Khi Lâm Thành đi đến bãi đỗ xe, Vương Trạch Văn đang oán giận với Lưu Phong.

Hắn giơ điện thoại phẫn nộ nói: "Lần sau tìm trợ lý livestream, bảo họ tìm một tên biết chữ hộ cái được không?!"

Lưu Phong yếu ớt nói: "... Em thấy cũng ổn phết mà? Không phải quá trình dẫn dắt cũng rất thuận lợi đấy thôi? Phản hồi của người xem cũng không tệ mà."

Vương Trạch Văn: "Tốt chỗ quái nào? Hả? Tốt chỗ nào cơ! Tôi bảo cậu ta hỏi Lâm Thành thích mẫu người yêu thế nào, cậu ta đổi luôn của tôi sang mẫu bạn gái. Để làm gì? Chỉ có lặp lại thôi mà cũng không nên hồn? Chả lẽ người yêu cứ phải là bạn gái? Tự cho mình là thông minh à? Tôi nói cho cậu biết bây giờ tôi ghét nhất là mấy đứa tự cho mình là thông minh! Mấy cái đứa ở cửa hàng hoa kia cũng thế, đứa nào đứa nấy cũng từng bước ――" cản trở tôi!

Lưu Phong trấn an: "Đạo diễn Vương, đổi một chút cũng có khác gì đâu. Lâm Thành biết chữ, cũng ngồi trước màn hình, có thể đọc được chữ trên đó mà. Anh ấy bây giờ cầu mà không được, bây giờ nói không chừng chính là..."

Vương Trạch Văn ngước mắt thấy Lâm Thành đang đi từ trước mặt mình tới, lập tức ấn còi gây chú ý, sau đó hạ cửa sổ xuống. Lại nói: "Cứ vậy đã, tôi cúp đây." Không quan tâm Lưu Phong mới nói được nửa câu, đã cúp máy luôn, ném điện thoại vào ô chứa đồ trên xe.

"Lâm Thành." Vương Trạch Văn giơ tay lên vẫy vẫy, nói: "Ở đây."

Lâm Thành bỏ túi trên vai xuống, đặt lên hàng ghế sau, rồi ngồi xuống cạnh Vương Trạch Văn.

Vương Trạch Văn nói: "Hôm nay vất vả rồi."

Lâm Thành thầm nghĩ hôm nay mình không phải là người chủ chốt livestream, hơn nữa gần đây đều nhàn rỗi, không thể coi là vất vả được, Quách Dịch Thế mới là người nói nhiều tới sắp khàn cả giọng.

Lâm Thành hỏi: "Anh có xem livestream không?"

"Có chứ." Vương Trạch Văn cười, vờ như lơ đãng, "Cậu còn có cả nữ thần yêu thích nữa cơ à? Tôi có quen không?"

Lâm Thành hơi khựng lại, trả lời: "Chắc là không quen đâu."

Vương Trạch Văn lại hỏi: "Thích cô ấy bao lâu rồi? Là mẫu con gái thế nào?"

Lâm Thành quay đầu nhìn hắn.

Vương Trạch Văn mất tự nhiên nuốt nước bọt, cười nói: "Sao vậy? Biết đâu tôi lại giới thiệu được cho cậu vài người tương tự, để cậu thử yêu đương?"

"Tôi không định yêu đương, cũng không liên quan gì tới mẫu hình. Cảm ơn đạo diễn Vương, nhưng không cần đâu." Lâm Thành nói, "Mọi chuyện đều qua rồi."

Vương Trạch Văn: "Được rồi."

Hắn giẫm lên chân ga, chậm rãi lái xe ra ngoài.

Không bao lâu sau, Vương Trạch Văn lại hỏi: "Cậu đói chưa? Đã ăn cơm tối chưa?"

Lâm Thành đáp: "Trợ lý đã pha mì gói cho chúng tôi, tôi cũng ăn một chút."

Vương Trạch Văn bảo: "Tối không nên ăn mấy thứ này, không tốt cho dạ dày."

Lâm Thành: "Tôi cũng không hay ăn lắm."

Vương Trạch Văn: "Vậy là tốt rồi. Tôi nhớ lần trước bác sĩ còn bảo trên người cậu có chút vết thương cũ. Theo Trung y thì vẫn nên ăn kiêng đi, không đến lúc có tuổi rồi, bệnh tật gì cũng trở nên nặng hơn."

Xe chạy trên đường, ánh đèn bên ngoài đột nhiên sáng lên.

Chợ đêm trên phố rất tấp nập, người đi đường và xe cộ dày đặc, Vương Trạch Văn lái chậm hơn ngày thường rất nhiều, cố gắng thể hiện khí chất bình tĩnh ôn hòa của mình.

Aizo, hôm nay Lâm Thành nói thế trên livestream có phải là cậu ấy vẫn hơi thấy sợ mình không nhỉ?

Đạo diễn Vương nghiêm khắc lắm sao? Sao cậu ấy lại hiểu lầm đạo diễn Vương như vậy chứ?

Vẻ mặt Vương Trạch Văn nghiêm túc hẳn lên, tự phân tích câu trả lời tối nay của Lâm Thành, hắn càng nghĩ càng cảm thấy có vẻ không ổn lắm.

Môn học nghiên cứu Lâm Thành này có hơi thâm ảo, đáp án cũng rất khó đoán.

Trên xe tĩnh lặng, Lâm Thành không nhịn được phải gọi một tiếng: "Đạo diễn Vương."

Vương Trạch Văn đáp lại ngay: "Hả?"

"Tôi cứ tưởng anh sẽ mời chúng tôi cùng đi ăn cơm." Lâm Thành nói, "Quách Dịch Thế cũng ở trên đó, vừa mới đi."

Vương Trạch Văn nói: "Ngày mai họ còn có công việc, bây giờ đã muộn rồi, thế nên không gọi họ đi. Hơn nữa tôi chỉ muốn bù cho cậu một bữa."

Vương Trạch Văn im lặng, tự dưng cảm thấy mình cứ như đang quy tắc ngầm.

―― Đêm hôm khuya khoắt, dùng lời nói không rõ ràng, lừa gạt diễn viên đoàn phim ra ngoài, hẹn đi ăn một mình với đạo diễn.

Vương Trạch Văn: "..."

Đệch!

Lâm Thành cũng phát hiện không khí tự dưng trở nên kì quái này. Muốn chuyển đề tài khác, lại không tìm thấy cái nào hay ho.

Lúc này Vương Trạch Văn vội vàng giải thích hai câu: "Cũng còn may lúc trước "Dạ Vũ" có cậu cứu, đã giúp đoàn phim một cái ân lớn. Trước đó đã nói phải mời cậu đi ăn cơm, ai ngờ lần đầu hẹn cậu ra ngoài, không chỉ không thành, tôi lại còn tự uống say, cuối cùng làm phiền cậu phải đưa về khách sạn. Khi đóng máy, tôi muốn mời cậu lần nữa, nhưng lúc ấy trạng thái của cậu có vẻ không được tốt, nên tôi cũng không miễn cưỡng."

Vương Trạch Văn nói xong, phát hiện Lâm Thành lại càng im lặng, thậm chí khí tràng toàn thân còn chìm vào sự mê man. Hắn muộn màng nhớ ra chuyện lần trước mình mượn rượu hôn người ta, xong việc còn giả vờ không có gì xảy ra.

Vương Trạch Văn không hiểu sao thấy luống cuống, thấy quãng đường còn lại sẽ khó mà tiếp tục nói chuyện được nữa.

Hắn liếc mắt nhìn bản đồ hướng dẫn, do dự không biết có nên đổi sang con đường khác không, cảm thấy mấu chốt bây giờ vẫn nên tiêu trừ sự bối rối của Lâm Thành đối với mình.

Lâm Thành là một người có ý thức đề phòng cao, lần đầu gặp nhau, anh thậm chí còn không dám lên xe hắn. Thế là Vương Trạch Văn vừa nghĩ, mồm đã nói ra ngay một câu: "Lưu Phong đã nói với cậu chưa? Tôi ghê sợ... không phải, tôi không phải là đồng tính."

Lâm Thành: "..."

"Tôi biết." Lâm Thành cảm thấy bản thân đã siêu thoát luôn rồi, "Tôi cũng sợ đồng tính."

"Được, được." Vương Trạch Văn kìm dòng lệ máu, "Cậu không hiểu lầm là được rồi."

Lâm Thành: "Tôi không hiểu lầm. Tôi biết đạo diễn Vương là người chính trực."

"... Ha ha, nói vậy thì cũng chưa chắc." Vương Trạch Văn nhạt nhẽo nói, "... Ha ha, tôi đùa tí thôi." Lâm Thành: "... Ha ha."

Ba tiếng "ha ha" này uy lực quá lớn, bầu không khí trong xe lại chìm vào giá băng lần nữa.

Trò quái gì vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?

Vương Trạch Văn phẫn nộ với chính bản thân không thôi, hắn giơ tay mở nhạc, muốn cứu vớt lại.

Giọng nữ trầm thấp bay ra khỏi loa, bầu không khí quả nhiên thả lỏng hơn một chút, cũng sẽ không làm cho trong xe quá im lặng tới làm người hít thở không thông nữa.

Lâm Thành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giơ tay chống cằm, anh lần nữa nhớ lại tâm tình hậm hực trong mấy tháng nay.

Vuong Trạch Văn... thật sự. Đã mài mòn hết kiên nhẫn và nghị lực của anh, rồi lại cắm anh một đao thật mạnh.

Hắn thật là tàn nhẫn.

Lâm Thành vặn khớp ngón tay, phát ra tiếng "khậc khậc" rất nhỏ, lại khẽ quay đầu đi, tránh lộ ra sự không bình tĩnh của bản thân.

Vương Trạch Văn rất muốn vượt qua cái đề tài của nợ vừa rồi, chỉ là cái tính ngang bướng sâu trong xương lại bắt đầu quấy phá.

Hắn muốn hỏi tới cùng, mà hắn cũng làm như thế thật.

"Cậu ghê sợ đồng tính tới mức độ nào rồi?"

Lâm Thành muốn giận dỗi nói đã tới mức cực kì ghê tởm, chỉ là lời tới bên miệng, vẫn không thốt ra được. Cái cảm giác hờn dỗi này cứ quanh quẩn nơi ngực anh, cản anh tự hại mình, sau khi trầm ngâm một lúc, cuối cùng anh cũng nói: "Thực ra tôi không ghê sợ họ. Tôi chỉ là không thích lắm thôi."

Vương Trạch Văn vội cao giọng nói: "Thực ra tôi cũng không sợ! Chỉ là trước kia trong đoàn có một sao nam, muốn tìm tôi đi cửa sau. Tôi không biết tại sao cậu ta lại cho rằng tôi là... Không đúng, gì nhỉ, nửa đêm cậu ta mặc áo choàng tắm đi vào phòng tôi, vừa vào cửa là cởi ra, vừa giơ tay là đòi ôm. Cậu ta có ý gì chứ? Tôi là hạng người như vậy sao? Cậu... cậu ta còn không biết mình trông xấu xí tới mức nào chắc? Dấu vết phẫu thuật thẩm mĩ còn rõ như vậy, là cậu ta quy tắc ngầm tôi hay là tôi quy tắc ngầm cậu ta? Cậu ta cũng nghĩ hay quá cơ!"

Lâm Thành nghe xong thì cắn răng nói: "Quá trơ trẽn."

"Không sai, quá trơ trẽn!" Vương Trạch Văn nói, "Nhưng tôi tin rằng những người đồng tính khác không như vậy!"

Lâm Thành cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình, giọng nói đã nhẹ tới suýt bay lên: "Đương nhiên là không rồi. Nghìn người nghìn tính. Mỗi một giới đều sẽ có những người như vậy."

Vương Trạch Văn vội vàng tán thành: "Đúng đúng! Thế nên từ đó về sau, tôi mới bảo Lưu Phong nói với người ngoài là tôi sợ đồng tính, ít ra cũng tránh được một bộ phận người, không để cho lúc tôi không có phòng bị lại đột nhiên bị người gài bẫy."

Lâm Thành: "Tôi hiểu."

Vương Trạch Văn: "Tôi từng hợp tác với những người đồng tính khác, làm việc rất vui vẻ."

Lâm Thành: "Tôi... tôi có một người bạn cũng là đồng tính."

"Ha ha ha!" Vương Trạch Văn cười sang sảng nói, "Thật khéo!"

Lâm Thành: "Khéo thật."

Tuy là anh cũng chẳng biết khéo ở đâu.

Nhưng anh không ngại làm cho hắn vui vẻ.

Vương Trạch Văn vui sướng, ngón tay gõ nhịp lên tay lái.

"Tôi nghe nói, thực ra có rất nhiều người là song tính, chỉ là họ không phát hiện ra mà thôi." Vương Trạch Văn nói, nhanh chóng quay đầu, liếc nhìn vẻ mặt Lâm Thành, "Tôi nói bâng quơ thế thôi, cái tên Lưu Phong này phiền quá, nhàn rỗi sinh nông nổi, cứ nói cho tôi nghe mấy cái tri thức vô dụng này, bảo muốn làm tăng linh cảm cho tôi."

Lâm Thành nở nụ cười, nói: "Hình như tôi cũng đã xem được ở đâu đấy. Chắc là vậy."

Vương Trạch Văn thấy anh cười, lại đưa vấn đề về điểm khởi đầu: "Nữ thần cậu thích kia, vì sao cậu lại thích cô ấy?"

Lâm Thành không biết phải giải thích ra sao, đành nói bừa: "Không vì sao cả, khi đi học, cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp. Nhưng khi đó tôi vừa nghèo vừa ngốc, hẳn là cô ấy không coi trọng tôi."

Vương Trạch Văn đang lúc tỉnh táo, cũng hùa theo nói bừa: "Vậy có khi không phải là thích đâu? Cái gọi là có cảm tình này sao có thể coi là thích được? Có lẽ chỉ là chút khúc mắc trong lòng thời niên thiếu thôi. Phải không?"

Lâm Thành không lên tiếng. Anh không đoán được anh giai này lại muốn làm gì nữa.

"Không phải cứ không quên được người ta thì là thích, cũng có thể chỉ đơn giản là ghét thôi." Vương Trạch Văn phân tích rất có logic, "Tôi có thể nói ra ngay thứ mà tôi không thích ăn, nhưng để nói tôi thích ăn gì, thì tôi lại không thể quyết định được món nào tôi thấy ngon nhất."

Trong lòng Lâm Thành thầm nói, đó là bởi món ngon Trung Hoa chúng ta... quá nhiều.

Tôi còn lâu mới tin anh!

Vương Trạch Văn còn định nói tiếp về vấn đề này, bản đồ chỉ dẫn bỗng nhắc hắn đã tới trung tâm thương mại rồi, nhắc hắn giảm tốc độ, rẽ vào bãi đỗ xe.

Đáng chết!

Vương Trạch Văn đỗ xe xong, đi xuống.

"Đeo kĩ khẩu trang vào, cẩn thận bị nhận ra." Vương Trạch Văn nói, "Cũng may tối không có nhiều người lắm. Người đi múa quảng trường đều tụ hết bên ngoài."

Lâm Thành kéo khẩu trang lên, gật đầu nói "Được".

Vô duyên vô cớ đeo khẩu trang sẽ có cảm giác giấu đầu hở đuôi, Lâm Thành không muốn làm người ta chú ý nên cũng không để bụng tới việc có đẹp hay không, cố tình đeo khẩu trang y tế.

Anh theo sau Vương Trạch Văn, từ vào cửa tới vào trong thang máy, lại thấy Vương Trạch Văn ấn tầng "-2", sau khi ra khỏi thang máy... thì đi tới cửa siêu thị.

Lâm Thành ngạc nhiên: "Siêu thị?" Không phải là tới nhà hàng ăn cơm à?

"Đúng vậy, tới mua chút thức ăn. Tôi vốn đã bảo Lưu Phong đặt phòng, ai ngờ cậu ta không nghe rõ, đặt nhầm thời gian vào trưa mai." Vương Trạch Văn nói, "Tôi đã hẹn cậu hôm nay ăn cơm, nghĩ tối về cậu sẽ bị đói, nên quyết định đưa cậu về nhà tôi ăn cơm luôn. Tự mình nấu ăn, ít ra cũng sạch sẽ."

Lâm Thành ngây ra thật rồi.

Vương Trạch Văn cười: "Sao hả? Không dám tới nhà tôi? Sợ tôi bán cậu đi thật?"

Lâm Thành: "..." Tôi sợ. Sợ chính bản thân mình.

Vương Trạch Văn hỏi: "Sao thế?"

"Không sao." Lâm Thành kéo lại khẩu trang, nói, "Vậy thì vào đi thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play