Một tháng sau, cùng thời gian, Phương Nghi Vân mang hai bản diễm thi đã xem xét kỹ lưỡng đến Xuân Tình Phường. Lần này, Hà chưỡng quỹ đã ở đó chờ nàng.

“Trước ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, phương cô nương, lúc này ngươi đưa tới cái gì?” Hà chưỡng quỹ đưa nước trà, cười tủm tĩm nhìn nàng.

Thần tài nương nương a, mau đưa ta bản thảo đi, lão bản đang ở chờ đâu.

“Hà chưỡng quỹ, bởi vì Đinh Đang tiểu thư chỉ có thể vụng trộm vẽ, cho nên không được nhiều lắm, chỉ có hai bản thôi, bất quá nàng viết một quyển diễm văn, không biết ngươi có xem không?”

Diễm văn đương nhiên là sao chép từ internet, Phương Nghi Vân không phải không thông minh, chính là học tập không đầu tư. Nhưng cho dù không đầu tư, haha , mỗi lần thi ngữ văn nàng đều bình an thông qua, này hoàn toàn là nhờ học vẹt a.

Của nàng trí nhớ tuy rằng không đạt được gặp qua là nhớ, nhưng chỉ cần nàng muốn thì có thể nhớ đến bảy tám phần, thật lâu cũng không quên.

Lên mạng xem tiểu thuyết, cha mẹ tuyệt đối không cho phép, nàng chỉ có thể học thuộc tiểu thuyết nàng thích, sau đó chậm rãi nhớ lại.

Có thể là xuyên việt tác dụng phụ, sống lại hơn mười năm, kiếp trước trí nhớ cư nhiên khắc sâu trong đầu nàng. Này bộ diễm văn chính là nàng căn cứ trí nhớ mà nhớ lại bảy tám phần, sau đó ấn nữ tôn thể giới sữa chữa, coi như có thể cho người đọc.

Tốc độ cũng thật nhanh. Hà Chưỡng quỹ kinh ngạc vạn phần, viết văn vẽ tranh đều cần linh cảm, Phương tiểu cô nương cư nhiên hoàn thành nhanh như vậy diễm văn cùng xuân cung đồ.

Xuân cung đồ chỉ cần giống như lần trước là có thể bán lấy tiền, sau này nàng tương lai cho dù không phải hoạ sĩ đại sư cũng là một vị cao cấp họa sĩ. Diễm văn thì không cần tình tiết phức tạp, chỉ cần viết làm sao cho người đọc nhiệt huyết sôi trào là được.

Nàng trước mở ra xuân cung đồ đánh giá: “Không sai, so bức hoạ lần trước tốt hơn chút, nét vẽ cũng so với lần trước mềm mại. Được được, này hai nam một nữ vẽ thật kích thích, làm cho ta cũng phải động lòng. Ý, không đúng, chỗ này như thế nào vẽ hai nam một trước một sau đồng thời hầu hạ nữ nhân? Phương tiểu cô nương chưa từng có nam nhân đúng không? Nơi này vẽ sai rồi”

Đáng tiếc một bức hoạ đẹp, kích thích là có, nhưng là không phù hợp thực tế, không biết khách hàng có muốn mua hay không.

“Chắc là sẽ không sai đâu, Đinh Đang nói….nói nữ nhân…nữ nhân mặt sau cái kia, cái kia cũng có thể”. Phương Nghi Vân ấp a ấp úng nói.

Nàng nhưng là kiểm tra chính mình thân thể, không biết ngũ tạng lục phủ có hay không biến hoá, nhưng ở bên ngoài thân thể của nữ nhân nơi nào đều giống nhau không thiếu.

“Phải không, Ta bán xuân cung đồ nhiều năm như vậy, cư nhiên không biết có việc này, hay là ngươi…vị tiểu thư kia đã từng thử qua?” Hà chưỡng quỹ bán tín bán nghi.

“Không có, nhưng Đinh Đang biết có thể. Nghe nói có người sẽ rất thích, có người không thích, mỗi người tuỳ loại sở thích, được đến cảm giác cũng khác nhau” Người Âu Mỹ làm mấy chuyện này đều rất kích thích đi.

“Không ai vẽ qua, cho nên ta cũng không xác định được bức hoạ này có người mua hay không. Ngươi để ở đây, ta trước trả mười lượng bạc, chờ ta đem bán xong lại trả tiền tiếp cho ngươi như thế nào? Diễm văn ngươi cũng trước để tại chỗ này, có thể xuất bản, ta nhất định tuân theo khế ước trả ngươi bạc được không?”

Nàng xem qua hoạ nhưng cũng không có đọc diễm văn. Diễm văn thực rất kích thích, ở trong này xem không tốt lắm.

Mang theo phát tài suy nghĩ, Phương Nghi Vân cầm mười lượng đi, nàng còn đang suy nghĩ làm sao mới có thể kiếm nhiều tiền nên đã quên Hà chưỡng quỹ lúc nói chuyện đã vô tình nói nàng mà không phải vị kia Đinh Đang tiểu thư

Một tháng sau, Phương Nghi Vân đến Xuân Tình Phường, Hà chưỡng quỹ lấy ra một trăm lượng ngân phiếu cho nàng, vội hỏi: “Phương cô nương có vẽ tiếp hoặc viết tiếp hay không? Không ít khách hàng cũ thích bức hoạ kia. Diễm văn đã xuất bản hai ngàn bản, nhưng vẫn không đủ yêu cầu, rất nhiều người hỏi tình tiết tiếp theo đâu”

Nàng cũng là tự đọc xong mới đề cử cho khách quen, kết quả một truyền trăm, Đinh Đang vẽ tranh rất nhanh được nhiều người tìm mua, rất nhiều khách quen đều đặt trước diễm văn của nàng.

Tiền đến quá nhanh, Phương Nghi Vân bỏ qua sự buồn bực vì bị Tiền lão bản ở Vạn Quyển Thư Trai đuổi ra khỏi nhà vì vẽ đông cung đồ, vui vẻ nói: “Có, có, ta lại vẽ bảy bức hoạ, viết một diễm văn” Có tiền thì linh cảm tới siêu mau.

“ Phương cô nương, trong diễm văn ngươi viết có nhiều dấu chấm tròn, người đọc xem liền thoải mái, Cái này là ngươi nghĩ đến sao?”

Nàng cứ tưởng Phương Nghi Vân lúc viết không cẩn thẩn làm nhiểu mực xuống, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện sự huyền bí trong đó. Rất thần kỳ đâu, đơn giản vài dấu chấm đã có thể đem đống lớn chữ phân cách rành mạch, ngay cả những người chỉ nhận thức vài chữ, đọc sách đều phải cố hết sức thô lỗ phụ nhân đều mua quyển sách kia.

“Đúng vậy, ta xem người khác viết văn cũng đau đầu, không biết nơi nào để dừng, cho nên ta ở trong văn viết xuống đặc biệt thêm dấu chấm, ngăn cách từng câu, để khi nhìn vào có thể dễ đọc, kết quả khi ta viết văn cũng đem thói quen đó áp dụng vào” Phương Nghi Vân không chút khách khí đem phát minh dấu châm câu nói là của mình.

Nàng lần trước về mới nhớ lại, Hà chưỡng quỹ có thể đã biết thân phận của nàng. Lần này Hà chưỡng quỹ không nói tới Đinh Đang, nàng cũng không giấu nữa. Hiện tại nàng bị Tiền lão bản đuổi ra ngoài, đang muốn mời nàng hỗ trợ tìm chỗ ở, chưa cập kê tiểu cô nương không có quyền thuê phòng.

Nữa năm trôi qua, xuân cung đồ của Đinh Đang càng bán càng quý, bộ “Trăng trong gương, hoa trong nước” bảy bức họa bán được hai ngàn năm trăm lượng, diễm văn “ bể dục thần tiên ma quái” nghe nói trong phòng mỗi nữ nhân Phượng Tường quốc đều có một bản, nữ nhân ở nước khác cũng rất yêu thích.

( Ở đây vì sao nói mỗi người đều mua một quyển? Muốn giải thích phải nói tới nền giáo dục của Phượng Tường quốc. Nữ nhân từ bảy đến mười tuổi đều có thể vào học đường học miễn phí do triều đình tổ chức, một năm sau lại căn cứ hoàn cảnh gia đình mà chọn tiếp tục học hay đi làm. Một năm thời gian căn bản có thể xoá nạn mù chữ, cho nên Phượng Tường quốc nữ nhân người nào cũng đọc hiểu Phương Nghi Vân diễm Văn.)

Phương Nghi Vân sau khi có tiền, bốn vạn lượng ngân phiếu thêm Xuân Tình Phường lão bản cho nàng mượn một vạn lượng, ngắn ngủi một năm thời gian, nàng đã có thể ở đại cai mười tám tuổi để dành đủ năm vạn lượng tiền chuộc thân. Mang theo kích động, nàng chạy đi tìm Di Hồng Viện phụ thân, muốn xin chuộc thân cho đại ca.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play