Mai Viên Sơn Trang, những tia nắng đầu ngày xua tan sương sớm, trên bầu trời khúc xạ ra từng mạt thất thải quang hoa khiến nơi này trở nên mộng ảo mê ly phi thường.
Nhưng Tống lão gia là không rảnh để ý này đấy, ngày hôm nay từ sáng đến giờ hắn nhìn Tuệ Vô tên đầu trọc này đặc biệt quái quái.
Làm sao dường như cảm giác tiểu tử này đối với mình so với trước đây đặc biệt khách khí rồi, hình như còn có một chút chút như thế tiểu sùng bái.
Có phải hay không bị Tống gia phong thái chiết phục?
Nghĩ đến mình không lúc không ở vương bá khí, Tống lão gia đắc ý vô cùng.
Bất giác lại luyện ra được một thân Haki bá vương, phàm nhân còn không mau cúng bái!
Tuệ Vô thái độ để Tống đại quan nhân vô cùng thụ hưởng, theo đấy nhìn đầu trọc này cũng thêm thân cận mấy phần.
Ngồi nói chuyện phiếm cùng hắn một lúc, nhớ đến chuyện mộng xuân đêm qua, Tống Khuyết mới rùng mình sợ hãi, chạy nhanh tìm từ hỏi hòa thượng này cách khắc phục.
“Tuệ Vô lão đệ, ta trên việc tu luyện hình như xảy ra chút vấn đề, phiền ngươi cho ta tư vấn một chút.”
“A Di Đà Phật, Tống huynh mời nói đừng ngại.”
“Gọi ta lão ca được rồi, Tống huynh gì đó quá xa lạ.”
“Cái này... Tống lão ca.” – Nhìn Tống gia 2 mắt như đèn lồng đang nhìn mình, Tuệ Vô còn là ngượng ngùng cúi đầu nhận mệnh.
“Hắc hắc, lão đệ, là thế này, có vẻ tại ta tu vi tiến triển quá nhanh, tinh thần có điểm không theo kịp. Như ta không biết có cách nào để rèn luyện tinh thần hay không?”
Nghe hắn nói, Tuệ Vô mỉm cười niệm phật hiệu:
“Tiểu đệ nhìn Tống lão ca linh đài sáng lạn, thần túc sung mãn, so với mấy tháng trước gặp không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Hẳn là sẽ không bị vấn đề này khốn nhiễu.
Có phải Tống huynh đôi lúc cảm thấy tâm thần không yên, đêm có khi gặp mộng mị?”
Đầu trọc này vậy mà có thể nhìn ra, quả thật là có mấy phần bản lĩnh. Xem ra lần này tìm hắn hỏi thăm là đúng người. Tống Khuyết hai mắt sáng lên, đầu như giã tỏi vội vàng gật đầu:
“Đúng là như thế, lão đệ, ta đây là bị làm sao?”
“A Di Đà Phật! Trên người ngươi tiểu đệ trông thấy oán khí quấn quanh, hẳn là ngày gần đây ngươi cùng người động thủ lưu lại di chứng. Chỗ ngươi sở thấy chính là chỗ này nghiệp lực gây nên.”
“Nghiệp lực? Đó là cái quỷ gì?”
“A Di Đà Phật, hành thiện trời ban công đức, làm việc trái với thiên hoà dù ít hay nhiều cũng sẽ bị lây dính nghiệp lực. Lão ca ngươi sau này nếu như không cần thiết tốt nhất chớ tạo thêm sát nghiệp.”
Nghe Tuệ Vô giải thích, Tống Khuyết trong lòng cảm thấy rùng mình.
Tuy Tuệ Vô nói rất huyền huyễn, nhưng hắn không chút nghi ngờ nào tin. Xem ra đêm qua mình mơ mộng cũng không phải do lâu ngày nín nhịn mà ra, tất cả đều là có nguyên nhân tác quái.
Còn nghiệp lực này đến từ đâu, dùng ngón chân cũng biết tự nhiên là Hấp Tinh Đại Pháp môn này tà công gây nên. Thứ này đem một người tinh khí thần đều hút, so với giết người còn tàn ác gấp trăm lần, Tuệ Vô nói hắn trên thân thể oán khí quấn quanh cũng không phải nói vui.
Các cụ nói không sai, trên đời thực sự không có cái gì đến không, muốn có được bao nhiêu liền phải trả giá bấy nhiêu. Hấp Tinh môn tà công này còn cần cẩn thận sử dụng.
Cũng may cho Tống lão gia là gặp được Tuệ Vô đầu trọc này thông thiên nhãn, hắn tinh thần mẫn cảm tự nhận biết người khác đối với mình ý niệm tốt xấu. Nếu không gặp một vị cao tăng chỉ nhìn hắn trên người oán khí, có lẽ đã không thèm phân trần một chưởng đem hắn bổ. Giấc mơ Thiên đao của hắn khi đó cũng có thể viên mãn kết thúc sớm.
Tống Khuyết nghĩ đến này lòng liền sợ hãi:
“Lão đệ, này có thể là lần trước tiêu diệt Huyết Ma giáo ma nhân cùng bọn nó nuôi dưỡng quỷ hồn gây nên, không biết có cách nào hoá giải?
Lão ca gần đây không thiếu mua phật, đạo 2 nhà kinh thư về đọc, nhưng hiệu quả thật sự không lớn.”
Đối với Tống gia một bộ lý do thoái thác, Tuệ Vô không biết có tin hay không nhưng vẫn mỉm cười:
“Ngày hôm qua ta cũng đã thấy ngươi trong phòng phật kinh, Tống huynh có thể tĩnh tâm tìm hiểu thứ này quả thật đáng mừng. Quả nhiên như lần đầu ta gặp ngươi đã nói, ngươi cùng ta phật hữu duyên.
Minh minh trong đó tự có duyên sô, tiễn phật tiễn tận Tây thiên, đã tiểu đệ gặp phải liền nhất định phải giúp lão ca ngươi vượt qua kiếp nạn này.”
“Đủ nghĩa khí, đa tạ lão đệ!” - Tống lão gia mừng rỡ.
Tuệ Vô bắt đầu nghiêm mặt giảng:
“Lão ca ghi nhớ, ta bây giờ liền truyền cho ngươi một bộ quan tưởng pháp môn gọi Kinh Diệu Pháp Liên Hoa Quan Tưởng Đại Pháp, do đích thân Đạt Ma thiền sư sáng tạo ra.
Pháp này một thành, sau đó có thể vạn tà bất xâm, người luyện cũng có thể thắp sáng linh đài, nhận rõ tự thân, nhìn thấy chân phật.”
Vị này tiểu lão đệ không nhanh không vội mở miệng, đợi Tống Khuyết đem giấy bút lấy ra mới bắt đầu tiếp tục:
“Vô lượng quang! Vô lượng Phật!
Vi diệu tịnh hoa đài
Tướng hảo quang nhất tầm,
Sắc tượng siêu quần sanh ……”
Cho Tống Khuyết đọc 2 lần kinh văn, đồng thời giúp hắn giảng giải trong đó hàm nghĩa, mất cả một buổi sáng Tống lão gia mới coi như đem môn này Kinh Diệu Pháp Liên Hoa Quan Tưởng Đại Pháp nắm trong lòng bàn tay.
Còn ảo diệu trong đó thế nào, phải đợi lúc nào đêm khuya thanh vắng hắn bắt đầu tu luyện mới có thể cảm nhận được. Nhưng đã Tuệ Vô như thế trịnh trọng đề cử, môn này diệu pháp nhất định không tầm thường.
“Lão đệ, ngươi như thế cho ta truyền pháp sẽ không ảnh hưởng gì chứ?”
Lúc nãy Tuệ Vô cho mình giảng kinh bộ dáng trang nghiêm, thứ này vậy hẳn không tầm thường. Tống Khuyết còn là nhịn không được thay hắn lo lắng.
“A Di Đà Phật, không ngại. Phật nói, Pháp không khinh truyền, nhưng ngài cũng nói Phật độ người hữu duyên. Tống huynh cùng phật căn duyên sâu đậm, tiểu tăng cũng chỉ là theo Phật tổ chỉ dẫn cho ngươi dẫn đường mà thôi.”
Thằng này chưa có rượu vào là còn chưa lộ nguyên hình, Tống đại quan nhân thấy nhiều cũng quen, cũng lười vạch trần hắn diễn xuất. Chỉ cần biết Tuệ Vô cho mình truyền pháp sẽ không bị ảnh hưởng gì là được.
“Ha ha, như vậy ta cũng yên tâm. Đúng rồi lão đệ, không biết các ngươi Linh Ứng Tự cùng Đạt Ma Tự là ra sao quan hệ, lại có thể cất chứa nhiều như vậy Đạt Ma thư tịch? Có thể hay không cho ta giải thích một hai?”
“A Di Đà Phật, việc này cũng không phải bí mật gì, nói cho lão ca ngươi cũng không ngại.
Tầm khoảng 200 năm trước kia, khi Đạt Ma thiền sư bước chân vào Đại Viêm xin truyền giáo phật lý thì bị các thế lực khác cực kỳ bài xích, chính là khi đó Linh Ứng Tự trụ trì Phổ Thiện tổ sư đưa tay giúp đỡ cưu mang, đồng thời trợ giúp thiền sư phát dương phật pháp.”
“Sau này Đạt Ma thiền sư chứng vị quả Bồ Tát đồng thời sáng lập ra Đạt Ma Tự, ngài nhớ tình cũ đã đem tặng Linh Ứng Tự tự thân sở học mấy quyển kinh thư. Đồng thời giúp đỡ đích thân đưa Linh Ứng đệ tử về truyền pháp, vì thế Linh Ứng Tự mới có thể phát triển được như ngày hôm nay.
Tiền nhân tài thụ, hậu nhân thừa lương. Chúng ta những hậu bối này đều là may mắn được hưởng Phổ Thiện tổ sư gieo xuống quả ngọt, A Di Đà Phật!”
Thì ra 2 nhà này còn có như thế một tầng quan hệ, thảo nào trước đây Lưu Ly kinh bản chép tay, đến bây giờ Kinh Diệu Pháp Liên Hoa Quan Tưởng Đại Pháp, đầu trọc này thuận tay liền có quả thật không cần quá nhẹ nhàng.
Âu cũng là gieo nhân nào nhận quả đấy, Tống lão gia không khỏi cảm thán:
“Của cho chẳng mất đi đâu, giúp người sẽ có người sau giúp mình. Đây cũng là các ngươi Linh Ứng Tự nên được, lão ca ta tại đây cũng đa tạ Tuệ Vô ngươi hết lòng dạy bảo, ngày sau như có thành đạt Tống Khuyết cũng quyết báo lại ân tình hôm nay đã nhận.”
“A Di Đà Phật, thiện tai! Thiện tai!”
Tuệ Vô không đồng ý cũng không từ chối, chỉ rũ mắt mỉm cười niệm thiền ngữ.
Tống Khuyết cũng không nói thêm việc này nữa, cùng đầu trọc này dùng bữa, nghỉ ngơi xong liền lập tức cuốn lấy hắn học hỏi võ công. Có một cuốn từ điển sống như này bên cạnh hắn cũng không muốn lãng phí một chút giây phút nào.
Tuệ Vô đối với Tống lão gia còn là thật sự tận tình tận nghĩa đấy, tiếp đó cả ngày là không chút mệt mỏi phiền hà cho hắn ân cần chỉ bảo.
....
“Tống huynh, tiểu tăng nhìn ngươi còn chưa tìm được con đường cho mình. Võ giả chúng ta luyện ngàn vạn pháp, tất cả cuối cùng đều trăm sông quy về biển lớn, cũng không thoát ra được tinh, khí, thần tam bảo thứ này.
Không cần câu nệ cái gì chiêu thức binh khí, đợi ngươi võ công cảnh giới đến rồi, ngươi sẽ phát hiện bản thân ngươi chính là tốt nhất.”
......
“Một ngày Ám Kình luyện đến toàn thân, trên thân thể bất cứ bộ vị nào cũng có thể xuất kình vậy chính là chân chính luyện thành Hóa Kình...
.....
“Không cần cố gắng truy cầu thân pháp bí tịch, bản thân ngươi cũng có thể tự nghĩ ra thân pháp cho mình. Để ta dạy ngươi cách dùng chân phát kình tăng lên tốc độ. Tốt nhất tìm một nơi mặt nước rộng rãi, tại trên đó luyện tập khinh thân, sẽ có hiệu quả bất ngờ....”
.....
Quả thật có thầy và không có thầy loại dã lộ như Tống Khuyết tầm mắt là hoàn toàn khác nhau đấy. Nghe Tuệ Vô một buổi nói chuyện thật sự thắng 10 năm đọc sách.
Tất cả những gì Tống Khuyết cảm thấy nghi hoặc khốn nhiễu, đến tay Tuệ Vô đều có thể bị hắn ung dung có lý có nghĩa giảng giải kỹ càng, chuyện trực chỉ thẳng bản chất khiến Tống đại quan nhân trong đầu rộng mở trong sáng.
Này một buổi học hỏi thật sự quá giá trị rồi!
Lão đệ này nhận được lời to rồi!
Tối hôm đấy Tống lão gia lại nhịn không được lần nữa nhiệt tình chiêu đãi vị này tân thu tiểu đệ, mỹ thực rượu ngon là không cần tiền như thế chuốc cho đầu trọc này, cho đến khi hắn lần nữa vinh quang gục xuống thì thôi.
Kêu lên Hùng Bá khiêng Tuệ Vô về phòng, Tống Khuyết lúc này mới thảnh thơi trở về nơi mình bắt đầu tìm hiểu Kinh Diệu Pháp Liên Hoa Quan Tưởng Đại Pháp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT