Vương kỳ to trên đầu thành lại biến đổi một cách ảo diệu.

Có lẽ ở mãi trong cái loạn thế này nên mọi người cũng đã quen rồi. Họ chẳng còn bận tâm vương kỳ trên đó đổi từ chữ “Tiêu” nọ sang chữ“Tiêu” kia, hay phải chăng hôm nay “Tiêu” kia lại đổi thành “Dương” khác.

Bọn họ thấy hứng thú với tên người cõi âm treo trên cổng thành hơn.

Người cõi âm đấy!

Phần đông vẫn đang lơ ngơ không hay biết, nhưng luôn có kẻ hãnh diện bô lô ba la khoe: “Mấy người chưa nghe nói à?Mấy người không biết người cõi âm thật à? Chậc chậc! Ông chú nhà ta làm đạo sĩ kể, người cõi âm là bò từ trong bãi tha ma ra, là người chết sống lại đó! Cứ đem phơi nắng là thối rữa, lên giòi ngay!”

Tức thì cả đám đông thi nhau hít sâu, bật thốt kinh hãi, nôn ọe, ho khan:

“Sao trên đời còn có thứ bẩn thỉu thế chứ!”

“Vậy là yêu quái rồi.”

“Nghe bảo lúc được Bão Kê nương nương nhặt ở chợ quỷ ấy, tay chân hắn đều lầy nhầy be bét hết, nhiều người thấy lắm.”

“Gớm dữ! May mà Dục phu nhân chưa mua, chứ không là tha hồ ói chết!”

“Mà khoan, hồi sau Bão Kê nương nương gả lần ba, chẳng phải với tên yêu quái này à?”

“Ả Bão Kê nương nương kia nhé, lần đầu gả cho con gà, lần hai gả cho lão thái giám, lần ba là thây ma, ụa! Ngươi xem ả có phải người đàng hoàng gì cho cam?”

“Đúng đúng, thảo nào đó giờ cứ thấy quanh thân ả đầy tà khí!”



“Yêu quái này chết chưa?”

“Người cõi âm đâu dễ chết vậy.”

“Thế sao hắn cứ nhắm mắt, chả thấy cục cựa gì nữa? Hay là bị đâm chết từ trước rồi?”

“Ta nói quá trời mà sao bà không tin? Nãy Dương đại tướng quân thông báo đó, phải phơi nắng ba ngày mới°chết được!”

“Suỵt, là tân vương, không phải tướng quân…”

“Gì thì gì, giờ này đảm bảo vẫn chưa chết!”



Lý Nhu Phong bị cột dây thừng treo trước cổng thành, trên bộ đồ lam mỏng loang lổ vết máu. Lúc bắt chàng thì bọn Dương Đăng cũng khá vất vả. Có điều đây mới là lần thứ hai chàng biến thây ma, tuy chỉ cần biến là người cõi âm sẽ theo bản năng chạy về phía dương bạt, nhưng chàng chưa đủ sức thoát khỏi tầng tầng tường cao bao quanh vương cung. Sau khi hạ gục năm sáu tên cấm vệ, chàng bị hiệu úy tóm gọn, lúc hồi phục lý trí thì đã bị treo ở đây.

Ánh nắng quá chói chang, chàng không muốn mở mắt. Toàn thân đều bắt đầu hư thối. Vì đã quá quen với đau đớn nên chàng chỉ còn chết lặng. Bất chợt trên trán nhói lên, là cơn đau khác hẳn khi thối rữa. Thế là chàng mở mắt theo phản xạ, mặc dù vẫn không nhìn thấy gì.

“Sống đó sống đó!”

“Mở mắt kìa! Mau xem!”

Chàng nghe phía dưới có rất nhiều người kinh ngạc reo vang, kinh ngạc vì cái tên người chết sống lại đang dần mục nát chàng này vẫn còn sống. Trong giọng họ chứa đầy mừng rỡ, đầy ngạc nhiên, một loại vui sướng đơn thuần khi phát hiện món đồ chơi mới lạ.

Chàng giống một con cua đang ngắc ngoải, mọi người muốn xác nhận con cua này chết chưa, bèn chọc vào mắt nó. Con mắt như khúc cây nhỏ vừa nhỏng lên, mọi người liền ngạc nhiên í ơi gọi nhau, sống này! Vẫn chưa chết đâu!

Vô số hòn đá sắc cạnh được lắp lên ná bắn vào người chàng, mọi người đã tìm ra cách chơi mới. Về sau chàng không mở mắt nữa, bọn họ sẽ tập trung nhắm ngay chỗ hoại tử nặng nhất trên thân chàng, chàng tê buốt thì lại run rẩy. Thế là họ liền hớn hở quay qua giới thiệu với mấy người mới tới hóng chuyện, xem kìa xem kìa, tên người cõi âm này vẫn còn sống đấy, phải phơi nắng ba ngày mới chết được. Hắn vừa giết Ngô vương xong, ngươi nhìn móng tay dài bết máu đi, trời ơi, hết hồn chưa, bọn người cõi âm này là phải diệt sạch! Y như yêu quái ấy! Toàn thứ hại người!

Không một ai phát hiện điều gì đang diễn ra trong vương cung. Thi thể Ngô vương phi bị lén khiêng ra khỏi cửa ngách, thi thể trắc phi Cảnh thị đang để tóc tu hành cũng bị khiêng ra, hàng loạt thi thể bộ hạ cũ của Ngô vương, và những kẻ không chịu quy hàng tân vương đều bị khiêng ra. Tòa thành Kiến Khang này từng bị tân vương mang dấu ấn hình sấm trên lưng huyết tẩy một lần, nay hắn lại không ngại thay máu thêm lần nữa. Chủ cũ ngu muội vô tri, vậy hãy để tân vương hắn dùng bàn tay thép thanh trừng sạch sẽ yêu ma. Lưỡi đao trong tay hắn chính là quyền lực, tất cả đều phải thần phục trước quyền lực tối cao.

Đồng thời cũng không ai để ý, có một nữ tử gầy yếu mặc váy hoa muốn chạy lên cổng thành, bị lính gác trong bộ giáp sáng loáng ngăn lại. Nữ tử này gầy đét như con tôm khô, nhưng vừa xoay người đã rút ngay thanh rựa sắc tính chém chúng. Bọn lính suýt thì giết nàng tại chỗ. Gã đứng đầu lại nhận ra nữ tử có mắt nhỏ mày dài này, bèn sai người trói chặt, đưa vào cung giao cho tân vương xử trí.

Ngặt nỗi, tân vương chỉ mới vừa ngồi lên vương tọa bọc vàng, còn chưa kịp nóng chỗ nữa thì làm sao có thời gian ra gặp nữ tử kia. Nhưng giọng nói khản đặc của nữ tử cứ xuyên qua các lớp tường truyền vào trong cung: “Ngươi tưởng chỉ có mình lệ quỷ Duy Ma bám lấy ngươi sao?! Dương Đăng, ngươi không gặp ta thì chỉ có nước chết! Sớm muộn gì ngươi cũng phải chết!”

Mọi người trong cung đều đang rầm rì bàn tán. Bão Kê nương nương kia đã cùng người cõi âm cứu Dương Đăng, ở đây ai ai cũng biết. Bão Kê nương nương kia đưa ra tiên đoán về cái chết do nước của Dương Đăng, sau hai lần ứng nghiệm cũng đã lan truyền khắp trong ngoài cung.

Kẻ điên này, Dương Đăng chửi thầm, cái giọng như chiêng bể ấy cứ từng tiếng từng tiếng nối nhau, hắn nghe mà bức bối kinh khủng, chẳng hiểu sao toàn thân bắt đầu ngứa ngáy, trong lòng cứ hốt hoảng, khó chịu. Hắn nghĩ bụng, chắc chắn là bởi vì mấy lời giả thần giả quỷ ngoài đó. Bọn đoán mệnh này chẳng tốt lành gì, tin không được, không tin cũng không được, quấy nhiễu làm lòng hắn cứ rợn ngợp, nhộn nhạo buồn nôn.

Cuối cùng hắn chẳng thể tập trung tinh thần xử lý chính vụ, bèn gầm lên: “Cho Trương Thúy Nga vào đây!”

Vừa qua cửa điện, Trương Thúy Nga đã bị đẩy lảo đảo ngã sấp xuống đất. Nàng mới tỉnh dậy, mặt mày vẫn còn nhợt nhạt, ngay cả bước đi cũng liêu xiêu không vững. Đương nhiên nàng biết ban nãy mình chỉ nói bừa, hiện tại nàng chưa biết phải làm thế nào mới cứu được Lý Nhu Phong khỏi tay Dương Đăng. Nàng mở to mắt, hoang mang nằm rạp dưới đất, nhìn đôi giày dành riêng cho bậc đế vương kia tiến về phía mình. Hiển nhiên là đôi giày kia chỉ vừa được lôi ra dùng, cả đôi sạch bong không nhiễm bụi bẩn, cỡ giày chẳng vừa chân, phần mũi căng cứng thấy rõ mấy ngón chân nhô ra.

“Vương vị này không thuộc về ngươi.” Nàng thì thào, “Ngươi đẩy Tham Lang lên chiếm vị trí của Tử Vi, tất bị trời phạt.”

“Trương Thúy Nga! Chớ có bịa đặt mấy lời quỷ thần này lừa ta! Thiên mệnh cái gì chứ? Đều là dối trá! Tiêu Tử An không thành hoàng đế được, chẳng lẽ là bởi gã không có thiên mệnh?Là do ngu muội thôi! Lúc trước cứ giết phứt Tiêu Yên đi, đừng nghe ba cái sấm truyền đỉnh đồng thiên mệnh khỉ gì kia, ta đây không tin gã chẳng thể làm hoàng đế!”

“Vạn sự đều có nhân quả.” Giọng nói khô cằn của Trương Thúy Nga khe khẽ vang lên, “Mệnh là gì? Mệnh là do chính ngươi tạo ra, ngươi gieo nhân nào, ắt sẽ gặt quả nấy. Ngươi lạm sát kẻ vô tội, ngay cả người nghịch thiên sửa mệnh cho ngươi ngươi cũng dám giết, sớm muộn sẽ phải ăn quả đắng.”

“Trương Thúy Nga, hôm nay ngươi tới đây là muốn chết phải không? Ngươi còn cả gan nguyền rủa ta?” Rốt cuộc Dương Đăng đã nổi trận lôi đình, hắn vung tay chỉ một gác canh nhỏ ngoài điện, “Ta muốn nhốt ngươi vào đó, cho ngươi ở đó cả đời nhìn ta, nhìn ta bình định thiên hạ, nhìn xem cuối cùng ta có phải ăn quả đắng không, xem thử giữa ngươi và ta, đến tột cùng ai mới bị trời phạt trước!”

Thấy Dương Đăng lửa giận ngút trời, nội thị đứng một bên cuống quýt dâng trà, đưa cho Dương Đăng: “Ôi điện hạ, một đứa dân đen thôi mà, chớ nên tức giận như thế! Xin điện hạ hãy uống ít trà hạ hỏa”

Dương Đăng cũng nhận ra quả thật hôm nay mình quá bất thường, bèn thở hắt một hơi để bình tĩnh lại, đoạn cầm chén trà lên. Nào ngờ, hắn vừa nhìn vào nước trà trong chén, toàn thân chợt ớn lạnh hãi hùng! Tay hắn run bần bật, tách trà rớt ngay xuống. Hắn kinh hoàng hét to: “Nước! Nước! Đem ra ngay!”

Nội thị kinh ngạc sững người, bị biến hóa đột ngột của Dương Đăng làm giật mình chết trân tại chỗ. Chén trà vỡ choang dưới đất, nước văng tung tóe, còn bắn lên ướt giày Dương Đăng. Dương Đăng nhác thấy nước chảy lênh láng, nhất thời cảm giác như cổ họng bị bóp nghẹt, không thở nổi. Hắn há miệng ngáp ngáp như người chết đuối, hai tay cào vào cổ, đôi mắt dại ra, đau đớn tột cùng.

Tức thì, đội vệ binh của Dương Đăng chạy rần rật vào điện. Nội thị trỏ ngay Bão Kê nương nương, hoảng sợ gào thét: “Yêu nữ, yêu nữ! Ả có yêu thuật! Điện hạ vừa thấy nước, vừa thấy nước đã biến thành thế này!”

Bão Kê nương nương bị vệ binh áp giải xuống. Ra đến cửa điện, nàng gặp bảy tám ngự y xách hòm thuốc, nháo nhào chạy vào điện vây quanh Dương Đăng.

Không sống nổi, nàng nghĩ, Dương Đăng không sống nổi nữa.

Trời phạt nhanh đến thế, ngay cả chính nàng cũng chẳng ngờ được.

Mà đâu riêng gì nàng, nào ai có thể tưởng tượng nổi, đường đường là tướng quân Lôi thần lừng lẫy, Dương Đăng, tướng quân Lôi thần mới làm vương gần một ngày, cuối cùng lại chết bởi một con chó con.

Gieo nhân nào, sẽ gặt quả nấy, không ai thoát được.

---------------

Lời tác giả: Sợ nước, sợ gió, khó thở là triệu chứng của bệnh dại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play