Khi bước ra khỏi phủ, Trương Thúy Nga thuận tay vuốt lại tóc, thấy
sao trống trơn, mới phát hiện không còn đóa dành dành nữa. Chắc
là trước đó Lý Nhu Phong tháo tóc nàng đã gỡ xuống, chẳng biết bỏ ở đâu
rồi.
Giờ có muốn trở về tìm cũng không được. Vậy thôi, để trên đường ra
trận thử nhìn quanh xem, nếu gặp được đóa khác thì hái sau... Bên đùi
nàng mỏi nhừ, dưới chân bủn rủn, phải vịn tường mới có thể đứng vững.
Vừa ngước mắt, đã thấy Thông Minh tiên sinh.
Thông Minh tiên sinh cũng khoác đạo bào khi lập đàn làm phép, bên
trong là áo bát quái tím nhạt căng phồng giữa gió rét. Trên mặt ông
cụ như đã kết sương, trong ánh mắt hiện đầy băng châm. Nàng nhận ra
giữa đống châm đó là mấy chữ to:
Không biết liêm sỉ.
Nàng cười ngượng ngùng, chống người đứng thẳng lên, vuốt mái tóc búi
cao không có một sợi rối loạn, khô khốc nói: “Để tiên sinh đợi lâu.”
Thông Minh tiên sinh chắp hai tay sau lưng, râu dài tung bay theo âm
phong. Ông cụ cất giọng nghiêm khắc: “Trương Thúy Nga, hãy nhớ rõ bổn
phận của ngươi.”
Trương Thúy Nga cười khan: “Vâng.” Nàng cũng chẳng muốn nhiều
lời với Thông Minh tiên sinh. Phía trước là một con ngựa to
đen nhánh đang đứng chờ, trên cổ có buộc túi đựng đầy sách thuật
số chuẩn bị sẵn cho nàng. Đấy không phải ngựa ô của nàng. Nàng đi vòng
qua người Thông Minh tiên sinh, nghe tiếng ông cụ vẳng lại từ sau lưng:
“Đừng quên trước kia ngươi chỉ là đứa ăn mày đầu đường xó chợ, phải hát ‘Vui rắc hoa’ ① để xin cơm, lừa tiền.”
Trương Thúy Nga chợt đứng sững, chốc lát sau, nàng cười gằn. Hàng mày
dài mảnh tùy ý nhướng cao, khiến nụ cười này dần dần hiện rõ
khinh miệt, tỏ rõ chẳng thèm chấp nhặt. Nàng cao ngạo
ngẩng đầu, dứt khoát phóng thẳng lên ngựa.
***
Trống con lớp lớp nổi vang dậy đất, cờ xí rợp rợp phất phới bụi
mù. Đại quân tuyên bố gồm bốn mươi vạn người đã trải khắp đường ranh
ngăn cách thiên địa, kéo dài từ đông sang tây, thế đến tựa vũ
bão, tựa đầu sóng Tiền Đường sục sôi cuốn phăng hết thảy, nhận chìm hết
thảy.
Thành Thạch Đầu ba trăm năm trong màn đêm như con sư tử gồng căng cơ bắp đã vào thế phục sẵn. Mỗi một phiến đá được đào lên khỏi lòng đất đều
sừng sững vươn°cao, giữa các khe hở cắm chi chít chông sắt, trường
mâu. Sông sâu cuồn cuộn chảy, trăng rót bạc bao trùm, tòa thành này vốn
thật nhỏ bé giữa thiên địa. Song đêm nay, hoàng triều suy bại muốn hóa
ra mãng xà khổng lồ há to miệng máu nhắm thẳng vào nó, mà nó cũng
kiên quyết phải làm tảng đá cứng sắc nhọn đập nát miệng mãng xà.
Không ngoài dự liệu của Tiêu Yên. Đại tướng quân phe Đại Ngụy đã quen
dùng lối đánh kéo dài thời gian, khảo nghiệm lòng nhẫn nại của đối
phương, nay lại đột ngột phát lệnh dốc toàn lực công thành ngay giữa đêm khuya.
Trước đó quân Ngụy được nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày, nên thời khắc
này thế đến như chẻ tre, rầm rập kéo theo thang móc, thang mây, máy bắn
nỏ hai mươi bốn khung, máy bắn đá, xe phá tường [1], chấn động khiến
cả tòa thànhThạch Đầu cũng rung bần bật. Nước sông Tần Hoài dậy sóng sủi tăm, lớp sương dày trên triền đê dồn ép thành đặc quánh. Mỗi nhà mỗi
hộ, từ già trẻ lớn bé, đến khỏe khoắn, bệnh tật, tất cả đều cầm chắc côn sắt, dao phay, cùng nhau thủ sẵn sau cửa. Bên tai họ truyền đến hàng
chuỗi tiếng ầm ầm rền rĩ, mặt đất dưới chân liên tục rúng động.
Tiêu Yên mặc giáp dày, đứng thẳng trên tường thành cao quan sát thế
trận. Thi thoảng lại có gạch đá, tên bay sượt qua y, thân vệ cố khuyên
tránh ra sau nhưng y nhất định không đáp ứng.
“Ta chính là người mang thiên mệnh, tất được thần linh khắp
thiên địa phù hộ. Kiếp nạn lớn nhất trong mệnh số đã vượt qua được thì
tuổi thọ ắt phải là tám mươi sáu năm, chắc chắn sẽ một bước lên
trời, sao có thể chôn thây ở đây!”
Trừng vương vũ dũng nhường này, sĩ khí các tướng sĩ giữ thành lập tức tăng cao, phấn chấn hô vang rền trời.
Sương giá ban đêm kết tầng mù mịt, hai mắt Tiêu Yên rực sáng,
trở thành thứ móng vuốt của loài hổ báo, móc dính vào mỗi một góc xa
trên chiến trường. Quân Ngụy chết đi, lính giữ thành rơi khỏi tường
cao, máu đào tưới đẫm đất đen, ươm giống độc mọc lên hàng đống thi hài.
Người đã trải sinh tử, người từng băng biển máu, giữa gió bụi khói
lửa vẫn có thể tỉnh táo làm mãnh thú ẩn sâu rình mồi. Y là thợ săn
dõi theo con mồi, tay y nắm chắc trường kích, chờ đợi một thời cơ chuẩn
xác.
…
Bão Kê nương nương ngồi xếp bằng giữa bóng tối, sau lưng là vô số đôi
mắt chớp động. Trong nửa tháng này có một đoạn thành bao ② được xây dựng cấp tốc quanh thành Kiến Khang. Chỉ là một đoạn thành bọc quanh cổng
chuyên dùng để tăng cường phòng ngự cho các thành trì nên chẳng ai cảm
thấy có gì lạ. Mãi đến tận trước lúc quân Đại Ngụy dàn trận tấn công
thì một số ít binh lính giữ thành mới biết lần lượt có những chiến
xa che kín vải đen, nhân lúc tối trời mà chạy vào thành bao.
Những chiến xa đen tuyền kia xem chừng đều chở đầy người, ấy thế mà lại cực kỳ im ắng, không có bất cứ động tĩnh gì.
Sao Bắc Cực đã chuyển đến giữa trời, gieo từng tia sáng li ti xuống thế
trần, kết thành từng hạt nhỏ vụn rơi trên búi tóc Bão Kê nương
nương, khiến búi tóc đen nhánh ấy như lóng lánh sắc xanh của kim loại.
Nàng nhắm mắt lại, ngồi giữa chiến xa vách sắt được điều khiển bởi một
người cõi âm lực lưỡng.
“Nổi trống xuất chiến, khua chiêng thu binh.” Bên tai vang lên giọng của Tiêu Yên, y đích thân dạy chiến thuật cho nàng. Chẳng biết tại
sao, điều này khiến nàng dần dần không còn hận y như trước nữa.
Y không phải người tốt, nhưng, khi làm vương, nhất là so với những đế
vương khác, y thật sự vẹn tròn trách nhiệm, thậm chí còn là ưu tú.
“Khi dùng gần hết người cõi âm thì chúng ta sẽ khua chiêng. Ngươi
từ vị trí tiên phong lùi về sau, sẽ có quân đội tiếp ứng ngay.
“Sử dụng người cõi âm chỉ là hành động bất đắc dĩ khi quá cấp
bách, nhằm để giảm bớt thương vong của tướng sĩ, đồng thời tạo cơ hội
dồn sức phản kích, một trận diệt sạch quân Đại Ngụy. Có như thế, bình
định thiên hạ là trong tầm tay.
“Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Nếu cậu ấy
tỉnh lại mà không thấy ngươi còn nguyên vẹn, thì đó là ta có tội với
ngươi, cũng có lỗi với cậu ấy.”
Bão Kê nương nương chậm rãi mở mắt, xe phá tường ở phía xa tông ầm ầm
như sấm rền, bụi đất lào rào rơi xuống giữa khe đá, cả tòa
thành bao lung lay nghiêng ngả.
Thành bao sắp bị phá.
Nàng đứng dậy giữa các vách sắt của chiến xa, vuốt phẳng vạt
áo. Dưới ánh sao, đôi tay mảnh khảnh đầy sức mạnh kia xếp chồng tạo thế
phức tạp, từng ngón duỗi gập, nhật nguyệt hợp nhất, thân thỉnh Địa
Sát, quyết khớp Thiên Cương. Ngay khoảnh khắc tường thành vỡ vụn, gỗ đá
văng tứ tung, nàng nghe được tiếng trống nổi thùng thùng.
Thúc trống xông trận!
Nàng vụt mở mắt, thẳng người lên. Tay hướng Bắc Đẩu, thiên địa vạn hóa, nhập xuống một thân.
“Tam Thanh trên cao, nhật nguyệt soi tỏ, uy truyền tam giới, thống lĩnh vạn linh. TỈNH!”
Lá bùa chu sa thoắt hóa tàn tro chấp chới bay khắp trời, đất bằng chợt
nổi sấm rền, gió giật. Gió cuốn thốc tung tất cả vải đen che chiến
xa, cánh cổng địa ngục mở toang. Chuông trấn hồn réo rắt vạn dặm. Tay
dương bạt vừa chỉ, trong âm gian liền bắn ra hàng chuỗi lửa đỏ. Bùa chú
vừa cháy sạch kia tựa như cổ trùng tìm kiếm vật chủ, lướt tới giữa mi
từng người cõi âm. Pháp ấn tỉnh thi phập phù gõ vang bốn ngàn hồn
phách, bốn ngàn người cõi âm đồng loạt biến thây ma.
Binh lính Đại Ngụy đánh vào thành bao không hề biết mình gặp
phải thứ gì. Đại đao và trường mâu của chúng dường như đã nhập ma, máu
tươi đổ chẳng dẫn đến tử vong, vỡ nát còn sẽ sinh sôi lại. Xác thân
chúng thoắt chốc đã bị xé toang, trường mâu trong tay xuyên qua
tim chính mình, đại đao trong tay bổ tung óc chính mình. Chúng không
hiểu vì sao mình chết, chúng không rõ mình chết thế nào. Chúng chỉ lờ mờ biết được, tựa hồ mình vừa mở ra cánh cổng địa ngục hung tàn, để lũ ác
ma bò lên từ lòng đất.
Đây đích thực là một cõi địa ngục. Chiến xa chở dương bạt chạy
đến đâu, người cõi âm lại như châu chấu đông nghịt trời, cắn xé
sạch sẽ hoa màu còn sống. Những nơi chiến xa cán qua, đều là thi thể be
bét, xếp thành lớp lớp chồng chồng trên mặt đất. Âm phong trong thiên
địa rít gào, tiếng hô công thành dần dần lắng xuống, thay vào đó
là tiếng khóc than rền rĩ của vạn quỷ trong đêm. Những ai phải trải qua
một đêm này đều vĩnh viễn không thể nào quên thanh âm kia, một đêm này
họ đã chẳng còn ở nhân thế.
Tiêu Yên trên đầu thành lạnh lùng quan sát hết thảy. Y đã thấy
thế trận thây ma của người cõi âm từ trước, thậm chí y còn tự tay
thao luyện vài lần. Song khi thế trận này thực sự triển khai, y vẫn cảm
giác được thứ buốt lạnh tận xương tủy khi đi ngược lại đạo của thế gian.
SÁT!
Đứa bé trong chùa Đại Từ Ân bỗng dưng mở to mắt.
SÁT!
“Điện hạ!”
Kỵ binh giấy của Thông Minh tiên sinh bay vọt ra từ hai bên
tường thành, tách riêng cánh quân rối loạn của Đại Ngụy. Tiêu Yên vung
cờ lệnh, đội quân phục ngoài thành nhờ thuật che mắt yểm hộ, cấp tốc
diệt sạch đám quân mất trật tự đấy.
Chỉ sau ít phút hỗn loạn ngắn ngủi vì bị người cõi âm cắt xẻ hàng
ngũ, quân Đại Ngụy đã ý thức được mình phải đối đầu với thứ gì. Chúng
tướng rốt cuộc vẫn hiểu biết sâu rộng, lập tức nhận ra đây đều là người
cõi âm. Đã vào đất chết thì chớ nên oán thán thừa thãi, trong lòng có
khiếp hãi cũng cầm chắc không còn đường lui. Người cõi âm biến thây
ma luôn chỉ cắm đầu cắn xé, mãi đến khi bị băm thành muôn mảnh hay hóa
cốt mới thôi. Đội quân Đại Ngụy kiêu ngạo, tự mãn đồng loạt bị nỗi sợ tử vong dồn ép mà đông kết, cấp tốc bày ra tư thái ngoan cường và bạo tàn
nhất từ trước đến nay.
Chúng mau chóng xác định hai nhược điểm lớn của đội quân người cõi âm
này, thứ nhất là dương bạt, thứ hai là bọn người cõi âm ở ngoài rìa
không nhận được dương khí của dương bạt. Dương bạt rất khó tiêu diệt.
Chiến xa vách sắt đâu dễ phá bung, người cõi âm bâu quanh dương bạt như
bầy ong chen chúc bên ong chúa, cơ hồ chẳng chừa một kẽ hở nào để đột
phá. Bởi thế chúng bắt đầu chém giết người cõi âm ở ngoài cùng trước. Bị chèn đến sát mép thường là bọn nhỏ yếu nhất, tàn tạ nhất. Rời xa dương
bạt, sau khi bị bằm nát thì khả năng hồi sinh của bọn này rất kém.
…
Nhịp trống trên tường thành lúc nhặt lúc khoan, lúc nặng lúc
nhẹ, truyền đến tín hiệu biến trận cho dương bạt trong chiến xa. Đội
quân người cõi âm đạp lên máu huyết, thi hài, nhích dần từng tấc đến gần trung tâm của quân Đại Ngụy. Máu thịt văng đầy trời, binh lính Đại Ngụy gào thét ngã như ngả rạ. Tướng quân Đại Ngụy kiên định ngồi ngay ngắn
giữa trận, bình tĩnh ban lệnh, chỉ huy quân mình bọc đánh hai bên sườn,
dùng chiến mã tách người cõi âm khỏi dương bạt, siết chặt vòng vây, chầm chậm nuốt lấy cả bầy mấy ngàn người cõi âm từ ngoài vào trong.
Chúng có thừa kiên nhẫn, chúng tự xưng là đại quân bốn
mươi vạn lính, nhiều gấp trăm lần đám người cõi âm này. Một trăm giết
một, là quá thừa rồi.
Vòng vây đang không ngừng thu nhỏ, máu thịt người cõi âm rơi vãi khắp
nơi, nhung nhúc như sâu bọ, ghê tởm khiến rất nhiều binh lính nôn hết
ra.
Phong vân phía chân trời nhiễu động, sắc trời biến ảo khôn lường. Tiêu
Yên lặng im bất động đứng trên tường thành, chiêng đồng đã chuẩn bị sẵn
sàng bên người y. Y nhìn đăm đăm vào một vùng đã nhiễm đỏ máu tươi, chùy gỗ trong tay giương cao.
“Điện hạ, người cõi âm ở gần dương bạt rất khó đánh bại, vẫn có
thể chờ thêm chút nữa.” Thông Minh tiên sinh bên cạnh Tiêu Yên lên
tiếng.
Người cõi âm giết nhiều hơn một kẻ địch, gánh nặng trên vai tướng sĩ
sẽ giảm bớt một phần, khả năng sống sót sẽ tăng thêm một phần. Bốn ngàn
người cõi âm này, nhất định phải tận dụng triệt để.
Thông Minh tiên sinh nghĩ như vậy. Bão Kê nương nương, cũng nghĩ như vậy.
Chỉ có điều nàng còn nghĩ nhiều hơn chút là, khả năng sống sót của tướng sĩ tăng thêm một phần, thời gian Tiêu Yên bình định thiên hạ sẽ rút
ngắn một phần.
Lý Nhu Phong, chàng sẽ vui vẻ hơn một phần.
Nghĩ đến đây, nàng cũng sẽ cười khe khẽ.
Mùi máu tanh, mùi xác thối đã đậm đặc khiến nàng chết lặng. Nàng thân
ở giữa các vách sắt, chỉ dựa vào la bàn và tinh tú trên trời để
xác định thời gian, phương hướng. Nàng đã sớm cảm nhận được tốc độ
tiến đến trước đang biến hóa mạnh, càng lúc càng chậm chạp, gian nan.
Các vách sắt của chiến xa đã hư hại nghiêm trọng, bao nhiêu mũi tên
nặng đâm xuyên qua vách dày, thậm chí còn có đá lửa rơi vào trong
xe. Nhưng không sao, nàng không sợ hãi. Bầu trời đang bắt đầu hửng
sáng. Từ những lỗ thủng trên vách xe, nàng nhìn đăm đăm ra ngoài, nhìn
vào cảnh tượng quân Đại Ngụy vây giết người cõi âm.
Thực ra đâu phải nàng chưa bao giờ thấy người cõi âm trúng chú tỉnh
thi, nàng thậm chí còn từng chém nát Long viên ngoại trúng chú
tỉnh thi. Một dương bạt muốn đối phó người cõi âm đã biến thây ma thì
cần phải chém liền tay, suốt quá trình không được do dự.
Xử lý Long viên ngoại, nàng cũng chẳng có cảm giác gì, không có thương
hại, không có quá nhiều căm hận. Nhưng trước nay nàng chưa từng gặp hàng loạt người cõi âm biến thây ma như thế. Những người cõi âm này nàng đã
ở cùng một thời gian ngắn. Mặc dù họ bị trúng chú thuật mà đông cứng,
bất động, nhưng từ những tổn thương trên thân họ, từ ngàn vạn biến hóa
trong mắt họ, nàng nhìn ra được câu chuyện của riêng mỗi người. Họ thật
sự là giống loài kỳ quái, họ không phải con người, nhưng lại đúng là con người. Hiện tại họ đã mất sạch lý trí, chỉ biết nghe theo sự sai khiến
của nàng, chỉ còn hung hãn, tàn nhẫn tấn công quân Đại Ngụy. Tất cả họ
đều đã biến thành con rối.
Phía ngoài vách xe là máu chảy thành sông, trời long đất lở, bên trong
xe lại rất yên tĩnh. Ánh sáng của thất tinh Bắc Đẩu dần
dần nhạt nhòa, cảnh vật trước mắt nàng từ từ hiện rõ. Nàng nhìn thấy
ngựa ô kéo xe cũng mặc giáp sắt, đang bước đi dưới sự điều khiển của
người cõi âm. Đây không phải là ngựa ô của nàng, nàng chẳng nỡ để ngựa ô sắp làm cha của la con phải ra trận, biến thành một con nhím ô.
Cũng như Tiêu Yên có thể để bốn ngàn người cõi âm chiến tử sa
trường, lại quyết không cho người cõi âm Lý Nhu Phong bước một bước vào
biển máu Tu La.
Bỗng nhiên Bão Kê nương nương nhớ tới câu, Phật nói, chúng
sinh bình đẳng. Nhưng thế gian này chung quy không có gì là
bình đẳng, yêu hận của họ đã khiến vạn sự vạn vật trên thế gian phân hóa rõ rệt. Thế nhưng, con ngựa ô xa lạ kia có tội gì đâu, bốn ngàn người
cõi âm xa lạ kia có tội gì đâu.
Hết thảy đều vì loạn thế.
Mà nay đã đi tới tình cảnh nàyḷ Bão Kê nương nương nghĩ, nàng nghe
rõ từng tiếng vọng ra từ tòa thành, coong, coong, coong, coong, mỗi
tiếng mỗi sốt ruột. Tiêu Yên đang gọi nàng về. Bây giờ trở về, vẫn còn
kịp, nhưng. Nàng không muốn lui về sau, bởi đã tới nước này.
Đêm nay mặc sức sát sinh đến tận đây, nàng đã mang nghiệp chướng nặng nề, đủ để bị đày xuống địa ngục Vô Gian.
Nếu đã phải vào địa ngục, vậy thì chẳng sợ xuống sâu hơn một tầng nữa.
Giết nhiều thêm một tên línhĐại Ngụy, Tiêu Yên sẽ bình định thiên
hạ sớm được một ngày, Lý Nhu Phong, chàng sẽ vui vẻ hơn một phần.
Và trận tàn sát như đêm nay, cũng sẽ không xảy ra nữa.
Nàng lẩm nhẩm trong lòng. Lý Nhu Phong, Lý Nhu Phong, Nhu
Phong, Nhu Phong, thật giống một ma chú dịu dàng, một ma chú khiến nàng
thà rằng bị nghiệp hỏa đốt làm tro tàn cũng tuyệt đối chẳng muốn lùi lại nửa bước.
Bốn vách sắt vẫn liên tục chấn động. Âm rung kia chưa lúc nào
ngơi nghỉ, càng lúc càng dồn dập, rõ ràng như nỗi lòng mỗi người
nơi đây, cũng càng lúc càng nôn nóng.
Trương Thúy Nga chậm rãi đứng thẳng lại giữa các bức vách. Chuông trấn
hồn reo vang, mười ngón tay mảnh khảnh mạnh mẽ của nàng gập bẻ
nắm lấy nhau, liên tiếp thi triển vô số thế pháp quyết phức tạp.
Từ miệng nàng tuôn ra lửa đỏ thiêu rụi bùa chú, linh khí trong thiên địa đang dần yếu đi bỗng chốc ồ ạt tụ hội nơi Thiên Cương, tụ về sinh
sát khí.
“Đến tột cùng là Trương Thúy Nga muốn làm gì!” Rốt cuộc người trên tường thành đã phải gầm to.
Thông Minh tiên sinh cũng không thể trả lời vấn đề này cho y.
Song trên chiến trường, tất cả mọi người, tất cả người cõi âm
đều nghe được giọng của dương bạt, là thứ âm thanh nghèn nghẹn, ngang
ngang nhưng lại hết sức rõ ràng.
“Cửu khí Đế quân, nhận thần ấn này [2]. Dương sinh âm sát, quỷ thần tuân theo!”
Khắp chiến trường, bất thình lình, lại có vô số người cõi âm trỗi dậy.
Những người cõi âm vừa được sinh ra trong đêm này, lại một lần nữa cảm
giác được dương bạt triệu hoán.
Tro bùa tỉnh thi bay tới giữa mi từng người cõi âm mới xuất hiện, chớp
mắt, lại là một đợt biến thây ma điên cuồng. Máu tanh sát khí quét ngang toàn bộ sa trường.
Mà đúng lúc đấy, chiến xa vách sắt cũng hoàn toàn bị xuyên thủng.
-----------
Lời tác giả:
① Điệu Vui rắc hoa: Nguyên là một đoạn do tăng lữ niệm khi truyền
bá kinh Phật trong dân gian, về sau cải biên thành điệu “Hoa sen rụng”
trần tục hơn. Sử sách ghi nhận điệu “Vui rắc hoa” bắt nguồn vào
thời Đường, nhưng nói không chừng đã có từ thời Nam Triều sớm hơn chút
rồi.
② Thành bao: Thời gian xuất hiện thì vẫn phải chờ giới khảo
cổ kiểm chứng, có điều là từ thời Hung Nô đã thấy hình mẫu
ban đầu. Thành bao được phổ biến, xây dựng nhiều nhất vào thời
Ngũ Đại, Bắc Tống, trước đó rất hiếm khi dùng tới.
[1] Thang móc, thang mây: Một loại công cụ dùng để leo lên cổng
thành. Tương truyền thang mây được Lỗ Ban phát minh vào thời Xuân Thu,
nhưng thực ra vào thời Hạ Thương Chu trước đó đã xuất hiện với tên thang móc. Lỗ Ban cải tiến thành cấu trúc gồm 3 phần là bánh xe, thân thang
gập và móc sắt ở đỉnh thang.
Máy bắn nỏ: Nỏ cỡ lớn dùng để công thành, là hệ thống nhiều khung nỏ
gắn vào một giá chung, mỗi khung bắn được nhiều tên. Loại máy bắn nỏ này được ghi nhận lần đầu trong cuốn «Bắc sử», có đoạn về Thành Văn đế của
Bắc Ngụy dùng máy bắn nỏ 13 khung, khi căng dây mỗi khung phải cần tới 6 con trâu kéo.
[2] Cửu khí Đế quân, nhận thần ấn này: Một phần trong câu chú khi bắt quyết để dùng loại ấn vô hình do thần linh ban tặng, được ghi trong
«Chính thống Đạo tàng».
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT