì nàng vẫn luôn thương chàng. Quầng lửa vàng óng kia bùng cháy mãnh liệt như vậy, như muốn đốt sạch cả thế giới u ám của âm gian. Cho nên chàng mới dám tùy ý làm càn, mới cả gan động tay động chân với nàng. Chàng muốn sờ từng chút xem, nương tử trong lòng chàng này, rốt cuộc là trông thế nào.

Nương tử của chàng đúng là thật xinh, chỉ không giống tưởng tượng của chàng ở chỗ quá mức mảnh mai và sở hữu một đôi mắt dài. Trong lòng chàng cứ nghĩ sẽ là mày liễu mắt hạnh, hễ giận lên thì mắt hạnh kia sẽ trừng tròn vo. Nhưng nàng khác hẳn thế. Chàng chẳng thể tưởng tượng nổi, vóc người bé xíu chừng này, sao có thể hùng hổ vung rựa như vậy.

Chàng sờ lên mặt mình, cảm giác chắc đã cháy bừng rồi. Mặt người cõi âm mà cũng nóng rẫy được, chàng biết mình không thể nghĩ tiếp nữa. Nếu cứ mãi kéo dài giấc mộng xuân này, nỗi nhớ mong về nàng sẽ trở thành chấp niệm chàng không nỡ buông lơi.

Nhưng bất chợt, chàng lại nghe được gì đó trên tay, là hương hoa dành dành, hòa cùng hương thơm trên thân người ngọc trong mộng mà tay chàng đã vần vò trăm lượt.

Tim chàng như nổi trống dồn, trong đầu chợt lóe linh cảm xấu.

Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Lòng chàng rối bời cực độ, rối như cuộn chỉ xổ tung, chẳng thể tìm ra đầu dây manh mối. Chàng vội nhào đến bên cửa sổ, kéo toang rèm che để cảnh ngoài cửa kia hiện lớn hơn chút. Chàng chăm chú quan sát, rốt cuộc đã thấy rõ, đó là nghiệp hỏa hồng liên, là ánh lửa bùng lên từ tầng địa ngục nứt toác.

Chàng thả hai tay, chậm rãi lui lại. Vì sao âm gian này đột nhiên xuất hiện nghiệp hỏa lớn đến thế? Ánh lửa đã bao trùm cả một vùng trời. Chàng đụng phải cạnh bàn, chàng chợt lại nhào đến bên giường, điên cuồng tìm kiếm khắp lượt trên đấy. Song chỉ có chăn đệm được trải gấp gọn gàng, tưởng chừng chưa từng phát sinh điều gì, không thấy cả một sợi tóc thừa. Chàng lại quỳ rạp xuống lần tìm dưới đất. Mò mẫm chốc lát, chàng chợt ngửi được hương hoa nhè nhẹ, bởi vì khô héo mà nhạt đi nhiều. Chàng lần theo hướng phát ra hương hoa, rốt cuộc moi được một đóa dành dành đã úa tàn kẹt giữa chân giường và vách tường.

Hoa dành dành.

Lần đầu gặp gỡ ở chợ quỷ, chàng đã nhận ra nàng cài ít đóa dành dành trên tóc. Trong sân nhà cũ cũng trồng đầy các gốc dành dành. Là hoa dành dành luôn thơm ngát giữa thành Thạch Đầu ngập máu tanh, dường như vĩnh viễn sạch sẽ, tinh khôi, vĩnh viễn tách biệt khỏi bụi trần ô trọc.

Là hoa dành dành ấy.

Lý Nhu Phong tông cửa xông ra.

***

Người cõi âm rơi vào tay những kẻ thế nào, thì mức phát huy tác dụng sẽ theo thế nấy.

Trương Thúy Nga không còn vách sắt che chắn, chính thức dấn thân vào màn tàn sát máu me đầy mắt, gào thét ngập tai. Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng, chính là ý nghĩ kia.

Nhân gian thái bình sẽ không có người cõi âm, người cõi âm đều bởi loạn thế mà sinh. Trăm ngàn năm qua đâu phải chưa từng có loạn thế, và chắc gì chưa từng xuất hiện người cõi âm. Thế nhưng các thuật pháp dùng để điều khiển người cõi âm, không biết tại sao chẳng hề có bất cứ lưu truyền gì tới nay. Bằng không thì PhápTuân cũng chẳng phải tốn mười năm vắt óc suy nghĩ cho ra một quyển chú thuật liên quan tới người cõi âm.

Nàng nhớ tới gã dương bạt đầu tiên gặp Lý Nhu Phong, điều gã muốn nhiều nhất chỉ là lợi dụng Lý Nhu Phong để kiếm ít tiền lẻ. Cuối cùng bán chàng đi, tự quyên góp cho mình một ngôi phù đồ bảy tầng.

Tới đạo sĩ Pháp Tuân, lão chỉ muốn dùng xác âm của người cõi âm cho con trai Tiêu Tử An hoàn hồn, từ đó mưu cầu một chức vương sư bên cạnh Tiêu Tử An.

Qua Dương Đăng, hắn muốn mượn tay người cõi âm giết Ngô vương Tiêu Tử An, để mình tự phong vương.

Đến lượt Thông Minh tiên sinh và Tiêu Yên, người cõi âm trúng chú tỉnh thi dưới sự điều khiển của dương bạt đã trở thành đại quân kinh khủng nhất, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.

Người cõi âm phối hợp với dương bạt, là thanh đao tàn ác nhất. Thanh đao này tăng trưởng theo gió, rơi vào tay người có tâm thế nào, thì sẽ trở nên sắc bén thế nấy.

Ở Tiêu Yên là dã tâm khuấy đảo thiên hạ.

Người cõi âm xung quanh vẫn liên tục kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên. Rất nhiều người cõi âm dùng thân mình chắn hết tên nhọn bắn thẳng vào nàng. Con ngựa ô xa lạ đã chết. Người cõi âm cao to đánh xe cho nàng cũng bị xẻ thành từng khối, chưa kịp mọc lại đã bị băm nát nhừ.

Nàng nắm chặt rựa chém chết một tên lính Đại Ngụy xông qua được trận pháp người cõi âm quanh mình. Nàng tự hỏi, liệu có còn tệ hơn được chăng?

Liệu sẽ có kẻ nào còn tệ hơn Tiêu Yên một lòng muốn đánh chiếm thiên hạ? Hay có khi nào dã tâm của y tăng vọt, bản thân cũng tha hóa đi?

Con đường tàn sát của người cõi âm đã mở ra, sau này liệu chăng sẽ còn xảy ra chuyện tàn nhẫn hơn nữa?

Nàng cảm thấy mình thật quá ngây thơ. Cũng như việc nàng chưa hề lường trước sẽ có hôm nay, nàng chẳng thể nghĩ ra còn chuyện gì tàn nhẫn hơn. Nhưng nàng biết, chắc chắn sẽ có kẻ nghĩ ra được.

Nhất định sẽ có tình cảnh tồi tệ hơn thế này.

Mà nàng, đã không muốn tiếp tục trở thành một thanh đao, tiếp tay làm ác.

***

Lý Nhu Phong dễ dàng lao ra khỏi phủ. Cánh cổng địa ngục đã mở, ác quỷ lơlửng bay quanh, choáng hết tầm nghe tầm nhìn của con người, bởi vậy chẳng còn gì có thể cản nổi người cõi âm như chàng.

Chàng không trông thấy thành trì, lại nhìn rõ được chiến trường Tu La. Chàng dõi mắt theo nghiệp hỏa hồng liên như từ lòng đất phun cao, đốt thành một biển lửa trải dài vô tận. Trước mặt chàng là hằng hà sa số quỷ hồn mới sinh bị lửa đỏ thiêu cháy vút lên tận trời, xoay vòng giữa tầng không tăm tối của âm gian, rồi lào rào thi nhau rớt thẳng xuống. Đấy là trận gió táp mưa sa đầy những quỷ hồn.

Chàng không phải chưa bao giờ thấy chiến tranh, Tiêu Yên từng đích thân dẫn chàng đi xem các trận đại chiến. Chàng nhìn thử vài lần xong thì chẳng mấy hứng thú. Dù sao thì đều là Tiêu Yên thắng, chàng nghĩ, có gì đáng xem đâu.

Nhưng đây là lần đầu chàng chứng kiến chiến tranh của nhân gian bên mặt âm gian. Ai có thể ngờ lại là cảnh tượng hệt như tận thế! Chàng chưa khi nào thấy nhiều quỷ hồn đến vậy, chen chúc, dày đặc ngồn ngộn khiến chàng chẳng thở nổi. Chàng chưa từng nghe chừng ấy tiếng gào thét thảm thiết, chàng không thể không kéo vạt áo che kín hai tai.

Quỷ hồn đông đúc giúp chàng khỏi cần phải tìm đường. Chàng cứ chạy ngược dòng quỷ hồn đang túa đi, phóng thẳng tới chỗ nghiệp hỏa hồng liên. Chàng biết chắc chắn quầng lửa của mình cũng ở trong đó, bởi giữa nghiệp hỏa kia đã ngưng kết âm khí đặc quánh như mây đen che trời, như côn bằng sải cánh!

Chàng chạy điên cuồng, cởi xuống áo khoác vướng víu. Chàng chợt cảm giác như hai vai bị một đôi tay bấu chặt, bên tai lại văng vẳng hai giọng nói trùng lặp vào nhau.

Lý công tử.

Nhu Phong.

Một giọng như sơn ca, một giọng khản đặc đứt quãng.

Nhưng đấy là cùng một người.

Chân chàng đột ngột vấp mạnh, chàng ngã lăn ra đất. Cánh tay xây xước không thấy đau đớn, chàng chỉ cảm giác nơi xương vai như bị ấn sâu. Tay chàng với vào áo chạm đến đấy, thử nhấn xuống, quả nhiên là nhưng nhức vì ứ bầm. Chàng nhớ ra được, khi vừa bắt đầu, mỗi lần chàng tiến vào thì nàng rất căng thẳng, thậm chí còn đôi chút hoảng sợ. Nàng cố sức bấu chặt vai chàng, như thể chàng là kẻ địch của nàng, mà cũng là chỗ dựa duy nhất của nàng.

Nhưng cảm giác các ngón tay bấm vào vai này, cớ sao cứ như đã từng gặp qua?

Trong đầu chàng chợt hiện ra một cảnh tượng xa xôi mơ hồ, cũng là ở căn phòng tối đen không ánh sáng. Chàng chẳng mấy tình nguyện trút bỏ áo sống. Lần đấy Tiêu Yên buộc chàng vào, bảo là Gia Cát Phùng Sinh nắn xương xem mệnh cực kỳ chuẩn xác, một đời người thế nào đều ẩn chứa hết trong cốt tướng.

Khi đó chàng vốn không ưa chuyện bói toán này. Thứ nhất chàng chẳng tin có người thật sự chỉ nắn xương mà nhìn ra chính xác được số mệnh. Thứ hai nếu biết rõ mệnh số cả đời, thì cuộc sống còn gì là thú vị nữa?

Nhưng Tiêu Yên vừa dỗ vừa khuyên, vừa cứng rắn vừa mềm mỏng đẩy chàng vào, nên chàng đành phải thử một lần.

Chàng của năm mười bảy tuổi cứ bực bội ngồi ở đó. Thế rồi có một đôi tay ấm áp vươn ra, thử dò xét giữa bóng tối. Đầu tiên là đặt lên mặt chàng, tiếp đó dời xuống xương vai. Đôi tay kia rất mạnh¸mẽ, ngón tay thuôn dài, vừa chạm vào đã cảm thấy khớp xương cứng rắn, mới đầu chỉ dịu nhẹ, nhưng ngay sau đã có lực xuyên qua máu thịt đến thẳng cốt tủy.

Đây là nắn xương đấy? Chàng khịt mũi coi thường. Ngoài việc bị bóp đau thì chàng chẳng có cảm giác gì khác. Xương cốt nửa thân trên gần như bị kẻ kia nắn hết một lượt, cứ như muốn tháo rời hết các khớp.

Sau khi ra ngoài, một tờ giấy vàng được đẩy qua khe cửa, chàng thấy trên đó là mấy chữ:

Mệnh ngài hỗn độn, khó mà lường được.

Thế này mà bản lĩnh gì? Chàng đưa Tiêu Yên xem sơ rồi xé nát vụn. Ngược lại trên giấy viết cho Tiêu Yên chi chít chữ, ghi là thọ đến tám mươi sáu tuổi, năm ba mươi tất có một đại kiếp sinh tử, không qua nổi thì vong mạng, qua được sẽ một bước lên trời. Hết sức chi tiết, khác hẳn những cao nhân thế ngoại nức tiếng xa gần toàn huyên thuyên mấy lời tối nghĩa khó hiểu.

Chàng búng vào mảnh giấy trên tay Tiêu Yên: Đồ giả.

Tiêu Yên kinh ngạc: Giả thế nào? Kết quả xem mệnh là giả hay sao?

Chàng khinh miệt: Luyện Nhi, ngài bị lừa rồi. Kẻ nắn xương không phải Gia Cát Phùng Sinh, kẻ viết chữcũng không phải Gia Cát Phùng Sinh.

Chàng rành nhất là phân biệt dạng chữ trên đồ cổ, cả mắt cả tay cả toàn thân, tất thảy đều đạt tới cảnh giới cực kỳ nhạy cảm. Chữ viết kia, cảm giác từ đôi tay kia, chỉ có thể qua mắt Tiêu Yên chứ làm sao lừa được chàng?

Chàng hời hợt nói: Đấy là phụ nữ.

Là phụ nữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play