Đêm tối mông lung, ngoài Linh Giang Thành một bãi đất hoang, 2 bóng người hắc y đấu bồng đang đối diện mà đứng.
“Tôn giả, không biết bây giờ ngươi có đối sách nào, ta bên này là không thể gánh nổi nữa rồi.”
Đối diện một người đúng là Tống gia ngày nhớ đêm mong Huyết Y Tôn Giả, chỉ thấy lúc này hắn vẫn là dùng cái giọng ngạt họng khàn khàn như thế:
“Lục Phiến Môn cùng Cửu Giang Minh người truy đuổi quá gấp, ta có lẽ cũng sẽ phải ẩn nấp một thời gian, phía dưới kia những cơ sở ngầm thích hợp có thể hi sinh đi.”
“Vậy còn ta, ta nơi này cũng sắp không chịu nổi. Các nơi thế lực ồ ạt xông đến Linh Giang, hơn nữa nghe nói Linh Ứng Tự Thiên Nhãn Tuệ Vô cũng đang trên đường đến nơi này. Hắn trên mắt thần thông lợi hại như thế chỉ sợ chỉ cần liếc qua là đem trên thân ta bí mật nhìn cái thông thấu.
Thật không hiểu ngươi nghĩ gì lại giao cho Lỗ Thiên Hùng thằng ngu kia làm việc ngu ngốc như thế, để ta nơi nó đều bị Linh Giang Bang người ngày ngày điên cuồng tra hỏi, ngươi đừng nghĩ đem ta như con tốt thí thế quăng.”
Bóng đen kia nghe Huyết Y lão tặc này vậy mà định phủi mông đi, lập tức nóng nảy quát lớn.
“Ngươi đang trách móc bản tôn, nhớ những gì ngươi đang có là ai mang lại cho ngươi.”
Huyết Y Tôn Giả hai mắt bắn ra huyết sắc yêu dị quang mang, sát khí phô thiên cái địa đè xuống khiến đứng đối diện hắn người cũng không khỏi kìm hãm, vội vàng chắp tay:
“Tại hạ lỡ lời, Tôn giả thứ lỗi!”
“Hừ, ngươi yên tâm. Ngươi là ta giáo trọng yếu quân cờ, ta sẽ không để ngươi xảy ra việc.”
Nhìn hắn thái độ còn tính thành khẩn, Huyết Y sắc mặt mới hơi nguôi. Chậm rãi mở miệng cho hắn giải thích:
“Lỗ Thiên Hùng kẻ này không phải chúng ta Huyết Ma nhân, hoặc chí ít không phải do ta người thu nhập. Chuyện này rất có thể là một cái bẫy nhằm vào ta.”
Nói đến đây Huyết Y Tôn Giả cũng là hận nghiến răng nghiến lợi.
Thật sự lần này bị người hố một thanh không nhẹ, bao nhiêu năm kinh doanh mạng lưới sau đợt này có thể nói bị nhổ không. Nhất làm hắn tức giận là đến bây giờ hắn vẫn còn chưa biết người chủ mưu là ai.
Trong đầu hắn từng nghĩ qua rất nhiều người, kể cả Tống Khuyết cũng nằm trong đó nhưng cuối cùng đều bị nhất nhất loại trừ, đến bây giờ lão tặc này còn nghĩ bị trong giáo mặt khác mấy vị tôn giả cho âm đây.
“Lỗ Thiên Hùng kẻ này tu luyện Hấp Tinh Đại Pháp không giả, có phải hay không Ông Hồng tiện nhân kia tự chủ trương làm bậy?”
Ban đầu Huyết Y cũng có cùng ý tưởng này, nhưng đoạn thời gian sau tìm được Ông Hồng yêu nữ kia tra hỏi một phen mới biết không phải. Hắn ngược lại càng vững tin mình bị trong giáo người chơi, dù sao bọn hắn Huyết Ma giáo cũng không có cái gì tình nghĩa đáng nói, ngay cả gặp mặt vị kia thần bí giáo chủ, lão Huyết còn nơm nớp lo sợ bị nhân gia đè ra cho hấp đây.
“Không phải nàng, chuyện này ngươi không cần quan tâm. Ta sẽ đích thân điều tra việc này, ngươi tiếp tục cho bản tôn chặn lại Lục Phiến Môn cùng Cửu Giang Minh đám người, chuyện của ngươi ta sẽ giúp ngươi giải quyết.
Còn về Thiên Nhãn Tuệ Vô, có ta đều đặn dùng Bách Quỷ Vong Sát trận cho các ngươi tẩy lễ, trên người ngươi điểm này lệ khí có thể coi nhẹ bất kể, hắn cũng chưa chắc đã có thể nhận ra dị thường. Nhưng để an toàn, thời gian tới ngươi tốt nhất nên ở lại chỗ đông người, dùng xung quanh người huyết khí che dấu tự thân, bổn tôn đảm bảo ngươi vô sự không ngại.”
Hắc y nhân lòng còn nhiều nghi vấn nhưng thấy lão Huyết bộ dáng này đành ngậm miệng, thở dài chắp tay:
“Tuân lệnh, đa tạ tôn giả chỉ bảo, tại hạ cáo từ!”
Nói rồi cũng không chờ Huyết Y Tôn Giả đáp lời, người đã như bóng ma vậy nhanh chóng ẩn vào bóng đêm không ra một lát đã biến mất không dấu.
.......
Vô danh sơn lĩnh, sương mù dày đặc không nhìn rõ năm ngón tay. Xung quanh chất đầy một mảnh hỗn độn, khiến người ta còn không thể phân biệt rõ ràng đâu là đất đâu là trời.
Hai bóng người trong đêm chầm chậm truy đuổi, từ hình dáng còn lờ mờ nhận ra được chạy phía trước là một nữ nhân, sau lưng là một cường tráng dọa người nam tử.
“Hắc hắc hắc... Trịnh cô nương, chạy đi đâu chứ!”
Phi thân áp sát đem phía trước nữ nhân đẩy ngã, lúc này nam tử mới đắc ý cười dài:
“Ha ha, lần này ngươi tiếp tục chạy cho ta xem!”
“Ngươi... ngươi... định làm gì?”
“Cạc cạc cạc, ngươi nói xem giữa đêm thanh vắng, cô nam quả nữ ta định làm gì?” – Nam nhân không nhịn được đắc ý cười quái dị.
Nữ tử nghe thế quá sợ hãi, người co ro lại ôm đầu gối run giọng bật khóc:
“Đừng.. đừng tới đây... ta sẽ la lên!”
“Oa ha ha ha, la đi, ngươi cứ la to lên, la phá cổ họng xem có ai đến giúp ngươi...”
“Ha ha ha..”
Kèm theo tiếng cười dài dâm đãng, to như con gấu nam tử đem trước mặt nữ nhân đè ra, không màng nàng van xin đem quần áo xé cái tinh quang, cả người như cơ khát rất nhiều năm vậy hùng hục thô bạo làm lên.
“Ha ha, không phải ngươi trước đó rất kiêu ngạo sao, còn nói xấu lão tử.. oa ha ha.. kêu nữa đi, nói nữa đi... ha ha ha”
Nữ nhân nhận mệnh chỉ biết chết lặng rơi lệ chịu đựng, trong không gian chập chờn sáng tối, người ta còn lờ mờ nhận ra khuôn mặt nàng có 8,9 phần giống Dương Nam song hoa một trong Trịnh Sảng cô nương đấy.
Còn cường tráng nam tử kia, một thân đầu trọc dấu hiệu, há không phải Tống lão gia sao.
......
Trong giấc mơ Tống lão gia không biết đang làm cái gì, chỉ thấy mặt hắn lúc này cười vô cùng hèn mọn, nước dãi còn không thiếu chảy ra ngoài làm ướt đẫm một vạt gối.
Theo cơ thể thi thoảng vặn vẹo, trong người khí huyết như bị dồn nén đến tận cùng, giống như dung nham núi lửa muốn lập tức điên cuồng phát tiết.
Hạ thân truyền đến cảm giác ham muốn mãnh liệt phóng thích, quần hắn không biết từ bao giờ trở nên căng cứng, đũng quần nhô lên cao vút như muốn xông phá thương khung.
Phải... phải... phải bắn pháo hoa!
“Hô hô.. hô..”
Tesseract bất chợt phóng thích dòng điện lan tỏa toàn thân khiến đang trong mơ Tống Khuyết bừng tỉnh, hắn giật mình ngồi dậy thô trọng thở dồn dập.
Cảm giác cơ thể không chịu khống chế, cả người tinh huyết có dấu hiệu thoát cương táo báo, Tống lão gia quá sợ hãi vội vàng ngồi xuống điều tức.
Hồi lâu sau, mất sức chín trâu hai hổ bình phục trong cơ thể tán loạn khí huyết, hắn mới chưa hết sợ hãi đưa tay lau vệt mồ hôi:
“Oimeoi, thật nguy hiểm, thiếu chút nữa thì xuất ra rồi.”
Nhìn phía dưới mình còn hiên ngang bất khuất lão nhị, Tống gia cắn răng nghiến lợi ban cho nó một đạo lôi điện 10 triệu Volt.
Cảm giác tê tái chua xót truyền đến, đợi thân thể đã không còn bất lương phản ứng Tống Khuyết mới thở dài, không dám đặt lưng đi ngủ nữa, hắn đứng dậy ra bàn cho mình rót một cốc nước đầy dập bớt trong lòng hỏa khí.
Vừa rồi không hiểu chuyện gì xảy ra, hay là hôm nay gặp mặt Trịnh Sảng vị kia đanh đá tiểu cô nương để lại cho hắn ấn tượng quá khắc sâu. Tống – Tokuda lão dâm côn vậy mà không nhịn được suy nghĩ miên man, trong mơ đem nàng đè ra điều giáo rồi.
Suýt chút nữa, một chút nữa thôi hắn vậy mà mộng xuân. Nhớ lại cảm giác huyết khí như thoát cương muốn tiết ra ngoài vừa nãy, Tống Khuyết cảm thấy trong lòng còn sợ hãi.
Hắn có thể trăm phần trăm khẳng định, một khi vừa rồi Tesseract không đúng lúc báo động, hắn mất đi không chỉ là một chút mầm móng như vậy. Trên người một thân tinh huyết đồng thời bây giờ có lẽ đã bị trôi đi không ít, sau này Lưu Ly công môn này thần công là cũng đừng mong tiếp tục tu luyện. Hơn nữa hẳn là thân thể cũng sẽ để lại tai họa ngầm.
Thật sự đáng sợ! – Tống đại quan nhân vỗ ngực trấn an mình trái tim mỏng manh yếu đuối.
Đẹp hại nước ương dân là có thật, nhớ đến sáng nay yêu nữ kia điêu ngoa tùy hứng, Tống Khuyết lại càng thêm khó chịu.
Ngủ là không dám tiếp tục ngủ đấy, thấy sắc cũng cách buổi sáng không xa, bực bội Tống lão gia liền ra sân hít thở khí đêm lạnh lẽo cho thanh tỉnh đầu óc, nhớ lại ngày hôm nay cùng Tuệ Vô chiến đấu cảm giác bắt đầu chậm rãi tu luyện.
.....
Uống đến đầu óc mơ màng Tuệ Vô ngủ một giấc ngon say, bỗng nhiên cảm giác được bên cạnh khí huyết hừng hực thiêu đốt, dọa hắn giật mình mở mắt.
Đợi phát giác thì ra Tống lão ca đã tỉnh giấc, bắt đầu một ngày mới thần luyện thì đầu trọc này mới bội phục vạn phần. Tiện đà lâm vào xấu hổ:
“Sư phụ nói đúng, thành công không đến với những người lười biếng. Tống huynh ngộ tính, tư chất đều vượt qua ta, để có được thành tự như ngày hôm nay còn cần bỏ ra biết bao cố gắng. Xem ra trước đây chính mình còn thật sự quá lười biếng rồi.”
Nhìn bên ngoài sắc trời đen thui, đâu ra đấy mới đầu giờ dần chứ. Tuệ Vô đối với Tống lão gia đó là kính ngưỡng như thao thao giang thủy liên miên bất tuyệt, tựa nước sông hoàng hà chảy mãi không ngừng.
Quá nỗ lực rồi!
Sau này tiểu tăng cũng phải lấy Tống huynh ra làm tấm gương, ngày ngày đốc thúc mình hăng hái tiến lên.
Càng nghĩ, Tuệ Vô càng thấy có động lực, trong người tiểu vũ trụ giờ phút này bùng nổ hừng hực thiêu đốt không ngừng.
Có cần hay không thay đổi ngay từ bây giờ, lập tức ra sân cùng Tống huynh thần luyện?
Nhưng nghĩ mình đêm qua quá chén, sợ bị Tống Khuyết chê cười rồi Tuệ Vô đành nén lại ý niệm này.
Ngày mai, bắt đầu từ ngày mai ta Tuệ Vô sẽ thay đổi mà làm người.
... À mà thôi, đợi khi về núi bắt đầu thay đổi không muộn. Để sư phụ cùng các vị sư huynh sư thúc bá nhìn mình với con mắt khác xưa. Bây giờ bề bộn nhiều việc không thể lãng phí tinh lực.
Tuệ Vô dường như triệt để đại ngộ, cứ như thế sung sướng quyết định rồi tiếp tục nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT