Di Hồng Viện trong một góc, xuyên qua một mảnh rừng trúc, một toà nhã gian dựng sừng sững, nơi đó là chỗ ở của Di Hồng Viện lão bản Tần phụ thân.

Trong nhã gian, nhìn Tần phụ thân lười nhác ngồi ở ghế trúc, Phương Nghi Vân vui vẻ đem năm vạn lượng ngân phiếu bày ra trước mặt hắn, hưng phấn nói: “Tần phụ thân, ta cuối cùng có năm vạn lượng bạc, ngươi phải giữ lời, cho phép ta vì đại ca chuộc thân”

Hắn đối xử với huynh muội nàng không sai, hoa khôi công tử phần lớn ở mười sáu tuổi thì bán, hắn thực sự giữ lời hứa bảo vệ đại ca đến mười tám tuổi. Cho dù nàng biết nguyên nhân hắn làm vậy, nhưng nàng vẫn thực cảm kích hắn.

Bên cạnh lư hương đốt một chút hương liệu, hương khói bay nhẹ, trong gian phòng như bịt kín một tầng khói mù.

Tần phụ thân là trung niên nam tử, Phương Nghi Vân lần đầu tiên nhìn thấy hắn không thoa son phấn liền bị doạ thật lớn.

Lười nhác lại cao quý, giống như mèo nam tử cư nhiên sẽ là Di Hồng Viện phụ thân. Không giống như lúc ở bên ngoài a dua nịnh nọt, khuôn mặt tẩy đi son phấn sau lại xinh đẹp như thế, văn nhã như ngọc, ôn nhuận nhưng trong mắt không dấu nỗi ánh sáng.

Người này là người có bối cảnh! Cũng chỉ có phụ thân có bối cảnh mới có thể bảo hộ được Di Hồng Viện công tử không bị nữ nhân mạnh mẽ muốn khai trai.

Phương Nghi Vân sợ hãi, thanh lâu a, thật là ngoạ hổ tàng long.

Đúng rồi, là tình báo, trong tiểu thuyết đều nói thanh lâu không phải là nơi kiếm tiền mà là nơi cung cấp tình báo. Vì ích kỷ giữ mình, luôn đặt an toàn trên hết, nên nàng chưa từng hỏi hắn gì ngoài việc của đại ca.

“Thực xin lỗi, Nghi Vân, đại ca ngươi giá trị hiện thời đã không phải năm vạn lượng, ta không có quyền để hắn đi” Tần phụ thân như thế nói, bộ dáng rất bất đắc dĩ.

Hắn biết Phương Nghi Vân hết thảy hành động, nhưng hắn đều có của hắn dự tính.

Năm vạn lượng bạc người khác cả đời đều kiếm không được, nàng chưa cập kê đã kiếm được. Xem ra hắn năm đó cũng không có nhìn lầm, huynh muội hai người đều rất vĩ đại.

Lãnh Hoa tuy rằng nghe Phương Nghi Vân lời nói mà ru rú trong nhà, gặp khách cũng ôn hoà. Nhưng hắn ra đời không lâu, không biết nữ nhân càng là không có được càng muốn tìm đến cái lạ tâm lý.

Thiên Tường thành đệ nhất phú thương Điền phú hào tuyên bố sẽ vì Lãnh Hoa công tử khai bao, trong thành Lâm thái thú thề muốn thành của hắn thứ nhất nữ nhân. Hai người một cái có tiền, một cái có quyền, hắn không có lý do để đắc tội các nàng.

Huống chi hiện tại hắn cũng tuyệt đối không để Phương Nghi Vân chuộc thân cho Lãnh Hoa.

“Vì sao, Tần phụ thân, ngươi đã đáp ứng ta, ở đại ca trước mười tám tuổi, ngươi để ta bỏ ra năm vạn lượng bạc vì hắn chuộc thân mà” Phương Nghi Vân như bị sét đánh, ngây ra như phỗng.

Một năm này nàng ngày nào cũng liều mạng làm việc, lưng mau còng, mắt cũng mau mờ, thật vất vã dành dụm được năm vạn lượng bạc. Hắn lại nói không cho nàng chuộc.

“Thực xin lỗi, ta chỉ là Tần phụ thân, người có quyền thế không thể đắc tội. Đại ca ngươi rất nổi tiếng, không hề thiếu phu nhân nhìn trúng hắn. Nếu không, hai ngày sau ngươi cũng tới tham gia Lãnh Hoa công tử đêm đầu đi, chỉ cần ra giá cao, ngươi có thể ở trước mặt mọi người chuộc thân cho hắn”

“Tần phụ thân, ngươi đoán thử, giá là bao nhiêu?” Có phải vì đại ca đối hắn không có giá trị lợi dụng, nên hắn không muốn che chở?

“Tám vạn lượng đêm đầu đi, nếu không có người cùng ngươi tranh”

Tám vạn lượng đêm đầu?? Ngắn ngủi hai ngày, nàng tuyệt đối kiếm không đến. Xuân Tình Phường lão bản cũng là xem ở nàng có năng lực mới cho nàng vay một vạn lượng, nàng không có địa phương khác để mượn. Đại ca đại ca, ngươi vì sao như vậy nổi tiếng?

Phương Nghi Vân thất hồn lạc phách đi rồi, lại không biết sau khi nàng đi thì trong phòng Tần phụ thân đi ra một người, một vị ung dung đẹp đẽ dáng vẻ uy nghiêm trung niên mỹ phụ. Nàng dung nhan như trăng rằm, sắc mặt trong trắng lộ hồng, đuôi mày lộ ra kiêu ngạo/

“Chính là nàng? Nguyệt Thanh, ngươi xác định nàng sẽ đối Phong nhi tốt sao? Nàng quá nhỏ, còn chưa có suy nghĩ chín chắn đâu”

“Biết ta vì sao giữ chặt Lãnh Hoa không buông sao, cửu thiên tuế? Nổi tiếng giống Lãnh Hoa công tử ta đều có, nhưng là bọn hắn không có muội muội giống như Phương Nghi Vân. Ta nghĩ nhìn nàng vì huynh trưởng sẽ làm được đến đâu, một nữ nhân, có thể vì nam nhân làm đến tình trạng như thế nào!”

“Ngươi nhìn đến?”

“Ân, nhìn đến, Phương Nghi Vân là ta gặp qua tốt nhất nữ nhân. Nàng tài hoa xuất chúng, thông minh lương thiện, ý chí kiên định, trọng tình trọng nghĩa, không chỉ đối với huynh trưởng thân ở nơi phong trần lưu luyến không rời, mà còn đối Di Hồng Viện công tử cũng là nho nhã lễ độ, khoan dung săn sóc. Ta nếu lúc còn trẻ gặp được nàng, nhất định không từ thủ đoạn đeo bám nàng. Không sai, nàng tuổi nhỏ chút, nhưng lại qua một tháng liền sẽ cập kê. Thật tốt thê chủ đâu, đáng tiếc Lãnh Hoa hắn vô phúc, Phương Nghi Vân cố tình là hắn muội muội”. Trên mặt hắn hiện lên nụ cười dịu dàng, trong mắt ánh lên nhu hoà ánh sáng.

“Nguyệt Thanh, ngươi luôn xem người thật chuẩn, cứ như vậy quyết định. Hai ngày sau bổn vương phi muốn đích thân tham gia Lãnh Hoa công tử khai trai đêm hội, ngươi đi tìm cách, nhất định phải đem Phương Nghi Vân muốn đến”

“Vâng, Cữu thiên tuế” Hắn quyến rũ vươn tay về phía nàng: “Ngạo Hoàng?”

“Ha ha” Vương phi yếu ớt cười nói: “Nguyệt Thanh, nếu ngươi nguyện ý, ta khó được đến đây một chuyến, hai ngày nay cho ngươi tận hứng”



Lãnh Hoa công tử, Phương Nghi Vân đại ca, Di Hồng Viện đầu bài công tử, tiếp qua hai ngày liền mười tám tuổi.

Hắn mười bốn tuổi tiếp khách, trong bốn năm, vô số nữ nhân mang bạc đến hiếu kính Di Hồng Viện, chỉ vì muốn cùng hắn uống trà, nhìn hắn đạm mạc lạnh như băng khuôn mặt

Đoán được tâm tư của các nữ nhân tìm hoa hỏi liễu, Di Hồng Viện cuối cùng cũng quyết định cho hắn khai trai tiếp khách.

Trong lúc Phương Nghi Vân liều mạng sao chép văn, à không, phải là sửa chữa diễm tình tiểu thuyết ở trong phòng mà Xuân Tình Phường cung cấp cho nàng, trong thành háo sắc nữ nhân đều đang chờ mong Lãnh Hoa công tử khai trai qua đi, giá trị giảm, các nàng có thể đến âu yếm.

“Đại ca, làm sao bây giờ? Ô~~~ Ta không có nhiều bạc như vậy, ta không có biện pháp cho ngươi chuộc thân” Phương Nghi Vân nhào vào đại ca trong lòng gào khóc.

Cái gì mà là nữ nhân thì không được tùy tiện khóc, nàng chính là muốn khóc đây.

“Ngốc tiểu muội, đây là chuyện sớm hay muộn, đại ca trong lòng sớm đã chuẩn bị”.

Tuyệt thế tao nhã Lãnh Hoa công tử ôn nhu mà ôm Phương Nghi Vân. “Kiên nhẫn chờ vài năm, ngươi lại vì ta chuộc thân được không, như vậy có thể tiết kiệm chút bạc. Vì Xuân Tình Phường vẽ xuân cung đồ cùng viết diễm thư sẽ làm hỏng của ngươi thanh danh, ảnh hưởng ngươi tiền đồ, không cần lại làm.”

Lúc trước biết được Phương Nghi Vân vụng trộm xem bọn công tử cùng khách hoan hảo khi, hắn còn tưởng rằng nàng bị lây nhiễm, biến thành xấu, âm thầm giận dữ không thôi. Lúc Phương Nghi Vân đến nhìn hắn , hắn đem nàng giận dữ mắng một chút, ép nàng trở về trong nhà.

Phương Nghi Vân lo lắng hướng hắn giải thích, vì muốn mau chóng kiếm được năm vạn lượng bạc, chỉ có thể vẽ thiệt nhiều có chất lượng xuân cung đồ cùng viết diễm văn. Nàng không có kinh nghiệm thực tế nên chỉ có thể nhìn lén.

Nửa năm trôi qua, mỗi khi có khách nhắc tới Đinh Đang tên, hắn vừa kiêu ngạo vừa đau lòng, nếu không phải vì hắn liên luỵ nàng, nàng nhất định thành danh dương thiên hạ đại nho.

“Đại ca, ngươi có bao nhiêu tiền riêng?”

Đại ca nổi tiếng khắp Phượng Tường trong bốn năm nay, ngay cả khách nhân ở nước khác tới cũng muốn gọi hắn.

Rất nhiều khách nhân vì lấy lòng hắn, tặng không ít vàng bạc ngọc khí cùng đồ cổ, bán đi nói không chừng có thể kiếm được một chút.

“Tiểu muội, ngươi không cần vọng tưởng, đại ca cho dù bán đi tất cả đồ mà khách tặng cũng có thể được bao nhiêu? Tám vạn lượng đêm đầu là bao nhiêu? Nếu lỡ là chín vạn, mười vạn thì sao? Ngươi lại kiếm cũng kiếm không đến, ngươi hết hy vọng đi. Hảo muội muội, ngươi vì đại ca hy sinh nhiều lắm, đại ca không thể lại liên luỵ ngươi. Trở về đi, đem bạc dùng cho mình, tìm một vị tiên sinh tốt học cái gì đứng đắn. Ngày nào đó nếu có người thưởng thức của ngươi tài hoa, mang ngươi vào kinh, nói không chừng còn có thể làm quan làm rạng rỡ tổ tông”

Đủ rồi, ngươi đã vì ta làm được rất nhiều! Có người nào thân ở thanh lâu công tử có người thân đến thăm qua? Có cũng là đến đòi tiền. Ngươi năm ba ngày sẽ đến nhìn ta, trong viện ca ca đệ đệ hâm mộ cực kỳ, đều nói ta có một cái thông minh hiểu lý lẽ, khoan dung thiện lương muội muội.

Lãnh Hoa ôm chặt Phương Nghi Vân, cúi đầu ngửi nàng tươi mát mùi thơm cơ thể. Chỉ cần ngươi không ghét bỏ ta, ta có thể đối mặt hết thảy nhục nhã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play